Windy đã hoàn toàn phớt lờ Lisa mặc cho cô cố gắng cầu hoà. Càng lúc Windy càng học theo cái thói trái tính trái nết của Rosé, ngang ngược không muốn thỏa hiệp. Con bé ở lì bên nhà Rosé, cần gì Rosé sẽ thay đồng minh của mình sang nhà lấy, tuyệt nhiên không cho Lisa lấy cơ hội giải thích.
Bất lực, Lisa không biết tâm sự cùng ai, cô nghĩ đến Lawrence. Hẹn anh ra để cả hai cùng nghĩ cách giảng hòa và làm cho con bé hết giận, thế nhưng Lawrence lại vô tư không cho cô kịp có cơ hội mở lời. Vừa gặp anh đã khoe khoang thành tích như người hùng của mình ngày hôm nay và cứ nói về nó suốt. Mãi đến khi thấy gương mặt Lisa tỏ vẻ không vui, anh mới chú ý.
– Sao hôm nay trông em có vẻ không vui?
Lisa đem những chuyện ở trường ra kể hết với Lawrence, luôn cả chuyện Windy bị bắt nạt suốt một thời gian dài mà cô lại chẳng hề hay biết, điều này khiến Lisa rất đau lòng mỗi khi nghĩ đến.
– Anh thấy vấn đề đó đâu có gì nghiêm trọng. Đi học ai lại chả có lúc bị bắt nạt. Anh ngày trước cũng bị đánh suốt thôi, vậy nên bây giờ anh mới làm cảnh sát đây này. Con bé giận vài ngày lại thôi, em đừng lo quá.
Những lời Lawrence nói ra vốn dĩ cũng chẳng có tác dụng an ủi gì dành cho Lisa, biết không thể trò chuyện thêm, Lisa đành lãng qua chuyện khác. Đột nhiên cô nhớ đến những lời Rosé từng nói, trái tim Lisa có chút dao động. Cô bắt đầu chú ý đến hành vi và thái độ của Lawrence kĩ hơn, quả nhiên là Lawrence không hề bận tâm đến vấn đề của Windy hay thậm chí cả cảm xúc của cô mà chỉ mãi phấn khích về những lời khen thưởng của cấp trên ngày hôm nay.
Đưa Lisa về đến nhà, Lawrence cũng không nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của cô, Lisa ít nói hơn, lạnh lùng hơn. Sau khi từ biệt, Lawrence vô tư quay trở về xe. Giữa đường, anh bị một cô gái lạ mặt chặn đường.
– Xin chào, có phải anh là bạn trai của cô gái vừa nãy?
– Đúng vậy. Có chuyện gì sao?
– Dạo này anh có thấy bạn gái anh có thái độ lạ hay cư xử khác so với mọi ngày không?
– Tôi không cảm thấy vậy. Cô muốn nói gì?
– Tôi không có ý xấu, chỉ là tôi vô tình thấy được cô ấy thân mật quá mức với cô bạn cùng nhà của mình, sợ rằng ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người nên tôi muốn anh quan tâm cô ấy hơn thôi.
– Thân mật quá mức? Ý cô là sao? Tôi không hiểu.
– Giữa họ đang nảy sinh tình cảm, nếu anh thật sự yêu cô ấy, mong anh giữ thật chặt. Tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi, chào anh.
Suzie rời đi, để lại Lawrence đứng mãi một chỗ hoài nghi về những gì cô ta vừa nói. “Rosé, nếu tớ không có được cậu, tớ cũng không muốn cô ta có vị trí đặc biệt trong tim cậu.” – Suzie thoáng nghĩ. Cô biết mình vừa làm một trò bẩn thỉu sau lưng Rosé, nhưng cơn ghen trong lòng đã che mờ đi lý trí vốn dĩ minh mẫn của cô. Sự đố kỵ, ích kỷ luôn tiềm tàng bên trong tâm thức mỗi người, chỉ chực chờ hờn giận sân si tham lam trong lòng khởi phát là sẽ bừng lên như một ngọn đuốc, nó sẽ có cớ khống chế khiến cho chủ thể trở thành một con người khác.
Cuối tuần, không cần biết Lisa bận hay không Rosé vẫn quyết định dẫn Windy đi công viên giải trí. Con bé háo hức cả đêm dường như không thể ngủ được, nó cứ nhảy nhót ca hát trên giường. Năng lượng của trẻ con là một thứ gì đó khó thể khai thác, nếu không nó đủ sức thắp sáng cả căn hộ trong một tuần.
– Này con yêu tinh nhỏ kia, con không ngủ mai không có sức mà đi cô cho con ở nhà luôn. Có nằm xuống không, cô chóng mặt quá nè. – Rosé che chăn kín đầu, giọng ngái ngủ.
– Con vui quá. Lần đầu con được đi công viên giải trí đó. Ôi, cuối cùng ước mơ cũng thành sự thật rồi!!!
– Thật đâu mà thật, con đã đi Disneyland đâu.
– Ừ nhỉ, Rosé, khi nào thì chúng ta đi Disneyland??
– Khi nào Lisa chịu chở chúng ta đi, con biết nó xa lắm không?
– Được, rồi sẽ có ngày đó. Chẳng phải cô dạy con muốn gì phải làm cho được sao? Con sẽ khiến cho Lisa phải chở chúng ta đi.
– Rồi rồi, nằm xuống ngủ dùm đi bà nhỏ ơi. Cô buồn ngủ lắm rồi.
– Mà Rosé này, cô thấy con có xứng đáng đi Disneyland không? Con đã làm tốt chứ?
Rosé bật tung chăn, giương đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Windy hài lòng. Cô đưa tay ngắt khẽ lên chóp mũi con bé, cười tươi.
– Cuộc đời cô chưa từng gặp đồng minh nào lợi hại như con. Vậy nên con xứng đáng được đi Disneyland trọn đời. – Cả hai tụm đầu vào nhau cười khúc khích, ra vẻ hài lòng sau chiến dịch hợp tác phá đám thành công.
– Cô Rosé, trại hè là gì vậy cô?
– Ở đâu mà con biết đến trại hè?
