SECRECY

9. Unspoken

Trở về nhà cùng tâm trạng khó chịu, Rosé gắt gỏng ném bay chiếc gối tựa lưng ra xa, cô cau có khoanh tay nhìn chằm chằm vào ly nến thơm trên bàn. Thấy không khí trong nhà bức bối làm mình không vui, Rosé cầm theo chai rượu đang uống dở khoác vội chiếc áo rồi bỏ ra ngoài. Cô tìm đến một nơi mình vừa khám phá ra dạo gần đây khi nghỉ bệnh ở nhà, một nơi ít người lui đến, không khí thoáng đãng lại có thể nhìn rõ được một vùng thành phố lấp lánh ánh đèn, sân thượng. 

 Sân thượng của toà nhà rất ít khi có người, trên đây đa phần chỉ có nhân viên kỹ thuật lui tới để bảo trì máy móc và bảng đèn điện tử. Ngồi nấp sau tấm biển quảng cáo khổng lồ đang sáng đèn, Rosé tựa lưng vào vách ngước nhìn bầu trời đêm. Ở thành phố, khó mà được nhìn thấy một bầu trời đầy sao, trên mảng đen của bầu trời chỉ lác đác một vài ngôi sao nằm cách xa nhau. Có lẽ vì thành phố luôn sống trong sự đầy đủ không thiếu bất cứ thứ gì, nên bầu trời đã ích kỉ lấy đi hết tinh tú đem trao cho một vùng đất khác ít tiếng ồn hơn, ít khói bụi hơn và cũng ít con người hơn. Rosé cũng không rõ mình khó chịu vì điều gì, hay nói đúng hơn là cô biết quá rõ mình khó chịu vì điều gì. Cô không thích những gã đàn ông thừa thãi xuất hiện quá gần phạm vi sống của chính mình, lại còn là loại không mấy tin tưởng.
  “Bỏ đi. Dù sao cũng chẳng liên quan đến mình.” – Rosé tự nhủ.

  Cúi đầu xuống định với tay lấy chai rượu, Rosé thoáng giật mình vì thấy Lisa đã đứng ở đó nhìn cô từ khi nào. 

– Chúa ơi giật cả mình. Bộ cô là ma hay sao mà đến gần người ta không có tiếng động nào vậy? – Rosé thở hắt ra, tay ôm lấy ngực.

– Không, tôi lên đây hóng gió vô tình thấy cô ngồi ngẩn ra như người mất hồn. Nên không tính làm phiền. – Lisa tiến đến, ngồi xuống cạnh Rosé.

– Rồi sao mò lên đây? Tôi cứ tưởng có mình tôi độc chiếm được chỗ này cho riêng mình chứ, ai ngờ phải chia phần.

 Vừa dỗ cho Windy ngủ, lại cảm thấy buồn phiền không muốn ở trong nhà Lisa cũng muốn tìm đến một nơi thoáng đãng hơn để lấy lại tâm trạng. Không nơi nào có thể thích hợp hơn sân thượng, nhưng cô không thể ngờ mình lại bắt gặp Rosé cũng ở đây, lại còn lên trước cả cô. Cầm chai rượu đưa sang cho Lisa sau khi đã hớp một ngụm, Rosé chỉ đáp ngắn gọn.

– Uống không? Tiện tay cầm lên đây không có ly tách gì đâu, uống đại đi. Trông cô có vẻ như cũng đang có tâm sự, làm một tí cho ấm người.

Lisa đón lấy chai vang từ tay Rosé, không câu nệ mà uống một hơi. Cô đưa chai rượu ra trước mặt, ngắm nghía phần miệng chai rồi chắc lưỡi suy nghĩ.

– Cái này có thể coi là cô đang dụ dỗ tôi hôn gián tiếp lần hai không? Uống chung thế này…

– Không uống thì đưa đây. Ở đó mà khen chê.

Giật lấy chai rượu, Rosé phì cười vì câu nói gàn dở của Lisa, lại nhớ đến “tai nạn” trước đây khiến cả hai không giấu được nụ cười, xóa tan không khí vờ như nghiêm túc. 

– Sao vậy? Công việc không suôn sẻ hả? Thấy tâm trạng cô có vẻ không được vui sau khi trở về? – Rosé hỏi xong, lặng lẽ quan sát biểu cảm thở hắt ra trên gương mặt Lisa. Chứng tỏ cô không đoán sai. Nhìn Lisa đầu cúi xuống buồn bã, tay sờ nhẹ vạt áo suy nghĩ mông lung, dường như cô có nhiều tâm sự nhưng không biết bắt đầu chúng như thế nào. Rosé không gặng hỏi, chỉ yên lặng ngồi đó chờ đợi, có thể Lisa sẽ không nói ra tâm sự của bản thân, nhưng cô biết những lúc con người gặp chuyện không vui, có một người ngồi cạnh đôi khi cũng đã là một điều an ủi cho những nỗi buồn vơi đi.

– Tôi là một người ích kỷ, chỉ biết sống cho bản thân mình. – Lisa mở lời. 

