SECRECY

4. Jinx

Mỗi nghề nghiệp đều sẽ có những quy tắc riêng cấm kỵ trong nghề, đặc biệt là những nghề có đặc thù như bác sĩ và lính cứu hoả, đều làm nhiệm vụ cứu người. Họ không mong muốn mình quá bận rộn, ngược lại họ mong mình thật rảnh rỗi. Bởi điều đó đồng nghĩa với việc mọi người đều bình an, không tai nạn, không bệnh tật.

Điểm chung của những ngành nghề này, là cấm kỵ thốt ra những từ như: “vắng vẻ, rảnh rỗi và im lặng”. Ngày đầu đi làm, Lisa đã vô tình phạm ngay quy tắc này. Cô không hề ý thức được rằng khi mình vừa thốt lên hai chữ “im lặng”, chuông báo động đã đánh thức cả đội. Ngày hôm đó, đội 112 của cô đã tiếp nhận cả thảy 27 cuộc gọi lớn nhỏ – từ giải cứu người mắc kẹt cho đến tiếp ứng đám cháy cấp 3. Bận đến mức cả đội khi ngồi vào bàn ăn, đôi tay đã run rẩy vì đói lả. Nhưng Lisa lại không biết nó đến từ “lời nguyền Jinx”, mà chỉ nghĩ ngày đầu tiên đi làm của mình xem ra cũng rất ý nghĩa.

– Bác J! Có rảnh nói chuyện với cháu không? – Lisa tựa người vào xe thang, bắt chuyện với ông Park.

– Lão già này lúc nào mà không rảnh? Có chuyện gì? – Không ngước mắt nhìn, J vẫn cặm cụi lau chùi dụng cụ cứu hoả.

– Ngày đầu tiên đi làm, cháu có nói gì sai không? Sao cháu có cảm giác mọi người nhìn cháu rất kì lạ.

– Bộ ở đơn vị tập huấn, không ai nói cho cháu là sở cứu hoả cấm kỵ nhất là nói đến chữ đó sao?

– Chữ gì vậy bác? Không ai nói gì với cháu cả.

– Lại gần đây.

J làm ra vẻ thần bí, kéo Lisa gần về phía mình, điệu bộ như sợ một thế lực nào đó sẽ nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người họ.

– Ở đây, hay bất cứ sở cứu hoả nào ở nước Mỹ này, đều không được nhắc đến chữ “Q”. Tất cả đều lẫn tránh và hầu như không được nhắc đến, kể cả nói từ đồng nghĩa cũng không được. Ngày đầu đi làm mà cháu đã hùng hồn nói lớn như vậy rồi, cháu không nhận ra là ngày đầu tiên cháu đi làm đội chúng ta tiếp nhận rất nhiều cuộc gọi sao. Ta còn chưa xử cháu vì bất cẩn của mình báo hại cái lưng của ta ê ẩm mất mấy ngày đó.

– “Q”? Q là gì vậy bác?

– Suỵt. Là vậy nè…

J cố gắng dùng hình thể mô tả từ cấm cho Lisa hiểu, Q chính là viết tắt của Quiet. Ông đã cố gắng bằng cả tấm lòng của người đi trước để diễn tả sự im lặng cho đứa nhỏ mới vào nghề non nớt này.

– À, cháu hiểu rồi. Là Quiet.

 

*Rengggggg*

 

– Trời ơi tôi phải giết con nhỏ này. Đã bảo không được nói ra rồi. – J tức điên lên vì sự chậm hiểu của Lisa, giơ tay bày tỏ thái độ hết cứu rồi quay người đi nhanh về phía đồ bảo hộ.

– Gì vậy bác J? Ai làm bác giận vậy? – Alex thao tác nhanh chóng với bộ đồ bảo hộ của mình, không quên quay sang thăm hỏi người bạn già của anh.

– Nó! Nó vừa mới nói “Q”, xong ngày hôm nay rồi…

– Ôi không, Jinx.(**)

Anh đưa ánh mắt nửa thương hại, nửa sửng sốt về phía Lisa. Cô gái vừa mới vào làm chưa lâu đã dũng cảm gọi “Q” những hai lần.

– Em nên cầu nguyện hôm nay không có vụ nào lớn và ăn cho no mọi lúc có thể đi Lisa. Lần trước khi em mới vào làm là 27 cuộc gọi, để xem hôm nay em có phá kỷ lục của mình không? Trời ạ, biết vậy lúc nãy tôi uống ly cafe đó là được rồi.

– Gì chứ Alex? Đến anh cũng mê tín tin vào mấy cái này sao?

– Cái đó không phải mê tín đâu con nhóc. Đây gọi là lời nguyền đó, là lời nguyền. Hết nói nổi. – J vẫn không thôi thái độ hậm hực dành cho Lisa.

– Lisa sao? Lại là em hả? Là Jinx sao? Thôi xong. – Jame lắc đầu ngao ngán.

– Nè Lisa, lần trước cả đội nể tình em mới đi làm ngày đầu nên không tính. Hôm nay mà em để anh và mọi người không có thời gian ăn gì vào bụng, anh sẽ lấy vòi rồng cho em no nước. Anh thề!

Ngồi trên xe cứu hỏa đang hú còi inh ỏi khắp con đường, cả đội của Lisa vẫn trò chuyện rôm rả, vì vốn họ đã quá quen với tiếng còi đinh tai nhức óc này và xem nó như là một phần của cuộc sống. Câu chuyện đùa vẫn diễn ra và nạn nhân bị công kích không ai khác chính là Lisa.

 

[…]

– Hôm nay trưởng khoa của chúng ta xinh đẹp quá nhỉ? Tối nay hẹn hò với ai à? – Liz cười, tay không quên đưa bệnh án cho Rosé ký duyệt.

– Ngày nào mà tôi không xinh đâu Liz. Cần gì hẹn hò với ai. Nhưng đúng là hôm nay có một cuộc hẹn đặc biệt, đang mong tan làm sớm đây.