Windy tuột xuống giường, mò mẫm lại cặp xách lấy ra tờ poster trường phát cho học sinh đưa ra trước mặt Rosé. Con bé nghe bạn nói rất nhiều về trại hè, nhưng lại chẳng biết nó có những gì cũng như biết rõ mình khó mà đăng ký được. Chi phí cho một chuyến trại hè vào kỳ nghỉ của học sinh tương đối cao, nằm ngoài khả năng của Lisa.
– Ở trại hè con sẽ được học nhiều thứ, được quen nhiều bạn mới. Ở đó còn có cả những thứ mà con chưa từng được thấy. Có chim, có cây cối và thiên nhiên. Windy, hỏi thật nhé, con có muốn tham gia không? – Rosé ôm Windy vào lòng, chia sẻ.
– Con muốn. Nhưng mà…
– Hay như vầy nhé. Chúng ta lại làm một cuộc giao dịch đi. Nếu như bài kiểm tra cuối cùng con đạt điểm tuyệt đối, cô sẽ đăng ký cho con tham gia trại hè. Được không?
– Nhưng mà…như vậy thì chỉ có con được lợi, cô đâu có lợi gì trong việc này? – Giọng Windy nhỏ dần đi, con bé vẫn luôn như vậy. Rosé tự hỏi Windy đã suy nghĩ gì trong đầu, để những trăn trở của đứa con nít lại luôn trong trạng thái vô công bất thụ lộc.
– Có chứ, lợi ích gì sau này con sẽ biết. Nếu con vẫn cảm thấy chưa đủ, hay là mai con làm vệ sĩ cho cô đi. Vào công viên đông người, cô lại xinh đẹp thế này, chỉ sợ người ta bắt mất thôi.
– Thiệt tình, lớn rồi mà cứ như con nít. Được rồi, con sẽ làm vệ sĩ cho cô, ngày mai và cả sau này.
– Gớm, còn nhỏ mà miệng mồm tinh ranh thật. Ngủ thôi, mai đi chơi rồi.
Không có Lisa, chỉ có bản thân Rosé cảm thấy thiếu thốn, còn riêng Windy thì vui như trẩy hội. Con bé hoàn toàn quên mất nhiệm vụ tối qua đã hứa khi vào tới công viên giải trí. Nó chạy hết chỗ này đến chỗ khác, báo hại Rosé chạy theo trông chừng bở hơi tai. Có Rosé, Windy tha hồ chơi những trò cảm giác mạnh mà trước đây chỉ thấy trên tivi. Càng vui hơn nữa, Rosé không có vẻ gì là một người lớn dắt một đứa nhỏ đi chơi, ngược lại cô lại như một người bạn cùng tuổi với con bé. Windy có tai thỏ thì Rosé giành tai chuột, Windy ăn kem socola thì Rosé chọn kem dâu, Rosé có thể huyên thuyên cả ngày về những nhân vật hoạt hình mà mình thích rồi tha hồ tranh cãi với Windy xem ai mới thật sự là người hùng, là công chúa trong lòng cả hai. Ở cạnh Rosé, Windy chỉ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc hết nấc.
Cả hai tung tăng chơi hết trò này đến trò khác mà không mảy may hay biết có hai người vẫn luôn theo chân họ từ khi bước ra khỏi nhà.
– Điều tra được gì không Brandon? – Brian đứng từ xa, nhìn chằm chằm vào vòng đua ngựa gỗ và nụ cười của Rosé lẫn bé con đi cùng.
– Con bé đó có vẻ như là con gái của nhà đối diện, mà anh biết gì không Brian. Cô gái sống ở nhà đối diện là người mà chúng ta bắt gặp vào ngày đầu tiên ở nhà con bé.
– Có hàng tặng kèm sao? Chưa bao giờ nó có hứng thú với gái một con, thay đổi đến vậy rồi sao?
– Giờ chúng ta phải làm sao Brian?
– Quay về tìm hiểu lai lịch cô ta. Anh chưa bao giờ thấy Rosé cười thoải mái như hiện tại, có vẻ thú vị rồi đây.
Xế chiều, sau khi đã chơi hết tất cả những trò chơi trong công viên, Rosé bắt xe đưa Windy đến một quán ăn mà con bé yêu thích. Chạy nhảy ròng rã một ngày đã rút cạn năng lượng của họ, phải nạp lại một ít trước khi trở về nhà.
– Bánh của con nè, qua bàn ngồi ăn trước đi rồi cô qua. – Rosé đưa đĩa bánh waffle to tướng qua cho Windy rồi tiếp tục đợi món của mình.
Vui vẻ trở về bàn, Windy nhanh tay xắn lấy một miếng lớn ăn ngấu nghiến, con bé đói rã rồi. Vừa định ăn miếng thứ hai, cơ thể Windy cảm thấy lâng lâng một cảm giác khó thở. Nghĩ rằng mình chơi quá sức nên mệt, Windy không mấy bận tâm cắn thêm miếng thứ hai. Hôm nay lại thế nào mà vùng cổ Windy bỗng dưng ngứa râm ran, cứ chốc chốc nó lại đưa tay gãi liên tục. Rosé trở về bàn, cô cũng đã thấm mệt sau một ngày tràn đầy năng lượng.
– Mệt quá trời. Con có mệt không nhóc? – Rosé hỏi, chờ đợi đồng minh của mình trả lời nhưng con bé chỉ im lặng.
Cơn khó thở mỗi lúc một nhiều, Windy có cảm giác không thể hô hấp, cả cơ thể lập tức nổi mẩn đỏ. Chờ mãi không thấy Windy ừ hử, Rosé quay sang nhìn. Cô lập tức cau mày nhanh chóng nhận ra thay đổi trên sắc mặt lẫn nhịp thở khó khăn của Windy.
– Windy, con có dị ứng với gì không?
– C-con…không…
Rosé chạy đến quầy lễ tân, gặng hỏi nhân viên phục vụ thành phần trong chiếc bánh của Windy.
– Có mứt dâu, hạnh nhân…
– Hạnh nhân. Là hạnh nhân. Gọi 911!!!