– Trước đây tôi đã từng có một gia đình rất đầm ấm, rất yêu thương nhau. Bố tôi là một người lính cứu hoả ưu tú, ông luôn dung hòa giữa công việc và gia đình, nhưng không thể tránh những sai sót. Quãng thời gian còn đi học, tôi luôn ao ước một lần ông đến trường trong ngày của Cha, được đưa đón như những bạn học khác. Ông vắng mặt trong tất cả những sự kiện quan trọng trong cuộc đời tôi. Dần dần, tôi trở nên xa cách với ông. Anh tôi từ bỏ việc lên đại học, theo nghề của bố cốt là để đỡ bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình. Mọi hy vọng đều đặt hết lên người tôi, họ mong tôi có thể học hết đại học và tìm lấy một công việc không cần phải lao vào nguy hiểm, không cần bỏ qua hết thảy những ngày lễ quan trọng của năm, chỉ để ở bên gia đình mà không phải đi làm. Nhưng tôi cho đó là sự ép buộc, thứ họ không đạt được họ mong tôi có chúng trong khi cuộc sống mà tôi muốn là tự do tự tại, làm điều mình thích. Tôi chống đối, đi ngược lại với kỳ vọng của họ, và tôi cho đó là quyết định đúng đắn. Cho đến một ngày sau khi cãi vã một trận to và nhận lấy một cái tát từ bố, tôi rời khỏi căn nhà đó. Tôi từng nghĩ, phải chi tôi được sống cho bản thân mà không có bất cứ ai cản trở thì hay biết mấy. Cầu được ước thấy, khi tôi quay trở về quả nhiên tôi chỉ còn lại một mình trên cõi đời này. Tòa nhà nơi tôi sống xảy ra hoả hoạn, bố và anh tôi lại nhận nhiệm vụ ngay chính căn nhà của mình. Họ đã cố sức cứu tất cả mọi người, cố gắng đưa mẹ và chị dâu tôi trở ra nhưng không thể. Giây phút tôi gặp lại họ, những người mà tôi từng nghĩ không quan trọng đều đã thôi không càm ràm, không thể nói chuyện, bố tôi không cần phải làm thêm bất cứ một nhiệm vụ nào. Họ nằm đó, cứ thế để lại tôi thích sống thế nào thì sống. 

 Câu chuyện bị ngắt quãng khi lời nói đến đây bỗng nghẹn lại trong tiếng khóc của Lisa. Nhớ lại những thứ mình từng ao ước nó biến mất, nhận ra đó là suy nghĩ ngu ngốc nhất mà bản thân từng mong cầu, cô hối hận trong nước mắt. Gục mặt lên gối, cô chỉ mong điều đó không xảy ra. Sống mũi Rosé khẽ cay tiếp nhận câu chuyện mà Lisa đang kể, từ đầu chí cuối cô đều tập trung lắng nghe và cảm nhận. Vội đưa tay xoa lấy tấm lưng khẽ run của Lisa, Rosé san sẻ vòng tay của mình vì thương cảm. Dần lấy lại bình tĩnh, Lisa đưa tay lau khô hai mắt, cô tiếp tục.

– Mãi đến sau này tôi mới hiểu, do sức khoẻ mẹ tôi không tốt vì vậy nên bố là người gánh kinh tế chính của gia đình. Anh tôi không thể học tiếp vì nghĩ cho tôi, ước mơ của John là trở thành một bác sĩ thú y. Nhưng vì thương bố, thương tôi anh đã từ bỏ chúng. Ẵm Windy trên tay, tôi cứ nghĩ việc nuôi một đứa trẻ cũng sẽ dễ như việc làm no bản thân. Nhưng tôi đã sai, sai ngay từ đầu. Thứ mà tôi cho là đam mê, đi đây đi đó, chúng chỉ thoả được sự tò mò về thế giới bên ngoài. Nhưng cô có biết không, tôi dần nhận ra thế giới này khắc nghiệt hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi bồng Windy trên tay với hai bàn tay trắng, một chút trợ cấp ít ỏi từ chính phủ không thể khiến con bé no bụng. Thứ tôi có được sau đêm đó là sự tự do khi không còn gia đình ràng buộc, không cần phải học lên đại học như tôi mong muốn. Thời gian đầu tôi nghĩ “tốt rồi, sẽ ổn cả thôi, mình sẽ làm được”. Nhưng phải đến khi trong túi không còn xu nào, đối diện với tiếng khóc vì đói của con bé tôi mới cảm nhận được sự bất lực và quyết tâm không để gia đình mình thiếu thốn của bố. Hoá ra ông chọn vắng mặt trong những buổi lễ của cuộc đời tôi là để cứu người, để đổi lấy cho gia đình những bữa ăn đủ đầy. Đến khi tôi nhận ra thì ông không còn ở bên cạnh, giá như tôi có thể đối diện với ông một lần, tôi chỉ muốn ông nghe thấy tôi nói “Bố ơi! Con sai rồi. Con thật sự xin lỗi, con sai rồi.”

– Được rồi Lisa. Bình tĩnh nào, không sao hết.

Cuộc đời này có hai thứ bạn không thể lấy lại, quá khứ và bài học. Một khi bạn chọn làm theo những gì trái tim mách bảo, thì dù có hối hận bạn cũng phải chấp nhận. Bài học xảy ra khi chúng ta buộc phải đánh đổi. Bạn không thể thoả hiệp ở thời điểm nhận ra sai lầm và ước gì mình có cơ hội được làm lại. Cuộc sống không cho bạn quay về quá khứ và sửa chữa sai lầm, nhưng nó cho bạn nhận ra bài học và làm lại một lần nữa. Rosé biết Lisa đang cảm thấy hối hận về những gì mình đã nói, đã làm ở quá khứ nhưng cô cũng biết nó không thể thay đổi. Đó là lý do Lisa ngồi đây và khóc nức nở trước một người lạ như cô. Có lẽ cô ấy không còn chỗ để bấu víu và cảm thấy bất lực khi không thể làm khác đi, thôi thì cứ để Lisa khóc một lần cho thỏa. Rosé vòng tay ôm lấy cô như một sự vỗ về, một chút an ủi. Thật may khi những lúc khốn cùng thế này còn một người chịu giang rộng vòng tay ôm lấy mình. Dù cho họ có xa lạ, dù cho không rõ họ hiểu câu chuyện đến đâu, nhưng một cái ôm đôi khi hơn vạn lời nói. 