Mái tóc Rosé vốn bồng bềnh, khi thả ra trông có phần lôi cuốn và quyến rũ, lại thêm màu vàng ánh kim uốn lượn càng tô điểm cho vẻ đẹp trong sáng pha chút ngang bướng. Mỗi khi tan ca, gỡ bỏ chiếc blouse trắng cùng khăn đội đầu dành cho bác sĩ, Rosé luôn biến sảnh bệnh viện thành sàn catwalk của riêng mình, không ít lần cô khiến những bác sĩ khoa khác và bệnh nhân nam phải ngoái nhìn, tiếc rằng họ chỉ được ngắm, không thể lại gần càng không thể chạm vào. Khí thái của Rosé không cần nói ra, cũng in hẳn lên mặt cô 3 chữ: ”Cấm lại gần” dù gương mặt lúc nào cũng luôn nở nụ cười.

– Hôm nay trông có vẻ vắng vẻ quá chị nhỉ? – Teddy cho hai tay vào túi, giương đôi mắt ngây thơ sau lớp kính cận, nhìn Liz và Rosé cười.

– Quỷ tha ma bắt cậu đi Ted.

– Liz, thằng điên này mới nói gì vậy? – Rosé nghiến răng, tay nắm chặt cây bút kí.

– Thôi nào Rosé, nó con nít lỡ miệng, em bình tĩnh nào.

– Em phải giết nó chết cái thằng nhãi này.

Rosé nắm chặt cây bút thành vũ khí, tức giận tiến về phía cậu thực tập mặt xanh như tàu lá vẫn chưa hiểu mình vừa làm sai chuyện gì. Chỉ thấy kinh hãi cảnh tượng vị trưởng khoa đáng sợ miệng luôn nở nụ cười đang cố tấn công mình, trong khi cơ thể thì bị Liz và Ray giữ lại.

– Thả ra, tôi phải bóp cổ thằng nhãi này. Bộ trường không dạy cậu là đi làm không được nói mấy thứ xui xẻo đó sao thằng đần. Bà liều mạng với mày…

– Coi nào Rosé, bệnh nhân đang nhìn kìa. Bình tĩnh nào chắc sẽ không sao đâu. – Liz ôm lấy cánh tay Rosé, ra chiều vuốt ve.

– Em…em xin lỗi trưởng khoa…em…

 

– TIẾP NHẬN BỆNH NHÂN! TAI NẠN LIÊN HOÀN.

 

Giọng nói lớn cắt ngang “khu hội chợ” của đám người Rosé, theo sau đó là liên hồi tiếng xe cứu thương, nhẩm tính có đến 3 chiếc đang tiến về khoa cấp cứu của bệnh viện.

– Ray, liên hệ cho khoa chấn thương, bảo họ chuẩn bị tiếp nhận, ngưng ngay các phòng X-quang, MRI của bệnh nhân ngoại trú.

– Liz, chia đội cho đám thực tập theo hỗ trợ.

– Gary, Harold, Rachel theo tôi ra tiếp nhận.

Vừa mới đùa giỡn, hù doạ vang cả một góc khoa cấp cứu, không ai nghĩ vị trưởng khoa kiêu kỳ đỏm dáng của họ lại có thể thay đổi thái độ nhanh đến vậy. Ánh mắt hăm doạ Ted đã mất đi, nhường chỗ cho sự chuyên nghiệp, điềm tĩnh và khả năng ứng biến tình huống nhanh đến bất ngờ. Giờ thì cả khoa cấp cứu đã hiểu vì sao ở độ tuổi này, lại thêm ngoại hình cứ như một người chỉ biết ăn diện chải chuốt không làm nên trò trống gì, có thể được nắm vị trí trưởng khoa cấp cứu của một bệnh viện lớn. Khí chất này của Rosé, cuối cùng họ đã được lãnh ngộ.

 

[…]

 

– Trời ơi tôi đói đến tay chân run rẩy rồi. – Jame ngồi vào bàn ăn ca thán.

– Xong rồi đây, tranh thủ mà ăn. Chúng ta không biết khi nào thì cái còi chết tiệt kia reo nữa đâu. – Alex lấy nhanh chiếc bánh pizza ra khỏi lò nướng, trên tay anh cầm sẵn bình cafe đã pha.

– Sáng giờ bao nhiêu cuộc gọi rồi? – J cầm lấy miếng pizza với vẻ bất mãn.

– Mười ba ạ. Nhưng cháu nghĩ đây là tình cờ thôi mà, cháu không tin vào mấy thứ lời nguyền ấy đâu. – Lisa bốc lấy miếng pizza, bàn tay run nhẹ vì đói. cả buổi sáng không kịp cho gì vào bụng đã phải CPR cho 4 người, nâng cáng cứu thương đến run cả tay. Nếu không nhanh lót gì vào bụng, chỉ e đôi chân cô không thể đứng vững cho ca tiếp theo. Mà sao cô lại nghĩ như thế nhỉ, biết đâu ca vừa rồi sẽ là ca cuối cùng trong ngày.

Phía bên ngoài, Terry đang hướng dẫn cho đồng đội lùi xe thang về lại vị trí cũ. Bản thân anh là đội trưởng, dù cho đồng đội có thật sự tin vào jinx thì cũng chưa một lần anh thừa nhận mình cũng tin. Anh cho đây là một sự trùng hợp.

– Một chút nữa, sang bên phải. Đúng rồi!

 

*Renggggg*

 

Xe vừa về lại bãi đổ, xem ra lại phải xuất bến. Terry thở dài, may là anh vẫn chưa tháo bộ đồ bảo hộ ra, xem như may mắn hơn những người khác. Miếng pizza vừa đưa đến miệng đã bị tiếng còi báo động ngăn lại, ai nấy cũng lắc đầu ngao ngán bỏ ngược nó vào dĩa rồi nhanh chóng tập hợp, ngoại trừ Jame và Alex.