Rosé chạy về bàn, đặt Windy nằm xuống đất, tình trạng của con bé trở nặng hơn cô nghĩ. Con bé liên tục thở gấp, hô hấp khó nhọc khiến lồng ngực buốt cả lên, người nó đỏ dần như trái mận chín. Lấy tay đặt vào tĩnh mạch cổ, Rosé nóng ruột nhìn đồng hồ. Nếu chờ xe cấp cứu đến sợ rằng không kịp, Rosé thốc Windy lên lưng rồi chạy ra ngoài. Đường xá New York cuối tuần chật kín phương tiện đi lại, có ngồi xe cũng không thể nào đến bệnh viện sớm. Bệnh viện cô làm chỉ cách đây 4 dãy phố, chỉ cần chạy là có thể đến sớm hơn đợi xe. Rosé cứ thế cõng Windy trên lưng, vừa chạy cô vừa khóc khi nghĩ đến cảm giác khó chịu mà Windy đang trải qua.
– Windy, cố lên một chút, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.
– Cô ơi… – Giọng Windy nhỏ dần.
– Windy, nghe cô nói không? Nhanh lắm, chúng ta sắp tới rồi.
Đôi chân Rosé chạy như bay trên phố đông người, vừa chạy cô vừa hét để những người phía trước nhường đường. 4 dãy phố ngày thường đi bộ đối với cô đã là một vấn đề, thế nhưng vì Windy, Rosé đã chạy không biết mệt. Chẳng mấy chốc cô đã đến trước cổng khoa cấp cứu.
– Ray! Harold, giúp tôi một tay. Suy hô hấp do dị ứng.
– Con bé đã ăn gì? – Harold đỡ lấy Windy từ tay Rosé còn Ray lập tức chuyển thiết bị vào giường cấp cứu.
– Hạnh nhân. Lấy mẫu máu xét nghiệm để chắc chắn.
– Được rồi Rosé, cô ra ngoài nghỉ một lát, ở đây có tôi. Mặt cô tái mét rồi, ra đi.
Rosé đưa tay lên trán, lẽ ra cô nên hỏi rõ con bé trước khi đặt bánh. Không chần chừ, Rosé bốc điện thoại gọi ngay cho Lisa báo cho cô biết về tình trạng của Windy. Chẳng mấy chốc, Lisa đã có mặt tại bệnh viện cùng Lawrence. Vừa gặp Rosé, Lisa tức giận đẩy mạnh cô vào góc tường.
– Cô đã cho con bé ăn gì vậy hả??
– T-tôi…tôi không biết Windy dị ứng với hạnh nhân.
– Nếu con bé có mệnh hệ gì, tôi không tha cho cô đâu. Từ giờ cô đừng làm phiền đến con bé nữa, nó là cháu của tôi, không phiền đến cô lo.
Rosé thất thần, cả đời cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị người khác nặng lời đến thế. “Không phiền đến cô lo” – đã thế cô không muốn lo. Rosé bỏ mặc tất cả, giận dữ bỏ về. Dù gì thì cô cũng đã kịp thời đưa Windy đến bệnh viện, Harold cũng không thể bị làm khó bởi những ca dị ứng thế này, cô cần gì phải quan tâm.
Về đến nhà, Rosé đi thẳng một mạch vào phòng, khóc nức nở. Nỗi oan này, có đánh chết cô cũng không thừa nhận. Đồ chết tiệt nhà cô chỉ giỏi nổi nóng với người khác mà không màng đến người ta có tổn thương hay không? Đã thế thì đếch có yêu đương gì nữa hết.
– Cô đi chết đi Lisa, đồ khốn nạn!
Càng ngẫm lại, Rosé càng cảm thấy bản thân đang rơi vào tình thế trở nên đáng thương, tội tình gì cô cứ phải như thế. Mỗi bước chân cô đi đều không thiếu người có thể yêu, tại sao tâm trí cô lại ghi dấu rất sâu gương mặt đáng chết đó. Tâm trạng bức bối, Rosé đi thẳng vào phòng tắm đứng lặng người dưới vòi sen, để nước cuốn đi hết suy nghĩ tiêu cực đang quẩn quanh trong đầu mình. Rosé lên đồ, chọn màu son thật đậm, cơ thể sực nức mùi nước hoa, tối nay cô phải quẩy thật sung, để cho những phiền muộn về con người vô tâm kia biến khỏi đầu mình.
Vừa bước ra khỏi nhà, không hẹn mà gặp Rosé lại chạm mặt với oan gia của mình, cô trở về để lấy một số giấy tờ liên quan đến Windy đem đến bệnh viện. Nhìn Rosé ăn mặc hở hang, trang điểm đậm, Lisa có chút bức bối trong lòng. Khác với sự đeo bám hằng ngày, Rosé hầu như phớt lờ ánh nhìn của cô, xem như vô hình.
– Tại sao lúc nào cô cũng làm mọi thứ theo ý mình, tự ý quyết định mọi thứ vậy? – Lisa biết bản thân không muốn nói ra những lời khó nghe, nhưng cô không kiềm được sự nóng giận đang lan toả trong lòng. Bản thân cô cũng không rõ mình đang khó chịu vì Windy hay vì đoán biết Rosé chuẩn bị đi đâu.
– Cô muốn gì? Tính dạy tôi phải sống thế nào sao? Tôi không phải cháu cô, không mượn cô dạy.
– Cũng chính vì thái độ bất cần của cô mà xém chút nữa Windy gặp nguy hiểm, cô còn dạy con bé đánh nhau với bạn. Đó đâu phải cách để dạy trẻ nhỏ.
– Tôi là vậy đó. Không phải cứ sống lương thiện thì mọi thứ sẽ tốt đẹp lên. Lisa, cô lầm rồi. Cuộc sống này là phải đấu tranh cho bản thân mình, trước khi người khác cướp đi hết mọi thứ của cô.
– Cô muốn cướp lắm đúng không? – Ánh mắt Lisa sắc lại, gương mặt giận dữ khiến Rosé có chút sợ hãi dâng lên trong lòng.