– Tôi biết bản thân cô đang cảm thấy rất hối hận về những suy nghĩ của quá khứ, nhưng tôi cũng tin rằng bố cô sẽ không trách. Ngược lại ông còn cảm thấy hạnh phúc vì cô đã nhận ra nó sớm và chọn sống một cuộc đời tử tế. Dù cho hiện tại cô không làm đúng như những gì ông kỳ vọng, nhưng ít ra cô đã cố gắng làm tròn và làm tốt lắm rồi. Đừng tự trách bản thân mình như vậy nữa. – Rosé cố gắng xoa dịu, dùng thanh âm dịu dàng nhất chỉ đủ riêng Lisa được nghe, khẽ nói với cô.

– Tôi đã nỗ lực rất nhiều, vượt qua sự chịu đựng của bản thân để trở thành một cảnh sát giỏi. Chỉ để mong có một ngày có cơ hội lật lại vụ cháy năm đó, truy tìm ra kẻ đã phóng hoả. Nhưng bao nhiêu năm theo đuổi, tất cả mọi dấu vết đều trở về con số không. Đến cả việc duy nhất tôi có thể làm cho gia đình mình, tôi cũng không thể làm tròn. Cô nói xem, làm sao tôi có thể không tự trách cơ chứ?

 Rosé giật bắn người, chợt nhớ ra nguyên nhân khiến Lisa không thể làm cảnh sát lại chính là vì mình. Hoá ra cô là kẻ đã cản trở Lisa có cơ hội điều tra nguyên nhân vụ cháy. Thoáng chút lúng túng, Rosé bỗng trở nên vụng về. Cô cầm lấy chai rượu, uống một hơi thật sâu để che đi sự lỗ mãng của mình đã báo hại Lisa khốn khổ thế này. Nhưng Rosé là một người ngay thẳng, cô không quen với việc né tránh lỗi lầm của bản thân, có trốn thì sự thật cũng rành rành ra trước mắt. Hít một hơi thật sâu, cô nhẹ giọng.

– Tôi xin lỗi, hoá ra vì sự hơn thua của mình tôi đã khiến cô mất đi công việc đó. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là phải dạy cho cô một bài học nhớ đời, hoàn toàn không biết được mục đích cô trở thành cảnh sát, báo hại cô không thể điều tra. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc này. – Rosé bối rối thừa nhận, lời nói có chút ấp úng.

– Bỏ đi, không biết không có tội. Tôi tự sẽ có cách của riêng mình, đến khi nào tìm được kẻ gây ra vụ cháy thì thôi. 

– Vậy, hoá ra Windy không phải con gái cô?

– Tôi có nói Windy là con gái mình sao? – Lisa khẽ cười.

– Vậy trước giờ cô có từng yêu ai chưa?

– Tôi không có ý nghĩ đó. Đối với tôi chuyện đó không quan trọng. Một nửa trái tim, tôi dành cho Windy. Nửa còn lại, đã theo gia đình chôn vùi trong biển lửa. Dần dần, tôi cũng không quan tâm việc tìm kiếm tình yêu cho bản thân. Tôi chỉ cần Windy khỏe mạnh, khôn lớn là đủ.

 Rosé muốn đề cập đến chuyện mình phát hiện những dấu vết lạ trên cơ thể Windy cho Lisa nhưng rồi lại thôi. Cô sẽ tự mình tìm hiểu từ con bé, hôm nay đối với Lisa như thế là đã đủ. Đưa chai rượu sang cho Lisa, Rosé lại ngồi thẩn thơ ngước nhìn bầu trời. Thật may vì những lúc tâm trạng trở nên tồi tệ, cô lại có mặt để lắng nghe dù không biết có san sẻ hay khiến Lisa an ủi được phần nào hay không. Việc bản thân ghét hay thích một người, đều xuất phát từ ấn tượng đầu tiên. So với ác cảm của những lần đấu khẩu, đêm nay Rosé lại nhìn thấy được một mặt khác từ người mà mình từng không thiện cảm.

– Còn cô thế nào, có muốn nói về bản thân không? – Lisa uống một ngụm rượu, tựa lưng vào thành tường với tâm trạng dịu đi không ít.

– Tôi? À thì tôi chỉ có thể nói rằng tôi là công chúa nhỏ của bố tôi mà thôi. Mẹ tôi mất sớm, bố lại tàn tật. Nhưng không vì vậy mà ông không làm tròn trách nhiệm của một người cha, ngược lại ông còn làm rất tốt. Có thể nói tôi chính là vì được ông nuông chiều quá sinh hư.

– Thảo nào, giờ thì tôi có thể hiểu thói ngang bướng của cô từ đâu mà ra.

– Ừ, được cưng chiều quá mức. Biết sao được, ai bảo tôi là đứa con gái duy nhất của ông. Thôi không nói chuyện này nữa, có đói không, tôi có làm một ít thức ăn cho cô dưới nhà. Gió lớn rồi, xuống dưới đi tôi cho cô thử tay nghề của tôi. Khách hàng nhí của tôi hôm nay thưởng thức đã đánh giá năm sao đó.

– Được, dù sao cũng hơi đói. 

 Lisa đỡ Rosé đứng dậy, đi chậm bên cạnh cô dìu từng bước để xuống nhà. Giữa đường, cô khựng lại như nhớ ra điều gì đó, Lisa thắc mắc hỏi.

– Mà này, lúc nãy cô nói nhà tôi có chó. Cô có nhìn nhầm không, nhà tôi đâu có nuôi thú cưng?

– Đồ ngốc! – Rosé giật lấy cây nạng, nhếch mép cười rồi bỏ vào thang máy, để lại Lisa đứng suy nghĩ tìm ra đáp án.

– Hay là Windy lén mình giấu con chó nào trong nhà nhỉ? 