– Tôi phải ăn cho được bữa ăn duy nhất của mình. – Jame há miệng, cho hết góc bánh vào chứ quyết không thể đợi thêm. Còn Alex, cafe với anh là lẽ sống, anh không thể thiếu nó dù chỉ một ngày. Cả sáng nay không có cafe, bản thân anh cứ như người mất hồn, nếu còn không mau uống chỉ e anh sẽ nổi điên với tất cả mọi người. Nghĩ là làm, Alex cầm luôn bình cafe đổ thẳng vào miệng.

– Ôi Chúa ơi, nóng…nóng!

 

BỆNH VIỆN NYU LANGONE – BROOKLYN

PHÒNG CẤP CỨU

 

Ba chiếc xe cấp cứu lần lượt đậu sát nhau tại khu vực tiếp nhận, cửa xe nhanh chóng mở ra. Theo sự phân công của Rosé, Gary sẽ là bác sĩ chính tiếp nhận xe đầu tiên.

– Nancy Walters, 34 tuổi, mang thai 35 tuần. Đứt hoàn toàn cánh tay trên. Đã dán băng ép và lập hai đường truyền kim tiêm lớn.

Quy trình chuyển giao bệnh nhân của nhân viên cứu hộ giao cho bác sĩ trực tiếp tiếp nhận buộc phải nói rõ và nhanh thân phận cũng như tình trạng, tai nạn của nạn nhân, bao gồm việc họ đã sơ cứu những gì trên đường chuyển đến bệnh viện.

– Tay của tôi? Nó mất rồi sao?

– Cô Walters, cô sẽ ổn thôi. Kiểm tra vết thương.

 

– Nam, 45 tuổi, chấn thương đầu gối. – Xe cứu thương thứ hai cũng nhanh chóng chuyển giao bệnh nhân cho bác sĩ tiếp nhận.

– Đầu gối nát như bóng bể rồi. – Harold xem xét vết thương của người đàn ông.

 

– Tất cả nhìn rõ chưa. Thời gian tử vong 8:22 phút sáng. – Rosé nhìn đồng hồ, rồi đưa mắt nhìn đám thực tập non nớt trước mặt mình, bình thản ghi vào báo cáo. Khi được đưa đến, người đàn ông da đen nằm im trên cáng được xác định là đã tử vong trên đường cấp cứu. Cơ thể anh ta đột nhiên hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra thu hút ánh mắt của Rosé.

– Không phải thời gian tử vong. Chưa chết. – Rosé quăng vội báo cáo cho một thực tập.

– Rõ ràng đã chết rồi mà. – Nhân viên cứu hộ thảng thốt kêu lên.

– Giờ thì chưa. Bóp bóng thở! Ở đây có người từ cõi chết trở về này. – Rosé đeo vội ống nghe lên tai, thực hiện kiểm tra sơ bộ đồng thời chạy cùng cáng cứu thương nhanh chóng vào khoa cấp cứu.

– Tránh đường!

Bên trong phòng cấp cứu số 1, Gary đang cố kiểm tra vết thương của thai phụ và khử trùng chúng trong khi chờ đợi bác sĩ phẫu thuật chính xem xét tình hình.

– Ta có gì đây?

– Nancy Walters. Đứt hoàn toàn. Đứa bé ổn, nhưng thai phụ bị co tử cung.

– Nancy, tôi là bác sĩ Sloan. Tôi xem qua nhé?

Vết cắt khá ngọt khiến vết thương trên tay nạn nhân tạo thành một mặt phẳng không lồi lõm.

– Truyền kháng sinh và băng gạc ẩm vô trùng. Có cơ hội bình phục tốt đấy. Cánh tay còn không?

– Vẫn đang tìm. – Gary một tay sử dụng máy siêu âm kiểm tra thai nhi, mắt không rời mà đáp.

 

Tại phòng cấp cứu số 2, Harold bình thản tiếp chuyện cùng nạn nhân, để cho bác sĩ điều trị chính kiểm tra sơ bộ và đưa ra hướng cứu chữa.

– Ai đặt ống dẫn lưu tràn dịch chấn thương đi.

– Á đau đau đau.

– Và kê cho 4 liều morphine.

Harold cảm thấy ngoài mình và bác sĩ chính, hầu như đám nhóc thực tập không hề ý thức được lời vừa rồi chính là mệnh lệnh cấp trên giao ra cho họ, chỉ trơ mắt đứng nhìn nạn nhân và cách bác sĩ đang điều trị. Anh huýt sáo đánh bay đi sự ngơ ngác của đám nhóc.

– Bảo lũ đầu đất các người đấy. Kim cỡ 18G, ống tiêm 20cc. Cả morphine nữa. Giờ thì dời cái mông đi trước khi tôi phang chết cả lũ. Ngay!!!

– Tôi có cần phải mổ không? – Người đàn ông lo lắng hỏi.

– Còn tuỳ vào kết quả x-quang nữa, Joey.

– Nhưng tôi đói quá, có thể ăn thứ gì không?

– Chấn thương đến vậy mà vẫn muốn ăn. Dấu hiệu tốt đấy ông bạn.

Lợi dụng lúc bác sĩ điều trị tập trung vào tấm phim x-quang, người đàn ông với khớp gối bể nát nhìn quanh phòng cấp cứu, rồi cho luôn vài ba miếng gòn vào miệng cho đỡ đói. Ông ăn ngấu nghiến cứ như đang nhai miếng beefsteak ngon lành.

 

Rosé nhận lấy tấm phim x-quang từ phụ tá, hai chân mày cô chau lại. Người đàn ông này cách đây ít phút được xác nhận là đã chết, thế rồi anh ta từ cõi chết trở về khiến cô muốn mau chóng tìm ra nguyên nhân để có hướng điều trị kịp thời.

– Ồ, phải nhắn cho bác sĩ Shepherd.