Không đợi Rosé trả lời, cánh tay Lisa đã khoá chặt tay thuận của Rosé, tay còn lại giữ lấy mái tóc bồng bềnh vừa tạo kiểu của cô, mạnh bạo đặt lên môi một nụ hôn thô lỗ. Lisa không cần biết cô gái đang vùng vẫy trong tay mình có muốn hay không, mặc cho Rosé đấm liên tục vào vai mình kháng cự, cô chỉ biết cô cần dạy cho cô ta một bài học. Đôi môi Lisa dán chặt vào màu son đỏ đậm đáng ghét, ép cơ thể Rosé vào cánh cửa ngạt đến không thể thở. Chưa dừng lại ở đó, Lisa dời nụ hôn của mình đến bên mang tai, hõm cổ trắng nõn nà của Rosé một cách thô bạo.
– Cô buông ra chưa? Đồ khốn nạn. – Rosé bật khóc hét lên.
Sự chống cự của Rosé chỉ như tiếp thêm dầu vào lửa, khiến Lisa càng siết mạnh tay hơn. Cô chẳng những không buông, ngược lại còn giật rách một bên váy của Rosé. Quá sức chịu đựng, Rosé dùng lực hất mạnh người đang tấn công mình bật ra. Cô giơ cao tay lên, muốn giáng cho đối phương một cú tát như trời giáng, nhưng bản thân lại không nỡ. Đôi tay cứ thế dừng lại ở không trung.
– Thế nào? Giờ cô đã hiểu cái gì gọi là bị cướp chưa? – Lisa đưa tay lau đi vết son môi lấm lem sang môi mình.
– Cô…
– Xem ra, chẳng có gì thú vị. Nhạt nhẽo! Cô bỏ ý định đi, tôi không có cảm giác với phụ nữ.
Lisa lạnh lùng quay lưng bỏ vào nhà, bỏ mặc Rosé đứng khóc nức nở trước cửa nhà mình. Đứng sau cánh cửa, Lisa mới bộc lộ rõ thái độ của mình, cô đưa một tay lên ngực thở hổn hển. Không thể dối lòng, hoá ra vừa rồi cô thích cảm giác khi tiếp xúc với Rosé, dù ngoài mặc chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học. Lisa lo lắng đưa mắt qua khe cửa quan sát, không thấy Rosé, trái tim cô khẽ nhói.
– Mình bị làm sao vậy chứ? – Lisa đưa tay đánh mạnh lên đầu mình một cái rõ đau.
[…]
Được đưa đến bệnh viện kịp thời, Windy đã thoát khỏi nguy hiểm và được đưa vào phòng bệnh. Con bé cứ nằm im lìm ở đó khiến Lisa không khỏi xót xa. Cô cứ thế ngồi với Windy đến nửa đêm, còn Lawrence sớm đã rời khỏi từ lâu. Thấy Windy dần tỉnh, Lisa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con bé, mắt cô rơm rớm.
– Con thấy trong người thế nào?
– Cô Rosé…
– Rosé về nhà rồi. Con có đau ở đâu không?
– Không ạ.
– Windy, xin lỗi con. Lisa không nên nóng giận với con, lại càng không nên đánh con khi chưa biết rõ câu chuyện. Có phải con còn giận cô lắm không?
– Không ạ. Windy không giận. Windy yêu cô.
Lisa nhoài người đặt lên trán Windy một nụ hôn yêu thương rồi cứ thế ngồi bên cạnh con bé đến lúc nó mệt mà thiếp đi. Nhìn sang bên cạnh, Lisa chú ý đến chiếc cặp xách nhỏ bé Windy vẫn thường đeo, trên đó có gắn thêm vô số sticker mà con bé và Rosé thu thập được ở công viên giải trí. Windy đã kể hết cho cô nghe mọi chuyện, từ việc để Rosé tinh ý phát hiện ra mình bị bắt nạt ở trường học, cho đến việc Rosé ngày ngày luyện tập cho Windy chống trả lại sự hiếp đáp từ bạn học, đến cả cái ôm vỗ về trước cổng trường Windy cũng kể không sót một chi tiết nào. Lisa như chết lặng, cô nhận ra mình đã quá nóng vội mà trách nhầm Rosé, vừa nãy cô lại còn để cơn giận khống chế mà buông những lời khó nghe với cô ta. Chuyện đã làm không thể nào rút lại khiến Lisa càng nghĩ, cảm giác ân hận càng len lỏi xâm chiếm lấy suy nghĩ của cô.
– Con chưa bao giờ thấy hạnh phúc như hôm nay. Rosé đã khiến con cười rất nhiều. Khi nãy lúc khó chịu, con vẫn biết Rosé đã ôm con chạy một mạch đến đây. Cô ấy còn khóc rất nhiều nữa. Lisa, khi nào về nhà cô cho con qua ở với Rosé một hôm nhé. Con thật sự rất thích bếp trưởng.
Nằm lại viện hai hôm sau một loạt xét nghiệm, Windy đã được bác sĩ cho về nhà theo dõi. Kể từ giờ con bé phải tránh hoàn toàn những thứ có liên quan đến hạnh nhân dù là nhỏ nhất, một chút cũng không thể. Bác sĩ Harold cũng cho biết thêm, thật may là hôm đó Rosé đã chạy thật nhanh để đến khoa cấp cứu trước khi tình trạng suy hô hấp trở nặng để lại biến chứng. Có thể vì vậy mà hai ngày Windy nằm viện, Rosé đã xin nghỉ phép.
Về đến nhà, Lisa phải thuyết phục lắm Windy mới nhường lại cơ hội nói chuyện riêng với Rosé cho cô. So với Lisa, Windy còn nhớ Rosé hơn cả, chỉ muốn lập tức gặp đồng minh của mình. Đứng gõ cửa một hồi vẫn không thấy ai ra mở, Lisa gõ mạnh hơn. Trái với gương mặt cô mong đợi, người mở cửa lại là một cô gái hoàn toàn xa lạ, toàn thân chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.
– Tôi muốn tìm Rosé.
– Honey, có người tìm cưng.
Nghe tiếng từ xa, Rosé biết thừa đó là ai nhưng cô chả bận tâm. Gương mặt thờ ơ bước ra đối mặt, Rosé quăng luôn cho Lisa cục lơ.