 Ngồi trong căn bếp của Rosé, Lisa mới có dịp nhìn ngắm kĩ bày trí trong căn hộ. Cô đã từng xộc vào căn nhà này vài lần nhưng lần nào cũng chỉ đấu võ mồm với cô ta, chưa thật sự quan sát kĩ. Ở một mình nhưng bày trí rất tinh tế và ngăn nắp, không như căn hộ của mình, dù cô đã cố gắng dọn dẹp rất nhiều nhưng đồ đạc vẫn cứ vung vãi khắp nơi. Căn nhà này cứ giống như một phòng triển lãm thu nhỏ vậy, xung quanh treo đầy những bức tranh có tính thẩm mỹ rất cao, màu sắc lại hài hoà và đồng điệu khiến cho một người dù không hề am hiểu gì về nghệ thuật cũng vô thức trầm trồ.

– Không ngờ bác sĩ cũng có khiếu nghệ thuật ha? Tôi tưởng đâu khô khan lắm.

Đứng trong bếp, nhìn Lisa ngước mắt há mồm nhìn ngắm căn hộ của mình, Rosé nhoẻn miệng cười không đáp. Nếu như cô nói toàn bộ số tranh đó đều do cô vẽ, chỉ e Lisa sẽ lại chất vấn những câu đại loại như “bác sĩ cũng biết vẽ, bác sĩ ngang ngược như cô mà cũng đam mê nghệ thuật sao”. Đâu ai có quyền cấm bác sĩ thì không thể biết vẽ nhỉ, sao thế giới này lại tạo ra những quy chuẩn khôi hài đến khó tin. 

 Dù chỉ là bữa ăn khuya, nhưng Rosé vẫn theo tính cách của mình, không đơn giản nhưng đủ cầu kỳ và bắt mắt. Nhìn đĩa thức ăn trên bàn rồi nhìn lấy gương mặt đã từng rất nhiều lần đấu khẩu với mình, Lisa nheo mắt nghi hoặc. Con nhỏ này có thể khéo tay đến mức trình bày bữa ăn khuya đẹp đến không nỡ ăn thế này sao?

– Sao không ăn đi, nhìn cái gì? Sợ tôi bỏ độc sao? – Rosé cười, chống tay lên cằm chờ đợi “khách hàng” của mình thưởng thức và đánh giá.

– Cô làm chúng sao?

– Chứ không lẽ nãy giờ lui cui trong bếp để tế thần, tào lao gì vậy, ăn đi để nguội.

– Cô không ăn à? 

– Tôi no rồi, lúc nãy làm dư là chừa lại cho cô thôi. Tôi và Windy đã chén một chầu no nê.

 Có thể do bản thân nấu ăn qua loa lại không chú trọng ngon dở, nên khi nhìn và nếm thử Lisa có chút hổ thẹn. Trình độ nấu ăn này nếu so với mình, cứ như lấy trứng chọi với đá. Thảo nào khi nãy Windy hết mực khen ngợi tài nghệ nấu ăn của cô ta, huyên thuyên cả một buổi trên giường chẳng chịu ngủ. Công tâm mà nói chúng thật sự rất ngon, ngon như đang ăn ở một nhà hàng thực thụ. Dù sao cả một ngày buồn phiền, Lisa cũng không ăn nổi thứ gì vào bụng, cuối ngày lại được một chầu ngon thế này khiến cô tạm gác nỗi buồn sang một bên. Cảm thấy bản thân đã ăn nhờ người khác, lại không nên chỉ ăn một mình, Lisa vội gắp một miếng, đưa đến sát miệng Rosé mời.

– Ăn đi, tôi no rồi. 

– Ăn chung cho vui. – Rosé thoả hiệp, đón lấy thức ăn mà Lisa đưa sang. Vừa nhai cô vừa không quên trêu đùa.

– Nè, lần này không phải tôi cố tình nha. Cô là đang gián tiếp hôn tôi đúng không? Huề nha, đừng có mà suốt ngày bắt tôi đền nụ hôn đầu cho cô. 

 Bản tính hơn thua đã ngấm vào trong máu, Lisa chỉ còn biết bật cười trước câu nói dở hơi của Rosé. Làm sao giống nhau được, đã ăn cướp lại còn la làng.

– Huề con khỉ. Tôi còn chưa tính sổ với cô về chuyện đó một cách nghiêm túc đâu.

– Ê ôn thần, hỏi thiệt, bộ đó giờ chưa hôn ai thiệt hả?

– Chứ có yêu ai đâu mà hôn. Cô là người đầu tiên dám làm vậy.

– Sao tôi không nhớ gì vậy ta?

– Đồ tồi!

– Ừ thì cho bên này xin lỗi đi, say quá ai mà biết. Sự cố thôi.

– Tôi không thèm chấp cô. Nếu tôi đoán không lầm thì cô chắc cũng hôn cả tá người, đếm không xuể rồi đúng không? Xuỳ.

– Ừ thì chị đây có trái tim bao la rộng lớn, thích đón nhận hết tình cảm của tất cả mọi người. Cưng biết đấy, đâu thể nào từ chối mấy cô em xinh đẹp được. Làm vậy là vô lễ rồi.

– Vậy trước giờ có yêu ai thật lòng chưa? Hay chỉ vui qua đường?

 Câu hỏi đâm trúng tim đen của Lisa khiến Rosé có chút chột dạ, khiến cô mất vài giây để tự vấn lại bản thân. Phải thừa nhận một điều rằng trước giờ cô chỉ thích vui chơi qua đường, chưa thật sự phải lòng bất kỳ ai. Nhưng nếu giờ thú nhận với tên này sẽ bị cô ta cười vào mặt mất, Rosé hiện đang có giá vì bữa ăn thịnh soạn này, không thể để bản thân thất thế như Lisa đã nói. 

– Thì, chưa tìm được người phù hợp, trong thời gian đó cứ nuông chiều bản thân thôi. Cô đừng có nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi là dân chơi như thế, đến khi tìm được một nửa của mình tôi chung thuỷ lắm đó. 

– Ừ cho cô vui. 

– Nghỉ ăn đi, nấu cho ăn còn đánh giá. Trả đây!