– Thưa, bác sĩ Shepherd. Là bác sĩ khoa ngoại thần kinh phải không ạ? – Teddy luống cuống lôi trong túi ra mảnh giấy tập trung ghi chú lại lời trưởng khoa vừa yêu cầu.

– Ai đó làm ơn nhắn cho bác sĩ Shepherd ngay hộ tôi và đuổi thằng đần này ra ngoài được không? – Rosé vẫn nhìn vào tấm phim x-quang nói lớn.

 

[…]

– Hay rồi Lisa. Giờ thì em thật sự tin vào jinx chưa? – Alex khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt ngán ngẫm.

– Chỉ là trùng hợp thôi mà, trên đời này làm gì có chuyện xui xẻo chỉ vì một câu nói chứ?

– Anh nói gì đó đi Terry, chỉ có lời anh nói thì cô ấy mới chịu tin thôi. Đến mức này mà còn không tin nó là lời nguyền thì anh đưa cánh tay đặt lên thành xe ngay bây giờ để chứng minh cho em xem. – Jame phản kháng vì sự cứng đầu của Lisa, người đã tạo ra muôn vàn biến cố chỉ trong buổi sáng bằng một câu nói.

– Tôi vẫn giữ lập trường khoa học hơn là mê tín. – Terry cười.

– Đấy. Mọi người thấy chưa?

– Nhưng cho đến giây phút này thì Lisa…hy vọng đây là lần cuối cháu nói ra từ cấm. Cả cuộc đời làm lính cứu hoả của tôi, chưa bao giờ gặp phải chuyện bị kẹt trong xe thế này. Và cũng chưa bao giờ phải nhờ đến đội khác cứu trợ còn chúng ta thì ngồi im trong xe với chiếc bình điện hàng ngàn vôn đang chạy xung quanh.

Cả đội phá lên cười, mặc dù họ đang trong tình thế nguy cấp không kém. Chiếc xe vừa dừng đèn đỏ trên đường đi cứu hộ, chẳng biết may rủi thế nào trụ điện bên cạnh lại đột nhiên đổ sập lên xe thang. Dòng điện không thể ngắt, họ cũng không thể nào tuỳ tiện di chuyển hay chạm vào bất cứ thứ gì bằng kim loại ở trên xe. Chỉ đành ngồi im buôn chuyện, chờ tổng đài điều một xe cứu hộ khác đến giải cứu.

– Này, tôi thấy trên mạng có hướng dẫn cách giải trừ lời nguyền. Chỉ cần chúng ta cùng nhau gửi tín hiệu đến vũ trụ, jinx sẽ lập tức bị hoá giải ngay. – Larry vốn là người ít nói, cứ ngỡ anh là người duy nhất chọn cách im lặng để ủng hộ Lisa. Hoá ra anh chăm chú vào điện thoại của mình để tìm cách hoá giải.

– Thôi nào Larry, anh cũng vậy sao. – Lisa đưa hai tay ôm mặt, thở hắt một hơi đầy thất vọng.

– Tôi nghĩ chúng ta không cần vũ trụ đâu, chúng ta cần cười thật tươi thì đúng hơn. – Terry nhìn chiếc xe cứu hộ đậu trước mặt mình, nét mặt sa sầm.

Những đồng đội thuộc khu vực khác bước xuống xe, quan sát tình hình rồi phì cười. Họ cũng chưa từng phải giải cứu cho một tình huống dở khóc dở cười này bao giờ nên cảm thấy hứng thú. Trước khi bắt tay vào công việc, đội giải cứu đã nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại, không quên selfie cùng chiếc xe thang bị nạn với những tràng cười đến lã người. Có vẻ như sau hôm nay, đội 112 sẽ nổi tiếng khắp các sở cứu hoả của bang về độ xui xẻo.

 

BỆNH VIỆN NYU LANGONE – BROOKLYN

PHÒNG CẤP CỨU SỐ 3

– Chào bông hồng xinh đẹp của anh, cuối cùng thì em cũng chịu gọi anh rồi sao? – Shepherd nhác thấy bóng lưng Rosé, đùa giỡn lao lại định ôm vào người. Nhưng anh vội thắng lại khi thấy mũi kéo đưa lên ngang vai Rosé. Không lần nào cô cho anh cơ hội được lại gần mình.

– Chẩn đoán ca này đi. – Rosé lạnh lùng nói.

– Mặt sau sọ bị tách rời hoàn toàn khỏi đốt sống cổ đầu tiên. Xương nối giữa đầu và đốt sống cổ đã lìa ra như vậy rồi sao. Phần duy nhất níu kéo sự sống cho anh ấy là động mạch chủ và các bó cơ. Chà, căng phết!  – Shepherd tuy bề ngoài bỡn cợt như một badboy chính hiệu, nhưng anh chính là giáo sư bác sĩ khoa ngoại thần kinh nổi tiếng từng khiến bao nhiêu bệnh viện từng thèm khát có được. Nhìn thấy tấm phim x-quang trước mặt, anh trở về nét mặt của một bác sĩ nghiêm túc.

– Cứ như bị chặt đầu từ bên trong. Quỷ thần ơi! Tai nạn thế nào mà có thể hy hữu như thế này. – Rosé thảng thốt.

– Chín mươi phần trăm là chết tại chỗ. – Shepherd tiếp lời.

– Còn mười phần trăm còn lại?

– Chưa thấy ca còn sống nào.

– Luôn có lần đầu mà nhỉ? Dù sao anh ta cũng từ cõi chết trở về. Làm việc đi.

Shepherd không nói, quay người về phía nạn nhân, thì thầm.

– Henry, tôi là bác sĩ Shepherd. Mặt sau sọ của anh bị tách khỏi cột sống. Tôi sẽ cố phẫu thuật để nối lại, anh hiểu chứ? Hiểu thì nháy mắt một lần, không thì hai.

Người đàn ông miệng ngậm ống thở, đôi mắt ươn ướt nhìn vị bác sĩ với ánh mắt cầu cứu, anh nhắm mắt lại rồi mở ra.