– Chuyện gì?
– Tôi đã nghe Windy kể lại. Tôi muốn…
– Biến cho khuất mắt tôi.
– Rosé. Tối đó tôi có chút nóng giận nên đã thô lỗ với cô, tôi thật sự muốn xin lỗi.
Rosé trở vào nhà một hồi, đem ra tờ giấy đập thẳng vào người Lisa rồi lạnh lùng đóng sầm cửa. Cầm tờ giấy trên tay, Lisa ngỡ ngàng. Rosé sớm đã đăng ký cho Windy tham gia khóa trại hè dành riêng cho học sinh với mức chi phí hầu như là toàn bộ cho một tháng rưỡi. Biết bản thân đáng bị giận, Lisa không dám làm phiền thêm. Cô trở về, đặt tờ giấy ra trước mặt Windy.
– Cái này là cho con sao?
– Chúa ơi, Rosé thật sự làm thật, không hề hứa suông. Con phải đi gặp Rosé.
– Cô nghĩ giờ không phải lúc đâu.
– Mặc kệ cô. Cô đáng bị vậy, con cũng không thèm nói chuyện với cô.
Lần thứ hai mở cửa, Rosé thật sự chỉ muốn đấm thẳng vào mặt Lisa cho bỏ cái thói làm phiền. Nhưng chiều cao lần này của Lisa thấp hơn nắm đấm của cô, hay nói chính xác người gõ cửa là Windy. Trên tay con bé cầm tờ giấy, nhìn Rosé với ánh mắt biết ơn.
– Rosé, con đã giữ lời hứa, nhưng bài kiểm tra vẫn có một vài lỗi nhỏ. Nên con chỉ có thể đạt bao nhiêu đây điểm thôi.
– Con làm tốt lắm. Đi trại hè vui nhé. – Rosé trả lời lạnh lùng, toang đóng cửa nhưng đôi chân Windy sớm đã chặn không cho nó đóng lại.
– Ouch…
– Có sao không? Có đau ở đâu không, sao con ngốc quá vậy. Có biết làm vậy sẽ bị thương không?
Rosé ngồi thụp xuống, săm soi bàn chân nhỏ bé vừa bị cửa kẹp phải. Chỉ đợi có vậy, Windy chạy đến ôm chầm lấy cổ cô, đặt lên má một nụ hôn. Windy chưa từng làm vậy với người lạ, ngoại trừ Laura và Carl.
– Rosé, cảm ơn cô. Dù cho Lisa không thích cô thì Windy vẫn luôn ở cạnh bảo vệ Rosé. Windy đã hứa rồi sẽ giữ lời. Nhưng con có thể hỏi cô một câu không? Vì sao cô lại tốt với Windy như vậy?
– Câu hỏi này tạm thời cô chưa thể trả lời cho con, Windy. Nhưng cô lấy danh dự bác sĩ của mình ra đảm bảo, cô chỉ có ý tốt đối với con mà thôi.
Rosé chỉ có thể dịu dàng với mỗi Windy, người còn lại thì không. Cô vẫn giữ thái độ không quan tâm kể cả lúc đưa Windy ra xe để đi trải nghiệm trại hè đầu tiên trong cuộc đời. Con bé quyến luyến ôm hết Lisa rồi đến Rosé chào từ biệt. Xe lăn bánh được một lúc, Rosé cũng quay người bỏ vào trong mặc cho Lisa vẫn cứ ngại ngùng bám theo để mong được cô bỏ qua.
– Vẫn còn giận sao? Tôi xin lỗi thật mà.
Bỏ ngoài tai lời xin lỗi, Rosé thẳng thừng đóng cửa. Dù cho Lisa đã không ít lần chờ cô tan làm mà sang làm phiền, Rosé vẫn không có ý định làm hoà. Vắng Windy, lại không có những bữa ăn thơm phức do chính tay Rosé nấu, lòng Lisa chợt chùng xuống. Nhìn miếng bánh pizza trên tay, cô không thể nào nuốt trôi. Dạo gần đây cô cũng quên mất sự tồn tại của Lawrence, ngược lại cô cảm thấy không có anh vốn dĩ cũng chả sao.
Nhiều lần đi đi về về chạm mặt nhau, Rosé cũng chỉ xem Lisa như vô hình. Bên cạnh cô lại có thêm những người phụ nữ lạ mặt thường xuyên ra vào căn hộ. Có những hôm tình cờ, Rosé gấp như không đợi mở được cửa nhà, cứ thế để những cô gái nuốt chửng mình trong không gian chung. Điều này khiến cho Lisa cuồn cuộn sục sôi lửa lòng mỗi khi nhìn thấy, đôi lúc ở một mình nghĩ đến Rose ôm ấp một người xa lạ cô như muốn phát điên lại chẳng hiểu mình tức giận vì điều gì.
Suốt nhiều ngày trôi qua, Rosé hoàn toàn không cho Lisa lấy một cơ hội tiếp cận. Về đến nhà cô thà né qua một bên như né một khúc gỗ cản đường khi bị Lisa đứng chặn còn hơn đứng đó nghe những lời vô nghĩa. Ở bệnh viện, Rosé làm đúng chức trách của một bác sĩ khoa cấp cứu, thậm chí cô làm còn tốt hơn bình thường, đón bệnh nhân từ tay Lisa cũng là lúc giữa cô và Lisa vạch rõ chiến tuyến, hoàn toàn không liên quan gì nhau.
Lắm lúc Lisa đã bỏ qua mặt mũi của bản thân, cố nán lại đợi cho đến khi Rosé tan làm mà đón đầu cô trước cổng bệnh viện. Cô nghĩ đơn giản mình chỉ cần thành khẩn giảng hoà, có thể một lúc nào đó Rosé sẽ thỏa hiệp.
– Nói chuyện một lúc được không, Rosé?
– Cô tính im lặng đến khi nào?
– Nè đứng lại. Được rồi, là lỗi của tôi. Tối đó nóng giận quá tôi đã làm tổn thương cô, vì tôi lo cho Windy thái quá. Đừng giận nữa được không?