Sau khi được tiếp đãi một bữa ăn khuya no say và không kém phần huyên náo, Lisa chào từ biệt cũng không quên nói lời cảm ơn. Trong hai tiếng cảm ơn này có kèm theo sự biết ơn vì đã chịu lắng nghe và an ủi khi tâm trạng cô rơi vào vũng lầy của quá khứ. Trở về nhà, Lisa không vội về phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa tiến đến bên giường Windy và chậm rãi ngồi xuống. Nhìn con bé ngủ say trong chăn như một thiên thần nhỏ, Lisa bật khóc.

 Có một điều mà Lisa không thể nói cho Rosé biết, và cô cũng chưa từng nói chúng với bất kỳ ai, kể cả Windy, một sự hối hận còn lớn hơn gấp nhiều lần so với chuyện giữa cô và bố trong quá khứ. 

 

Từ một người có đam mê và hoài bão của tuổi trẻ, chỉ trong một đêm mất hết tất cả theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, Lisa rơi vào trạng thái không biết phải làm gì tiếp theo. Nếu như bản thân cô chỉ còn lại một mình trên đời, có lẽ câu chuyện đã dễ hơn rất nhiều. Nhưng trên tay cô lại đang ẵm lấy một sinh mạng nhỏ, là máu mủ duy nhất còn sót lại của gia đình, từ giờ chỉ còn Windy là người thân duy nhất của cô.

 Khoản trợ cấp ít ỏi đền bù cho vụ cháy, lại chưa thể lấy được số tiền của bảo hiểm đền bù, Lisa không thể ngồi không. Cô có thể nhịn ăn nhưng Windy cần được uống sữa, thay tã mỗi ngày. Lisa biết bản thân không thể tiếp tục việc học, vậy nên cô quyết định lao vào kiếm tiền. Khó khăn lắm cô mới tìm được hai công việc đồng ý cho cô đem theo Windy bất kể ngày đêm. Con bé đã đồng hành cùng cô trong mọi công việc làm thêm từ sáng đến tối muộn. Khó khăn ập đến bất ngờ, Lisa lại không lường trước được sự khắc nghiệt của cuộc sống, cô mới nhận ra cuộc sống này vốn không có màu hồng. Cô còn quá trẻ để hiểu rõ ý chí sống vượt qua khó khăn là gì, những khi mất việc, trong người lại không còn một xu dính túi, đối diện với tiếng khóc thảm thiết đến ồn ào của Windy, Lisa rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ. Những lúc muốn trốn tránh, cô chỉ biết ngồi khóc và lấy tay bịt lấy hai tai, bỏ mặc con bé khóc đến kiệt sức trên giường. 

– Im đi! Con không biết mệt sao Windy? Cô cũng đã cố hết sức rồi, con có chịu im đi không?? – Lisa hét lớn, tiếng hét càng làm Windy khóc to hơn.

Đến khi mệt lã người, Windy cũng từ từ lặng đi sau khi đã khóc đến tím tái, con bé đói. Nó chỉ đành mút lấy ngón tay rồi ngủ trong uất ức, thi thoảng nó nấc lên tủi hờn. Tiếng khóc im dần trong màn đêm, cũng là lúc Lisa giương đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía con bé. Trong giây phút tận cùng của đau thương, của sự bất lực, Lisa lặng lẽ tiến gần về phía con bé đang nằm. Vớ lấy chiếc gối bên cạnh, Lisa chầm chậm đặt khẽ lên mặt của Windy, khẽ nhấn. 

– Sẽ nhanh thôi Windy, chúng ta sẽ gặp lại bố con, ta sẽ gặp lại gia đình của mình. Không sao đâu con. – Lisa bật khóc.

Cô giữ nguyên như thế trong vô thức, bị ngộp, Windy bắt đầu cọ quậy, con bé rên khẽ như tiếng kêu của một con mèo không hiểu điều gì đang xảy ra với mình. Mãi đến khi không thể chịu nổi, con bé khóc ré lên. Cũng chính tiếng khóc của Windy, lại một lần nữa khiến Lisa bừng tỉnh. Cô hốt hoảng quăng mạnh chiếc gối ra xa rồi ôm lấy Windy vỗ về. Cô hối hận về những gì mình vừa đã làm, nỗi ân hận này có đến chết cô cũng không thể nào tha thứ cho mình. Hai lần Windy khóc lớn, là hai lần con bé cố níu kéo ý chí sống cho cả cô và nó. Ở cạnh cô trong nhà xác, có lẽ con bé cảm nhận được mình đã mất đi bố mẹ, nó khóc tiễn đưa họ lần cuối. Ở thời khắc Lisa mất đi lý trí, nó khóc để cầu mong cô đừng bỏ cuộc, bởi cô không đơn độc trên cõi đời này vì còn có nó. Tiếng khóc có vẻ như đều là những lần vô tình, nhưng đều là những tiếng gọi níu kéo sự tuyệt vọng sâu thẳm bên trong Lisa. Kể từ lần ấy trở đi, Lisa coi Windy như chính sinh mạng của mình, cô sẵn sàng hy sinh tất cả chỉ để mong đổi lấy một Windy khoẻ mạnh và hồn nhiên lớn lên.

 Có một điều Lisa không hề nhận ra, một sự thay đổi nhỏ của Windy sau đêm hôm ấy. Con bé đã thôi không còn quấy khóc nhiều, thỉnh thoảng chỉ e e vài tiếng ra hiệu cho cô. Càng lớn, Windy càng hiểu chuyện, trông lúc nào cũng như một bà cụ non. Những lúc tự chăm sóc mình, Windy luôn làm rất tốt. Hầu như chưa một lần nào Windy khiến Lisa phải muộn phiền vì sự hiếu động, bày bừa hay thậm chí là ngang bướng, vòi vĩnh một đứa trẻ. Câu trả lời này có lẽ chỉ con bé mới là người hiểu rõ, vì sao nó lại có suy nghĩ lớn hơn hẳn so với những đứa trẻ khác đồng trang lứa.