– Tốt. Tôi biết anh đang rất sợ, nhưng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức. Anh có thân nhân chứ? – Henry lại chớp mắt thêm một lần.

– Được rồi, tôi sẽ liên lạc với họ nhé. Lắp khung cố định đầu, liên hệ cho người nhà. – Shepherd bước ngang Rosé, chuẩn bị một vài thủ tục trước khi đưa bệnh nhân đến phòng phẫu thuật, vừa đi ngang, anh nói nhỏ cố chỉ để một mình Rosé nghe thấy.

– Kiểm tra xem anh ta có hiến tạng không?

Về phần Joey, người đàn ông vỡ xương bánh chè quên mất cơn đau do tai nạn, ông ta chỉ liên tục than đói và lợi dụng lúc bác sĩ quay đi, liền cho tất cả những vật nhỏ có thể đưa vào miệng. Cùng lúc đó, Nancy cứ liên tục khóc lóc với Gary rằng cô là mẹ đơn thân, vừa mới chuyển đến đây sinh sống, vì vậy cô không thể nào thiếu mất một cánh tay, con cô không thể được chăm sóc tốt khi cô trong tình trạng không lành lặn thế này.

– Nancy, tôi rất vui được báo lại rằng chúng tôi đã tìm thấy cánh tay của cô và nó đang trong tình trạng tốt. Bác sĩ Gary đây sẽ làm sạch nó, và tôi sẽ nối lại tay về đúng vị trí, nhé? – Sloan bước vào phòng cấp cứu số 1 sau khi đã xem qua cánh tay được một người dân đưa đến bệnh viện, báo cho Nancy tin mừng.

– Tối nay đi uống với anh một ly nhé? – Vừa thấy Rosé đi đến, Shepherd lại tiếp tục giở thói đùa nhây của mình mặc dù anh thừa biết câu trả lời từ cô.

– Hả?

– Làm một ly. Chúng ta là đồng nghiệp, anh lại vừa tiếp nhận bệnh nhân đứt lìa cổ của em, nói lý do ta không thể đi chơi xem?

– Tôi không thích anh.

– Chỉ vậy thôi sao?

– Không thích vì là anh, thế thôi. – Rosé không quan tâm, cô chỉ đang cố hoàn thành thật nhanh chẩn đoán và báo cáo của mình rồi rời đi. Ngoài phạm vi công việc, loại đàn ông như Shepherd là một trong những dạng người Rosé chúa ghét.

Nói rồi, Rosé rời đi. Người nhà của Henry đã có mặt tại bệnh viện và cô cần cho họ biết về tình hình của anh cũng như trình tự phẫu thuật.

– Vết thương của chồng chị rất nặng, là chấn thương nghiêm trọng. – Rosé chậm rãi giải thích với người phụ nữ đang bật khóc nức nở trước mặt mình.

– Như vậy tức là sao thưa bác sĩ?

– Chị nhìn nhé, mặt sau hộp sọ của chúng ta được liên kết với đốt sống cổ. Ngay tại vị trí này hiện tại đã tách rời ra. Thứ duy nhất giữ cho đầu gắn với cơ thể là nhờ da và cơ. Nhúc nhích dù chỉ là một chút cũng có thể chết. 

– Vậy ý cô là…

– Tôi muốn nói rằng có thể đây sẽ là lần cuối gặp mặt. Có thể là lần cuối anh ấy còn sống.

Không gì tồi tệ hơn khi tiếp nhận thông tin về người chồng của mình từ bác sĩ, người phụ nữ đưa mắt nhìn về hai đứa con ngây thơ của mình cố kìm nén không để bản thân khóc lớn hơn. Cô chỉ vừa chào tạm biệt chồng mình sáng nay, lại không ngờ đó là cái ôm sau cùng. Cũng không thể nghĩ được phải chia ly với Henry như thế nào, mọi thứ đều quá đột ngột không cho cô lấy phút giây chuẩn bị. Nhìn người nhà nạn nhân, cũng đã tiếp vô số trường hợp như thế, Rosé chỉ còn biết ôm lấy họ vỗ về trước khi để cô ấy vào gặp chồng lần cuối.

– Anh yêu, anh có đau lắm không? – Henry chớp mắt hai lần.

– Tốt. Sẽ ổn cả thôi anh?

– Sao bố không nói chuyện thế mẹ?

– Giờ chúng ta chỉ cần chúc bố phẫu thuật thành công và nói yêu bố thật nhiều nhé các con. Em và con sẽ đợi anh trở ra, Henry. Em yêu anh rất nhiều. Ở lại với mẹ con em nhé, anh yêu.

Harold chán nản quay về phòng bệnh cùng những thực tập sinh anh hướng dẫn ngày hôm nay. Nhìn lại chiếc khay y tế trống rỗng, anh ngạc nhiên hỏi một trong số họ.

– Gì thế này? Kẹp đâu rồi? Cây kéo cắt băng nữa?

Sắc mặt Joey chuyển dần sang đỏ gay, ông ta bắt đầu ho khan lên khó thở và giãy giụa. Dường như có vật gì đó đã mắc lại nơi cổ họng khiến ông không thể nói. Máy đo huyết áp và nhịp tim cũng theo sự hỗn loạn tại phòng cấp cứu số 2 mà reo inh ỏi.

– Joey?? – Harold nhanh chóng dùng đèn pin soi vào khoang miệng.

– Dị vật. Bụng cứng. Nhắn ngay bác sĩ Blaine! Đi mau, chạy đi.

 

PHÒNG PHẪU THUẬT SỐ 1


– Chỗ xuất huyết to quá. Gary, nhấn và giữ chặt chỗ đó. – Sloan nhìn qua kính, hạ giọng.

– Bác sĩ Sloan, đang co tử cung.

– Chắc là do áp lực. – Gary phản hồi bác sĩ theo dõi.