Rosé vẫn im lặng, ánh nhìn không có chút gì là giận dữ, chỉ một thái độ: dửng dưng. Nghe hết những lời Lisa nói, Rosé lách sang một bên tiếp tục tiến ra bãi xe, mặc kệ Lisa cứ bám dính lấy mình nói những lời vô nghĩa.
– Cuối cùng tôi phải làm sao cô mới thôi cái thái độ này đây? – Mất kiên nhẫn, Lisa lớn giọng.
– Đi chết đi. – Nói rồi Rosé thản nhiên mở cửa xe, rồ máy phóng thẳng đi một nước để mặc Lisa như muốn phát điên, cô ghét cay ghét đắng thái độ ngó lơ này của Rosé.
Từ sau lần cãi vã trước, Rosé cũng không hề gọi điện cho Suzie. Hiểu rõ bản tính của Rosé chưa khi nào giận mình lâu đến vậy, Suzie chỉ đành tìm đến nhà nhưng cô gõ mãi vẫn không thấy hồi âm. Cô đã chờ cánh cửa này rất lâu, rất lâu nó vẫn không chịu mở lòng với cô. Việc duy nhất Suzie có thể làm là đứng đợi. Kiên trì, hết xuân qua đông đến, hết năm này qua năm khác. Vốn sẵn đã sinh ra cảm giác hờn ghen với Lisa, vừa thấy bóng cô trở về, Suzie không nhịn được mà mở lời.
– Nếu Rosé làm phiền đến cô, tôi thành thật xin lỗi.
– Xin lỗi, tôi không hiểu. Ý cô là sao? – Lisa khựng lại, nét mặt khó hiểu.
– Tôi quen với Rosé từ nhỏ cho nên rất hiểu tính cô ấy. Đôi lúc ngang ngược, thứ mình không có chỉ muốn lấy về cho được rồi cả thèm chóng chán. Vậy nên nếu Rosé của tôi có làm điều gì phiền hà đến cô, mong cô đừng để tâm. Và cũng đừng nghĩ những lời Rosé nói là thật.
Giọng Suzie cứ đều đều rót vào tai, nghe thì có vẻ xoa dịu quan tâm hết lời, nhưng Lisa vốn không hề biết cô vốn là một bác sĩ tâm lý. Việc thao túng suy nghĩ người khác, điều trị được, cũng có thể làm điều ngược lại. Lisa thoáng chút bối rối trong lòng, bởi bản thân cô không nghĩ Rosé đang phiền đến mình mặc dù cô luôn miệng la lối điều đó trước mặt Rosé.
– Không sao. Tôi cũng thấy phiền cho lắm, cảm ơn cô đã quan tâm.
– Vậy tôi hy vọng nó sẽ không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và bạn trai. Trông hai người thật xứng đôi. Tôi chắc rằng cô cũng yêu anh ấy mà nhỉ? Cũng như tôi, tôi cũng rất yêu Rosé, có điều tính khí ương bướng đó lắm lúc thật không hiểu nổi.
Yêu Rosé? Lisa hoàn toàn không quan tâm khi Suzie cố tình đề cập đến Lawrence, nhưng lại rất để bụng chuyện cô ta nói yêu Rosé. Lisa cũng từng nhìn thấy họ ân ái tình cảm trước mắt mình, nếu như vậy giữa Rosé và cô ta là mối quan hệ thế nào? Rõ ràng Rosé luôn khăng khăng khẳng định mình vốn vẫn chưa yêu ai. Chìm đắm trong những suy nghĩ rối ren, Lisa nhất thời không trả lời Suzie, chỉ cau mày nhìn vô định. Tất cả suy nghĩ của cô chỉ xoay quanh Rosé. Đánh giá hành vi cơ thể và trạng thái cảm xúc của Lisa, Suzie nhếch mép cười, cô đoán mình đã đánh trúng trọng tâm của đối phương.
– Rosé, người như cô ấy, nội tâm rất phức tạp. Ngoài tôi ra, chẳng một ai có thể kiên nhẫn ở cạnh suốt nhiều năm. Rosé cần tôi. Vậy nên nếu có ý định đặt chân vào trái tim cô ấy, tôi khuyên cô nên từ bỏ là vừa. Tạm biệt. – Suzie vỗ nhẹ vai Lisa rồi đắc ý rời khỏi. Vì Rosé, cô nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì, cô không cho phép người ngoài có thể dễ dàng đến và làm tổn hại Rosé dù đó là ai. Vậy nên dù có trở nên xấu xa, cô cũng không quan tâm, bởi ngoài cô ra, thế gian này sẽ không còn ai có thể hiểu thế giới nội tâm bên trong của Rosé.
Về đến nhà, Lisa chẳng buồn làm gì, cô cứ thế nằm ngả ra sofa điên tiết nghĩ về Rosé cùng hàng trăm câu hỏi quẩn quanh trong đầu. “Cô đúng là ngôi sao chổi rơi trúng đầu tôi, Rosé. Rốt cuộc tôi bị làm sao thế này?”.
“Lisa, anh muốn gặp em một chút. Anh đang đứng trước nhà.”
Tin nhắn đến của Lawrence vô tình lại khiến Lisa như châm dầu vào lửa, cô vớ lấy chiếc áo khoác khó chịu đi ra ngoài. Hôm nay cô không muốn ăn uống ở quán, chỉ muốn tìm một nơi thoáng đãng để nói chuyện, vừa hay lại đúng ý Lawrence.
– Lisa, mấy hôm nay không thấy em gọi điện. Công việc nhiều lắm sao?
Lawrence vừa nói vừa tiến sát người Lisa, hành động của anh có chút làm Lisa khó chịu. Cô chỉ viện đại một cái cớ công việc ở sở cứu hoả dạo gần đây bận rộn hơn trước để lãng tránh.
– Anh nhớ em!