 

– Xin lỗi con, Windy.

 Ngồi bên giường nhớ lại chuyện đêm đó, Lisa thật sự sợ hãi vì ý nghĩ điên rồ của mình. Nếu như đêm đó cô không dừng lại kịp thời, nếu như tiếng khóc của Windy không đánh thức cô thì có lẽ Lisa sẽ không bao giờ hiểu được ý chí sống có thể khiến con người vượt qua nghịch cảnh bằng cách nào. Nuôi một đứa trẻ lớn lên từng ngày quả thật chẳng phải điều dễ dàng, nuôi một đứa trẻ đối với một người chưa từng làm mẹ, không có bất cứ kĩ năng gì lại còn khó hơn. Ngẫm lại khoảng thời gian qua, Lisa cũng không rõ mình đã vượt qua nó bằng cách nào, cô chỉ nhớ những lúc bản thân cảm thấy mệt mỏi nhất, chỉ cần ôm lấy Windy trong vòng tay, nghe tiếng con bé cười khúc khích, cô có thể cố thêm một ngày rồi một ngày nữa. Cho đến tận hôm nay Lisa dường như hiểu ra, cô yêu thương Windy rất nhiều, nhiều hơn so với ngày đầu lạ lẫm bế con bé trên tay.

 

[…]

“Tôi đã nỗ lực rất nhiều, vượt qua sự chịu đựng của bản thân để trở thành một cảnh sát giỏi. Chỉ để mong có một ngày có cơ hội lật lại vụ cháy năm đó, truy tìm ra kẻ đã phóng hoả.”

“Đối với tôi chuyện đó không quan trọng. Một nửa trái tim, tôi dành cho Windy. Nửa còn lại, đã theo gia đình chôn vùi trong biển lửa.”

Nằm trên giường thao thức, suốt đêm Rosé chỉ nhớ đến câu chuyện của Lisa, vì một chút nông nổi của mình báo hại cô ấy không thể làm cảnh sát, điều đó khiến Rosé không khỏi tự trách. Vừa phải vượt qua nỗi đau mất đi người thân, lại phải cố gắng nuôi dạy Windy trong khi bản thân vốn không hề có kinh nghiệm, thử hỏi Lisa đã vượt qua quãng thời gian ấy bằng cách nào. Ấy vậy mà cô còn gây khó dễ đến mức buộc Lisa phải hầu tòa và bồi thường, nghĩ đến đây thôi Rosé cũng cảm thấy giận bản thân mình. Cô áy náy vùi đầu trong gối ăn năn, cả người cứ lăn qua lăn lại cả đêm trên giường. 

Buổi sáng, Rosé cố tình dậy thật sớm rồi hối hả vào bếp, loay hoay cả buổi để chuẩn bị bữa sáng. Nếu đã không thể quay lại để ngăn cản bản thân làm khó dễ Lisa, chi bằng chọn cách này để chuộc lỗi. Cô quyết định sẽ nấu cho họ một bữa thật ngon trước khi Lisa đưa Windy đến trường. Vừa nghe thấy tiếng khoá cửa nhà đối diện kêu một tiếng “cạch”, Rosé đã lê đôi chân khập khiễng của mình bước vội ra cửa. 

– Chào buổi sáng cô bác sĩ. – Windy nở nụ cười, vẫy tay với Rosé.

– Gọi cô Rosé. Hai người đến trường à?

– Ừm, giờ tôi đưa con bé đến trường rồi đến bệnh viện tái khám.

– Ấy không cần đâu. Hai người ăn gì chưa, tôi có làm dư chút đồ ăn sáng, cầm theo mà ăn này. Windy, trong này có cả bữa trưa chuẩn bị riêng cho con, nhớ ăn xong rồi gửi feedback cho cô nha. Còn cô, không cần đến bệnh viện chờ đợi đâu. Đưa con bé đi học xong về đây tôi kiểm tra cho.

– Nhưng mà…

– Vậy nha. Khi nào về thì sang đây. Đi học vui nha Windy!

Không đợi Lisa nói thêm, vừa đưa xong túi thức ăn Rosé đã lẻn ngay vào nhà, không để Lisa kịp nói cảm ơn. Thái độ kỳ quặc, lúc nóng lúc lạnh này Lisa cũng chẳng hiểu nổi, chỉ đành nhún vai rồi tranh thủ đưa Windy đến trường. Ngồi trên xe, Windy không khỏi tò mò mà lục lọi trong túi giấy Rosé đưa cho. Con bé la toáng lên hạnh phúc khi lần đầu tiên nhìn thấy hộp cơm trưa được sắp xếp ngay ngắn, tỉ mỉ.

– Lisa, Lisa. Cô xem này, cô bác sĩ làm hộp cơm đẹp chưa? Thơm quá đi mất, con không muốn ăn chúng tí nào.

– Con không ăn là phụ lòng cô bác sĩ nấu cho con đó. Mà con có vẻ thích đồ ăn con nhỏ ấy nấu quá nhỉ? – Lisa tập trung lái xe, nhưng vẫn không giấu đi được nụ cười khi nhìn thấy niềm vui của đứa nhỏ.

– Con nói cô không tin đâu, thật sự rất ngon luôn. Con chưa từng ăn món nào ngon đến vậy. Không như…

– A a, này, cô tổn thương đó nhé! Dù sao cô cũng nuôi con lớn từng này rồi còn gì.

– Thì con có nói gì đâu. Cô cảm ơn cô bác sĩ dùm con nhé! Con sẽ ăn sạch chỗ này. Thật ra cô ấy cũng không xấu tính lắm, Lisa nhỉ?

– Có Chúa mới biết.