– Không, co thắt mạnh cách nhau hai phút.

– Gọi ai bên khoa sản tới đi.

– Chắc là không kịp gọi khoa sản tới đâu. Vỡ ối, đầu nhô ra rồi.

– Gọi Khoa nhi, tăng nhiệt độ phòng. Đứa bé sắp ra rồi, đặt lên bàn đi. Đặt ở tư thế Trendelenburg đảo ngược(*) và bảo y tá ấn bụng. Đừng đẩy mạnh, tôi đang giữ động mạch chính đó. – Sloan vừa hướng dẫn, vừa tiếp tục phẫu thuật nối lại cánh tay đã đứt lìa cho nạn nhân một cách tập trung.

Sau một hồi vật lộn, phòng cấp cứu nối lại cánh tay bỗng vang lên tiếng khóc của đứa trẻ mới chào đời, bình an vô sự.

– Làm tốt lắm. Giờ nếu không ai phiền, tôi muốn yên tĩnh nối cánh tay này lại mà không phải có thêm đứa bé nào ra đời nữa, được chứ. Như cô ấy bảo, cô ấy cần cánh tay này mà.

 

PHÒNG PHẪU THUẬT SỐ 3

 

Cơ thể Henry được đặt nằm úp với nhiều thiết bị hỗ trợ, Shepherd đang dùng một thiết bị trông như một cây vít dài ngay vị trí đốt sống cổ bị tổn thương của anh ta.

– Bắt đầu gắn. – Shepherd nói

– Thưa bác sĩ, chân anh ta cử động. – Một bác sĩ nội trú nhìn thấy đôi chân Henry cử động, liền lập tức thông báo lại. Rosé nhìn xuống, nó lại tiếp tục nhúc nhích.

– Chắc chắn là vậy rồi. Thuốc mê mất tác dụng. – Rosé khẳng định.

– Blaine, cố định cổ.

– Ai đó ra giữ chân anh ta lại. Mò xuống dưới tấm phủ và đừng làm nhiễm khuẩn chỗ vô trùng. – Rosé ra lệnh.

– Cho tới khi hôn mê lại, không thể để anh ta cử động dù là nhỏ nhất. – Shepherd ngừng tay, anh muốn ổn định bệnh nhân trước khi tiếp tục.

– Anh không được cử động, hiểu không Henry? Bắt buộc đấy nếu anh còn muốn gặp lại vợ con. – Rosé giữ lấy đầu bệnh nhân, thì thầm với anh.

 

PHÒNG PHẪU THUẬT SỐ 2

 

Ổ bụng của Joey đã được mở ra, Harold nhìn lên tấm phim x-quang và hy vọng số dị vật này không tổn hại đến ngũ tạng Joey, càng chờ đợi anh càng thấp thỏm, chỉ mong sự xuất hiện của Rosé.

– Bác sĩ Blaine hiện đang phẫu thuật cùng Shepherd rồi.

– Chết tiệt. Còn ai khác không?

– Cứu tinh của anh đây Harold. Giờ anh có thể giải thích cho tôi vì sao bệnh nhân chấn thương đầu gối lại đang bị phanh bụng không? – Tracy tiến vào phòng phẫu thuật, hai tay giơ cao nhưng cũng không quên khịa Harold. Ai bảo ngày thường hắn luôn tỏ ra khó chịu với cô.

– Mười phút trước, bệnh nhân trụy tim do thủng bụng. Nếu không nhờ tôi nhanh trí thì ông ta đi đời rồi.

– Anh có gì rồi?

– Queo, một đống gòn, vài cây kẹp giấy cùng một số ghim. Giải độc đắc vẫn chưa xuất hiện.

– Blaine yêu dấu của anh đâu? Sao không bảo cô ấy cùng nhận giải?

– Bị Shepherd nẫng tay trên trước một bước rồi. Nếu không đâu đến lượt cô.

Từ trong mớ băng gạt vương đầy máu, Tracy gắp ra một dị vật trước sự ngỡ ngàng của cả phòng phẫu thuật.

– Xem ra giải độc đắc của anh là nó rồi. Nuốt cả một cây kéo cơ á. Ông già tội nghiệp, mắc hội chứng pica(*), không thể kiềm chế thôi thúc ăn mọi thứ. Tôi phải dò số với anh coi bộ cũng lâu.

– Hãnh diện đi, thế thân.

 

PHÒNG PHẪU THUẬT SỐ 3

 

Với chuyên môn và khả năng của mình, Shepherd đã cứu sống được Henry, ca phẫu thuật khá thành công. Hoàn thành nốt công đoạn còn lại không quá khó đối với anh, nhưng để không khí yên ắng quá thì anh lại không quen. Thế là anh lại bắt đầu trò chuyện với người không ưa mình.

– Ta trò chuyện nào, Rosé.

– Miễn được thì miễn.

– Tôi biết cô từng là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh xuất sắc, tôi rất mong chờ được đối đầu với cô. Nhưng giờ tôi phải đang nói chuyện với một bác sĩ trưởng khoa nội trú. Nói xem, Blaine. Cô làm tôi thất vọng đó.

– Tôi thích im lặng, câm nín được càng tốt. Không muốn bàn tới nên là xem như tôi câm rồi đi. – Rosé vẫn giữ thái độ dửng dưng, không quan tâm dù cho những lời Shepherd nói khá chân thành, khác với vẻ ngoài bảnh bao chuyên lừa tình các cô gái của anh.

– Tôi không phủ nhận cô là một trưởng nội trú xuất sắc. Nhưng là bác sĩ phẫu thuật cô sẽ còn xuất chúng hơn. Cô thuộc về phòng mổ, Blaine. Tại sao không quay lại khiêu chiến với tôi thay vì giỏi việc sắp xếp thời gian biểu và điền đống giấy tờ nhàm chán đó.

– Không phải hôm nay. Phần còn lại anh lo đi, tôi phải sang chỗ Harold.