Lawrence đặt bàn tay thô ráp của mình lên má cô rồi bất ngờ trao cho Lisa một nụ hôn. Lisa sững người, đôi mắt mở to. Lạ thay, khoảnh khắc Lawrence chạm vào môi, tâm trí Lisa chỉ có mỗi hình bóng của Rosé. Trong đầu cô hàng chục, hàng trăm lần gọi tên Rosé trong vô thức. Cô nhớ cả mùi hương nồng cháy trên cơ thể Rosé, chúng khác hẳn hoàn toàn so với mùi mạnh mẽ của Lawrence. Nụ hôn của Lawrence đặt lên môi lại khiến cho Lisa cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị lại còn có chút khó chịu, hoàn toàn không dễ chịu một xíu nào so với đôi môi mềm mại mà cô đang nhớ đến.
Thấy Lisa không phản ứng, Lawrence táo bạo tiến sâu hơn vào vành tai của cô. Giật mình, Lisa phản kháng đẩy mạnh anh ra xa. Trong tâm trí của Lisa, giờ đã hoàn toàn bị lấp đầy bởi hình bóng, mái tóc và mùi hương của Rosé, hoàn toàn không có chỗ trống cho Lawrence. Cô nhận ra, mình chính xác là không có tình cảm với người đàn ông này. Người khiến trái tim Lisa rung động thổn thức, giờ lại là một cô gái chỉ giỏi chửi thề, kể cả trên giường.
– Lisa, em sao vậy?
– Lawrence, em nghĩ chúng ta …
– Anh biết rồi, em tính nói không phải lúc đúng không? Có Windy thì cũng thôi đi, giờ chỉ có hai đứa cũng vậy sao? Quen nhau bao lâu, anh còn không hôn được bạn gái mình sao Lisa?
– Lawrence, ý của em không phải như thế?
– Vậy ý của em là thế nào? – Lawrence cáu gắt, sự kiên nhẫn của anh đã quá giới hạn chịu đựng.
– Chúng ta thật sự không hợp. Xin lỗi Lawrence, em không thích hợp làm bạn gái của anh. Trước giờ em chỉ xem anh như anh trai. Chúng ta chia tay đi Lawrence.
Lisa quay người toang rời đi, cánh tay chợt bị Lawrence nắm chặt lại. Anh vẫn tưởng mình vừa nặng lời khiến Lisa tức giận, ra sức xin lỗi liên tục để níu kéo. Chỉ có bản thân Lisa hiểu, cô vốn không hề giận anh, ngược lại cô còn phải cảm ơn nụ hôn của anh giúp cô nhận ra người trú ngụ trong tim mình bấy lâu nay là ai. Lisa dứt khoát.
– Lawrence, em thật sự không yêu anh. Xin lỗi.
Nói rồi, Lisa chạy một mạch về nhà. Đôi chân cô không biết mệt, chạy mỗi lúc một nhanh. Cô chỉ muốn về nhà thật nhanh để gặp Rosé. Phải, cô muốn gặp Rosé đến phát điên, cô nhớ Rosé thật rồi. Chạy suốt mấy con phố, Lisa thấm mệt nhưng trên môi cô luôn nở nụ cười. Đứng trước căn hộ vốn đã thân quen từ bao giờ, Lisa đập mạnh cửa thở hổn hển.
“Làm ơn ở nhà đi. Mở cửa đi Rosé, làm ơn mở cửa đi.”
Vừa nhìn thấy Rosé, không cho cô có cơ hội chửi bới, Lisa ôm chầm lấy cô mà hôn. Kẻ tấn công mạnh bạo dùng chân đóng cửa rồi cứ thế ghì lấy Rosé dán chặt môi mình lên đó. Bị công kích bất ngờ ngay tại nhà mình như lần trước, Rosé chỉ muốn một đấm quật chết hình bóng thích tự tung tự tác kia, nhưng sao cô không nhận ra mùi vị của nụ hôn này cho được. Cô đã từng nhớ nó mỗi đêm, nhớ đến thổn thức cả tâm can. Rosé biết ai hôn mình, chỉ là cô không biết tên điên này ăn trúng thứ gì mà lại hành động như thế. Hết lần này đến lần khác coi cô là cái bao cát, thích thì chà đạp, không thích thì vứt? Nghĩ đến những uất ức đã phải chịu, lại nghĩ đến mình chỉ như món đồ chơi trong tay người ta, cần thì đến, không cần thì đuổi đi, nước mắt Rosé theo dòng suy nghĩ mà tuôn ra nức nở trong sự âu yếm của Lisa.
Cảm nhận được cánh môi mình đang hôn say đắm run rẩy bật khóc, Lisa luống cuống rời khỏi với sự luyến tiếc. Đưa mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Rosé trong tay mình thổn thức từng cơn, Lisa không biết làm thế nào, chỉ có thể lau hết giọt này đến giọt khác vỗ về.
– Đồ chết tiệt. Cô đang làm cái quái quỷ gì vậy hả? Tôi là đồ chơi của cô sao? Mẹ kiếp cô Lisa! – Rosé vừa khóc, vừa lấy tay đấm liên tục vào bả vai Lisa cho bỏ tức. Nhưng Lisa vẫn quyết không buông tay mà chỉ cười ánh lên tia hạnh phúc.
– Sao tôi lại mê đắm tiếng chửi thề này nhỉ? Không ổn rồi, chửi lần nữa xem?
– Đồ chó…
Chưa dứt câu, Lisa lại ép sát Rosé vào tường, giữ chặt lấy cánh tay Rosé rồi tiếp tục hôn cho đến khi không khí bên trong phổi bị rút cạn. Khó hiểu trước hành động của Lisa, lại ấm ức mãi không thôi, Rosé chỉ buông thõng một câu hỏi vô nghĩa trong nước mắt.
– Như…như vậy nghĩa là sao??
– Tự nhiên hôm nay nhớ ai đó quá, không muốn cô đơn nữa. Muốn yêu. – Lisa nhoẻn miệng cười.
– Vậy nghĩa là sao?
– Là nếu như không đẩy ra nữa, thì từ giờ phút này trở đi…chúng ta yêu nhau, được không?