Đưa Windy đến trường, Lisa tiện đường đưa xe thẳng tiến về phía bệnh viện, hôm nay cô có lịch tái khám kiểm tra vết thương. Ngồi trên xe, trong đầu cô cứ văng vẳng cái hẹn khi nãy. Còn nửa quãng đường nữa thôi là sẽ đến bệnh viện, thế nhưng Lisa quyết định quay đầu cho xe về thẳng nhà. Cô chần chừ trước cánh cửa ấy một hồi mới quyết định gõ nhẹ. Lần này cánh cửa ấy mở khá nhanh.

– Về rồi hả. Vào đi.

Trên bàn, Rosé đã chuẩn bị sẵn hộp sơ cứu, trông nó chuyên nghiệp hơn hẳn so với hộp của cô ở nhà, quả nhiên là bác sĩ có khác. Lisa không nói, chỉ im lặng ngồi xuống sofa.

– Còn chờ gì nữa, cởi áo ra đi.

– Cởi…???

– Dạ thưa cô, cô đang mặc sơmi, tôi khám vết thương kiểu nào? – Chiếc áo ngủ rộng dài của Rosé nhất thời khiến Lisa quên mất mình đang nhờ vả một trưởng khoa cấp cứu của bệnh viện. Cô ngại ngùng gỡ hai nút trên áo một cách thật chậm, trong khi đó Rosé chỉ lo chuẩn bị dụng cụ vào khay inox trên bàn. 

Tháo lớp băng cố định cánh tay xuống, Lisa vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Sự chậm chạp của cô đã thu hút ánh nhìn khó chịu của Rosé, cô buông công việc đang làm dở, mạnh tay túm lấy nút áo Lisa nhanh gọn dứt khoát gỡ sạch. 

– Nhìn chướng mắt, có vậy thôi nãy giờ cũng không xong. Biết đi tái khám thì mặc áo thun đi, mặc áo sơmi chi cho bất tiện rồi ngại. 

– N-Nhất thời quên mất, sáng nay vội quá. – Lisa đỏ mặt, quay đầu sang hướng khác lảng tránh. Cô đã đi một nước cờ hết sức sai lầm khi lựa chọn quay xe, biết mất mặt thế này cô thà chọn xếp hàng ở bệnh viện thì hơn.

Rosé chẳng mấy quan tâm thái độ ngượng chín mặt của Lisa, chỉ tập trung tháo lớp băng bao lấy vết thương và quan sát. Dưới lớp kính cận, gương mặt Rosé cau mày tập trung vào vết thương vô tình lại lọt vào ánh nhìn thoáng qua đôi mắt Lisa. Ánh nắng sớm xuyên qua ô cửa, len lỏi vào mái tóc vàng ánh kim, làm bật lên làm da trắng hồng của Rosé khiến gương mặt cô bỗng thanh tú một cách khó tả. Sống mũi cao, nước da mịn màng, hàng mi cong dài cùng với đôi môi hồng hào, đây là lần đầu tiên Lisa toàn tâm nhìn rõ gương mặt của người luôn suốt ngày khắc khẩu với cô. Nếu phải nói lời thật lòng, Lisa công nhận cô gái này có vẻ đẹp thật sự cuốn hút. Từ bên mang tai, ánh nhìn Lisa di chuyển dần đến cổ rồi hạ thấp dần xuống trong vô thức. Giật mình vì hành động khả nghi của mình, Lisa lúng túng quay mặt đi chỗ khác.

– Đều là con gái như nhau, ngại cái gì mà ngại. Để xem, vết thương không làm độc, không sưng hay mưng mủ. Khoảng ba ngày nữa có thể cắt chỉ rồi. Cô thử cử động nhẹ cánh tay cho tôi xem.

Chột dạ, Lisa chỉ đành ngoan ngoãn làm theo, cố đưa cánh tay lên cao qua đầu, tuy rằng có hơi chút buốt nhưng xem ra cũng đỡ hơn nhiều. Theo nhận định của Rosé, phần cơ bị tổn thương cần phải mất thêm một khoảng thời gian ngắn nữa để hồi phục, tránh khuân vác hoặc vận động mạnh thì sẽ mau khỏi. Theo thói quen nghề nghiệp, Rosé đưa ra chỉ dẫn và đề nghị một số thực phẩm có lợi cho việc phục hồi. Nói đến nấu ăn, Lisa chỉ còn biết xụ mặt.

– Mấy món cô nói, tôi không biết nấu.

– Tôi biết, nghe danh cô “có tài” trong nấu nướng là tôi biết Windy chịu khổ thế nào rồi. Cứ để đó đi tôi nấu cho, cô chỉ việc làm tài xế đưa tôi đi siêu thị là được. Ngồi im tôi vệ sinh vết thương rồi băng bó lại, nhớ tránh nước thêm ít ngày.

– Nhưng mà tôi thấy vẫn là không nên phiền cô phải nấu cho tôi thế này.

– Tôi nói sao thì nghe vậy đi. Dù sao tôi cũng loanh quanh ở nhà, nấu cho bản thân ăn thì nấu dư một chút cho hai người. Vả lại…coi như tôi chuộc lỗi với cô, về chuyện khiến cô mất đi công việc. Tôi đã nói tôi sẽ chịu trách nhiệm mà.

– Vậy, tôi sẽ làm tài xế cho cô.

– Quyết định vậy đi, làm luôn hôm nay. Còn có chuyện này nữa…

Rosé quấn xong vết thương, cô xoay người cầm lấy phong thư nằm sẵn trên bàn, đưa đến trước mặt Lisa.

– Đây là gì? – Lisa cau mày khó hiểu.

– Khoản tiền bồi thường trước đây trong việc tranh cãi giữa hai chúng ta. Thật ra tôi chả hề đụng đến chúng, hôm nay hoàn trả lại cho cô. Khoan vội từ chối, nghe tôi nói hết. Đối với tôi khoản tiền này chỉ có ý nghĩa khiến cô phải trả giá vì đã tấn công tôi, nhưng tôi nghĩ đối với cô mà nói, nó là sự cố gắng mỗi ngày để chăm lo cho Windy. Trước đây hiểu lầm giữa chúng ta xem như xoá hết, công việc đã mất tôi chưa nghĩ ra cách để lấy lại giúp cô, nhưng đây là điều tôi có thể làm lúc này. Người châu Á có một câu nói rất hay: “Không đánh không quen biết”, nhận lại đi.