Rosé lạnh lùng rời khỏi phòng, tiến về khu vực khử khuẩn. Những lời Shepherd vừa nói không phải không có tác động đến suy nghĩ của Rosé, nhìn mình trong gương, rồi lại nhìn xuống đôi tay, Rosé lắc đầu thở dài.

– Mơ đi.

Một bác sĩ sau khi hoàn thành xong ca mổ, phải loại bỏ hoàn toàn đồ bảo hộ mặc trên người nếu muốn sang một phòng phẫu thuật khác. Họ phải lặp lại thao tác khử khuẩn hai tay, mặc lên đồ vô trùng hoàn toàn mới. Đó là quy định mà không một ai dám lười biếng, bởi chỉ cần một sơ suất nhỏ, bệnh nhân của họ có thể bị nhiễm trùng và ảnh hưởng đến kết quả phẫu thuật.

– Sao rồi Harold, ổn chứ? – Đôi mắt kiêu kỳ ẩn sau lớp khẩu trang và khăn trùm đầu vẫn không che nổi vẻ đẹp của Rosé. Shepherd nói đúng, bên ngoài phòng cấp cứu Rosé đã đẹp, khoác lên người bộ đồ của bác sĩ phẫu thuật chỉ càng làm cho cô xinh đẹp một cách thần bí hơn, cứ như cô sinh ra chỉ dành cho phòng mổ. Đến Tracy còn phải ngơ ngác chiêm ngưỡng những lần hiếm hoi này.

– 4 đô và 37 xu. Làm giàu không khó. Có cả đồng xu cổ nữa này. – Nghe tiếng Rosé, Harold cảm thấy như phòng phẫu thuật này xinh đẹp lạ thường, khiến anh cũng thấy yêu đời hơn.

– Giàu đấy. Tí nữa nhớ rửa sạch rồi mua cho tôi ly cafe. Xem ra ở đây còn thú vị hơn cái tên Shepherd điên khùng kia. Hội chứng pica hả? Giải độc đắc đâu?

– Bên kia, một cây kéo. Tí nữa tôi sẽ lồng khung rồi tặng cho cô trưng trong phòng làm việc. – Tracy đùa.

– Thôi bỏ đi, chạy đây.

Đêm nay Rosé phải trực đêm theo dõi tình hình của Henry, anh đã hồi tỉnh sau một ca phẫu thuật dài. Đôi mắt cầu cứu khi sáng đã rạng lên nét mừng rỡ khi nhìn thấy vợ và con, có lẽ chặng đường phía trước để anh hồi phục sẽ còn rất gian truân, nhưng chỉ cần còn được sống thì chính là một món quà lớn mà Thượng Đế đã ban cho gia đình anh.

 

Nhìn thấy họ vui mừng ôm lấy nhau, Rosé khẽ cười. Đúng là ngày hôm nay bận đến mức không kịp ăn gì, cũng vì thứ xui xẻo mà Teddy mang đến. Nhưng dù nó có là lời nguyền đáng sợ đến mức nào, dù cho nạn nhân có nguy kịch ra sao, phần trăm sự sống có thấp nhưng chỉ cần họ còn ý chí sống mãnh liệt, ngày mai rồi sẽ lại tốt hơn. Ta không thể ngăn nó xảy ra, chỉ có thể thích nghi và đón nhận nó, hoặc sẽ bị tuột lại phía sau nếu cứ mãi ám ảnh về vận xui của bản thân. Chẳng có vận xui nào đủ sức hạ gục con người, chỉ khi người ấy quyết định bỏ cuộc, mọi thứ mới kết thúc.

 

[…]

Lisa và cả đội của cô đã ở tại đây 5 tiếng để sẵn sàng chờ đợi ứng cứu cho trường hợp khẩn cấp. Có tổng cộng hai xe chữa cháy, hai xe cứu thương và ba xe cảnh sát bao vây một cậu thanh niên đứng trên mái nhà cùng khẩu súng trên tay với tâm lý bất ổn. 2 tiếng đầu, họ luôn trong trạng thái chờ sẵn, nhưng rồi tình hình giữa chuyên gia đàm phán và cậu nhóc vẫn không mấy tiến triển, đội 112 bắt đầu tản ra và làm công việc mà họ yêu thích: tán gẫu.

– Đói bụng không? 15 phút nữa mà không xuống thì chúng ta đặt pizza ăn nha? – Jame trò chuyện cùng cảnh sát viên bên cạnh.

– Cá 2 đô là nó sẽ kéo dài thêm một tiếng nữa. – Alex nói với Terry.

– Em nghĩ là sẽ lâu hơn, đặt luôn gì uống đi Alex, em khát khô cổ rồi.

Họ đã thay đổi mọi trạng thái công việc từ nghiêm túc đến đề phòng, rồi quan sát và cuối cùng là ngồi chụm lại với nhau bàn tán để thời gian trôi qua không quá nhàm chán. Tên nhóc đã đứng trên nóc nhà từ chiều cho đến khi trời tối mịt, nó thậm chí còn ngồi xuống vừa ăn pizza vừa khóc lóc kể lể với chuyên gia rằng đời mình đã khổ sở thế nào. Cảnh sát cũng không thể tấn công vì nó chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, chỉ duy có ông lão chủ nhà luôn cảm thấy nóng lòng vì mình đã không thể vào nhà suốt mấy tiếng đồng hồ.

– Nó tính đứng đó khóc đến khi nào Terry? – J hỏi.

– Không biết. Hay lấy vòi rồng bắn nó rớt xuống nhỉ?

– Đáng lẽ cậu nên làm sớm hơn. Tôi ngứa mắt nó quá.

Lợi dụng lúc mọi người vẫn đang tập trung vào vở kịch độc thoại của một thằng nhóc đang phát triển tâm sinh lý, lão chủ nhà ôm lấy cái thang, không ngần ngại bước lên nóc nhà và đạp thật mạnh cái tên báo hại ông phải đứng ngoài đường hàng giờ liền với cái lưng đau nhức.