Cuộc đời này còn ai khốn khổ hơn Rosé, ngang tàng có, kiêu kỳ có, tài năng có, nhan sắc có. Ấy thế mà lúc thật lòng thích một người, đến câu tỏ tình cũng không ra hồn. Đây có gọi là quả báo đến sớm với cô không? Vui đùa với biết bao nhiêu người, thế nên lúc được người ta tỏ tình, nước mắt cứ như mưa rào thấm đẫm cả gương mặt, ướt trôi cả nụ hôn kìm nén bao lâu nay của cả hai. Khóc nhiều là thế, cũng bởi do trái tim Rosé phải đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ cung bậc thấp đến cao của ái tình. Vậy nhưng khi đã hiểu ra vấn đề, trái tim đã từng một lần ngừng đập hân hoan đến lạ, một cảm giác hạnh phúc xen lẫn ham muốn như sóng vỗ vào ghềnh đá cuồn cuộn. Rosé chuyển từ thế bị động sang chủ động, dẫn lối cho kẻ cướp nụ hôn kia tiến thẳng chiếc giường king size của mình. Quấn lấy nhau không rời bù đắp cho những khoảng thời gian phí phạm cùng trò đuổi bắt, Rosé tiếc nuối rời xa nụ hôn khao khát đến điên dại, đưa mắt nhìn Lisa một cách hờn dỗi.
– Đồ thần kinh.
– Thì thần kinh mới yêu được em.
Nằm gọn trong vòng tay của người tình, vùi đầu sâu vào hõm cổ Lisa, Rosé thì thầm bên tai những lời mà trước nay cô chưa từng nghĩ sẽ nói với bất cứ ai. Rosé nhớ lại lần đầu khi cả hai chạm mặt nhau, vốn dĩ không có gì là ấn tượng, nếu không muốn nói là ghét nhau ra mặt. Vậy mà xui khiến thế nào giờ cả hai lại có thể nằm ôm ấp nhau thế này.
– Em vẫn chưa thể tin là chúng ta lại có tình cảm với nhau.
– Chắc là mắc nợ lớn lắm đây.
– Mà khoan, chị ở đây thế này, còn gã kia thì thế nào? Đừng có ôm tôi rồi sáng mai lại đòi sống có trách nhiệm với bạn trai của mình.
– Vừa chia tay cách đây hơn 1 tiếng rồi. Tôi cảm thấy có lỗi với Lawrence, nhưng so với việc ngày ngày nhìn em cặp kè hết người này đến người nọ, thôi thì chịu tiếng xấu một lần.
– À ừ thì người ta đã không cần mình, tống cổ mình vào tường, đuổi như ném một bao rác thì mình còn cần họ làm gì. Phải tìm người khỏa lấp khoảng trống chứ.
– Vậy bây giờ em còn cần người lấp vào khoảng trống nữa không?
– Không. Sáng mai thức dậy em chặn hết. Hì.
– Vậy Suzie là gì của em? Người tình? Người yêu? Nói một lời để tôi biết đường cút xéo khỏi căn phòng này. Chúng ta sòng phẳng mà.
– Gì chứ. Suzie chỉ là bạn thân từ nhỏ của em thôi. Nói bậy gì vậy, bọn em không có gì cả.
– Nhưng…
Vốn định tố cáo chuyện cô từng nhìn thấy Suzie mùi mẫn cùng Rosé lại thôi, Lisa không muốn người khác phá tan cảm xúc của cả hai. Nếu như Rosé nói không phải, vậy sẽ là không phải. Nhưng nghĩ đến nụ hôn mập mờ đó, Lisa vẫn tức anh ách trong lòng. Cô không thèm nói, cô thích dùng hành động hơn. Phải trả lại cho Rosé những hờn ghen cháy âm ỉ trong lòng.
Sung sướng trong căn phòng ngập tràn vị yêu, Rosé vui đến tít cả mắt. Cứ như một con gấu nhỏ rúc vào lòng Lisa mà tận hưởng, cô chỉ thích được âu yếm thế này đến sáng cũng được. Chợt nhớ ra có chỗ nào vẫn chưa nghĩ thông suốt, Rosé xoay người, mặt đối mặt với Lisa mà hỏi.
– Nhưng sao tự dưng chị lại thay đổi thái độ, quyết định chia tay tên đó mà xộc vào nhà em như ăn cướp vậy?
– Em hứa không giận thì tôi mới dám nói.
– Ừ hứa. Chị nói mau đi, em muốn biết.
– Lúc nãy Lawrence có hẹn tôi ra để nói chuyện. Rồi..
– Rồi sao?
– Rồi anh ta bất ngờ hôn tôi, lúc ấy tâm trí tôi chỉ nghĩ đến em. Tôi nhận ra em đã chiếm lấy vị trí quan trọng trong tim mình. Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn chạy về ngay với em thôi.
– Thằng khốn đó hôn chị????? – Rosé ngồi bật dậy, hai bên tai đỏ gay, nét mặt tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống Lawrence ngay lập tức.
– Nào, đã nói không giận. Biết lắm mà.
– Em không hề giận, em chỉ đang muốn giết chết thằng khốn đó thôi. Buông em ra, Lisa!! Em phải đi tìm thằng điên đó. Chỉ có em mới được phép động vào chị thôi. Buông ra. Em xuống xác với nó chuyến này.
Lisa bật cười, vòng tay ôm lấy Rosé chặt vào lòng trong sự bất lực. Những lúc Rosé ương bướng thế này mới là điều khiến Lisa cảm thấy thích thú và muốn yêu cô nhiều hơn. Trông dễ thương biết là bao. Cứ như một con thú nhỏ lồng lộn lên khi bị tóm lấy, Rosé gầm gừ trong cổ họng nhưng tay lại ôm chặt lấy Lisa của mình.
– Có gì đâu mà em nổi cáu lên vậy. Dù sao thì nụ hôn đầu của tôi cũng là em cướp chứ ai?
– Ừ, vậy đi! Ôm em ngủ. Con mẹ nó…
– Đừng giận nữa. Tôi đền cho em.
Lisa lại dán chặt môi mình lên đôi môi cong cớn kia, cô vừa mới phát hiện ra bản thân giờ đã có thêm một sở thích mới vô cùng thú vị. Hôn Rosé. Chỉ hôn và hôn. Hôn đến khi nào cái miệng thích chửi bậy đó im lặng, ngoan ngoãn nằm e ấp bên dưới thì thôi.