Lisa đón lấy phong bì trên tay, gật đầu cười nhẹ xem như một sự thoả hiệp. 

– Ừ, thôi thì hôm nay mọi hiểu lầm xem như xoá hết. Có điều này tôi không biết có nên nói ra không, nhưng phải công nhận một điều nhìn cô mỏng manh yếu đuối vậy, không ngờ lần chạm trán đó giữa chúng ta, khó khăn lắm tôi mới chế ngự được cô.

– Sống một mình, không tự biết bảo vệ bản thân, không lẽ để cho người ta kẹp cổ tấn công mình bất ngờ sao?

– Này, đã nói xoá hết rồi mà.

– Cô hỏi thì tôi trả lời thôi.

– Chân cô, đỡ hơn chưa?

Nhìn xuống chiếc chân đã tháo đi lớp băng dày vướng bận, Lisa tiện hỏi. Mặc dù đi đứng vẫn còn chút khó khăn, nhưng đã giảm sưng đi đáng kể. Rosé phỏng đoán, ít ngày nữa sẽ lành hẳn nếu uống thuốc đúng giờ. Hiếm khi có dịp chuyện trò, Lisa vẫn luôn muốn hỏi nguyên do nào giữa ngày đông gió tuyết lại khiến Rosé có động lực leo núi, bất chấp bản thân có khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Có rất nhiều dịp trong năm để người leo núi lựa chọn, hiếm ai có thú vui lạ đời như cô. 

– Nói ra thì không biết do bản thân tôi lập dị, hay do bản tính ngang bướng không thích khuất phục nữa. Phải giải thích sao để cô hiểu nhỉ? Tôi…có một nỗi sợ, nghe qua thì nó như nỗi sợ của rất nhiều người. Tôi sợ độ cao, sợ cảm giác rơi từ trên cao xuống và sợ bị ai đó ném xuống. Nhưng thay vì trốn tránh, tôi lại chọn leo núi. Tôi muốn bản thân leo từ thấp lên cao rồi ngồi im ở đó nhìn xuống, đến khi nào mình thật sự vượt qua nỗi sợ thì thôi. 

– Nguyên nhân là do đâu?

– Tôi không rõ. Tôi chỉ biết nỗi sợ này đã theo tôi từ ngày còn rất bé. Tôi nghĩ nhiều năm leo núi phần nào đã khắc phục được điểm yếu của bản thân, nhưng chính cô là người giúp tôi nhìn ra được nó hoàn toàn không có tác dụng. Còn nhớ lần đó cô cố ném tôi vào trong hang không? Giây phút đó tôi đã hoảng sợ đến mức lập tức ngất đi, chứ không phải do tác động mạnh mà ngất đâu. 

– Thì cô cứ như bao người, sợ thì nói là mình sợ. Đâu cần ép bản thân như thế.

– Bỏ đi. Có nói cô cũng không hiểu đâu. 

Rosé không thể giải thích, chỉ có thể đứng lên vỗ nhẹ vai Lisa rồi rời đi. Cô biết bản thân mình có được cái quyền công nhận nỗi sợ và né tránh nó như những người sợ độ cao. Cô không rõ người khác khi sợ sẽ thế nào, chỉ biết rằng bản thân cực kỳ chán ghét cảm giác ấy, lại hoàn toàn không tìm ra được nguyên nhân vì sao mình lại sợ đến vậy. Nhiều lần, Suzie đã cố gắng giúp Rosé tìm hiểu nguyên nhân sự sợ hãi này nhưng kết quả vẫn luôn là Rosé không thể nhớ. Có thể đó là nỗi sợ bản năng, cũng giống như người sợ rắn, chỉ cần thấy thôi tay chân lập tức căng cứng lại. Rosé biết bản thân rất sợ độ cao, nhưng cô lại càng sợ cảm giác tưởng tượng mỗi khi mình rơi xuống hay có ai đó ném xuống hơn. Có lẽ, cô phải chấp nhận và sống cùng nó cả đời mà không thể làm gì khác hơn.

 

4.8 6 votes
Article Rating
Đăng ký
Notify of
guest
5 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tzy
Tzy
6 tháng trước

Cũng muốn ăn đồ của bác sĩ Blaine nấu 🥰

Tzy
Tzy
6 tháng trước

Người chưa yêu lại vớ phải một playgirl =))) sau này dề chung 1 nhà chắc dui lắm 🥰

Vebvydo
Vebvydo
6 tháng trước

Đúng thật là việc nhận thức của mình về ng khác là phải thay đổi luôn luôn: từ thấy ghét đấu đá nhau sau đó hiểu cảm giác và có 1 chút thiện cảm. Qua đây thì cũng thấy rõ việc kiềm chế cảm xúc rất cần thiết, nó luôn là thứ mà bản thân ta cần phải kiểm soát để tránh mang lại những ảnh hưởng k tốt cho ng khác nhma thấy cô bác sĩ cũng thông minh làm vậy để mắc duyên nợ sau này. Mục đích vậy nhìn sơ qua thấy tâm địa cũng k thường ha Au ha :v. Cả 2 gài hàng hôn gián tiếp mà vẫn k né tránh là thấy món nợ cần trả đang gần đến😌. Chỉ lo cho Lisa dính vào một cô dân chơi thứ thiệt mà khẳng định mình chung thủy.

Vebvydo
Vebvydo
6 tháng trước
Phản hồi  A.L

Thì đợi tới đó e sẽ tự vả..

5
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, xin vui lòng bình luận.x