– Trời ơi được tan ca rồi. – Nhìn thấy cảnh sát lập tức nhảy bổ vào áp chế giật lấy khẩu súng của cậu bé, Lisa hồ hởi đứng dậy phủi quần. Đây chắc có lẽ là ca cứu hộ vô nghĩa và phí thời gian nhất cô từng gặp.

[…]

Toàn thân Rosé mỏi nhừ sau ca trực hôm qua, chỉ muốn về nhà thật mau để được đặt lưng lên chiếc giường êm ái yêu dấu của mình. Gương mặt như vô hồn đứng trong thang máy, hai mắt Rosé khép dần trước khi cửa thang kịp đóng lại.

– Đợi một chút, làm ơn.

Bàn tay chen giữa chặn lấy cửa thang, hối hả chạy vào. Ngước lên lại nhìn thấy gương mặt mình không có chút thiện cảm, Lisa vờ như cô ta vô hình trong thang máy. 32 cuộc gọi trong một ngày đã rút cạn sức lực, hôm nay cô muốn đình chiến, để lỗ tai và miệng của mình được nghỉ ngơi, dù cho đối phương có thật sự muốn khẩu chiến thì cô cũng không còn sức. Lạ thay, một không gian chỉ im thin thít khác hẳn với những gì cô đã tưởng tượng. Đưa mắt khẽ liếc sang phe địch, Lisa mới hiểu vì sao “cái loa di động” hôm nay tắt đài. Cô ta đang ngủ ư? Thảo nào yên tĩnh như hoà bình được lập lại. Cũng chỉ có như vậy, Lisa mới được dịp nhìn rõ gương mặt “yên tĩnh” của đồ sao chổi này, ngũ quan xem như cũng hài hoà, tạm cho là khá xinh, nhưng cái tính cách thì không thể nào ưa nổi. Hở một chút là nói bậy, đụng một chút là đánh người. Đúng là cái nết đánh chết cái đẹp.

– Nhìn đủ chưa? Đẹp hơn chắc rồi. – Rosé tuy mắt vẫn nhắm nhưng đột ngột lên tiếng khiến Lisa ngượng ngùng, quay mặt sang hướng còn lại.

– Mở miệng ra là không câu nào ưa nổi.

– Đâu có mượn bên đó ưa.

– Chắc đây cần. – Lisa khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt có chút dè bỉu.

– Nay mệt, không muốn gây sự. – Rosé hạ giọng, mắt vẫn nhắm nghiền.

Đèn thang máy đột nhiên chớp tắt liên hồi, phát ra tiếng cạch cạch của động cơ rồi bất ngờ rung lắc dữ dội.

– Về đến nhà rồi còn xui sao? – Cả hai đồng thanh lên tiếng.

Dứt lời, cabin thang máy rơi tự do xuống hai tầng rồi phanh gấp bằng phanh cơ học. Cú rơi khiến Rosé mất đà ngã về phía còn lại, trong cabin tối đen như mực nhưng cô biết mình vừa va trúng tên ôn thần kia.

– Sự cố nhỏ thôi, có thể sẽ sớm có điện lại. – Lisa theo thói quen nghề nghiệp buộc miệng giải thích.

– Tôi biết nó là sự cố. Nhưng đằng ấy làm ơn giải thích dùm hiện tại hai tay của đằng ấy đang đặt lên vòng một của tôi là “sự cố” hay “cố tình” được không? – Nếu như là ngày thường, Rosé sớm đã vung ra nắm đấm vào thẳng mũi kẻ nào dám chạm vào người mình. Nhưng người trước mặt là địch thủ sẽ còn gặp nhau dài dài, cô muốn nhân cơ hội này khiến đối phương mất mặt và nhún nhường mình. Quyết giữ nguyên hiện trường, Rosé đưa một tay chống nạnh, môi khẽ nhếch lên.

– Là cô va vào tôi nên…nên tôi mới đỡ. – Lisa biết mình chạm sai chỗ, bèn rút tay về.

– À vậy giờ phải đa tạ ơn cứu mạng chứ không phải la lên là sàm sỡ hả? Ý đằng ấy là vậy đúng không?

– Thôi cô im dùm đi cho thế giới hoà bình. Mở miệng ra không lọt tai được câu nào. Gặp cô không có chuyện nào tốt.

– Còn tôi thì tưởng đâu gu cô là phụ nữ chứ. Xin lỗi nha, chị full rồi.

– Tôi không có hứng thú với phụ nữ.

Đèn cabin bật sáng, thông gió và bảng điện tử cũng ổn định trở lại, thang máy tiếp tục chạy lên tầng của họ. Không khí im lặng cứ thế kéo dài cho đến khi Lisa bước vào nhà.

– Không có hứng thú với phụ nữ. – Khoé môi Rosé khẽ nhếch, khuôn miệng ngậm ý cười.

***

(**) Jinx: điềm gở, trong văn hóa dân gian và mê tín dị đoan, jinx như là một lời nguyền hoặc thuộc tính thu hút những điều xui xẻo hoặc tiêu cực.

(*) Tư thế Trendelenburg đảo ngược: cơ thể nằm ngửa với góc nghiêng 15 đến 30 độ, đầu thấp hơn chân, có tác dụng ngược lại và có thể gây ra các thay đổi có hại cho tim mạch. Tư thế này làm giảm ảnh hưởng lên thông khí khi bơm khí ổ bụng.

(*) Hội chứng pica: Thèm ăn và nhai những chất không có giá trị dinh dưỡng, chẳng hạn như đá, đất sét, đất hoặc giấy.

 

5 4 votes
Article Rating
Đăng ký
Notify of
guest
1 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
e.h 🪼
e.h 🪼
9 tháng trước

Cái chap quá trời chi tiết chuyên ngành như này , tìm hiểu xong cũng muốn gãy lưng . Viết xong fic đi dạy sinh đc luôn chứ đùa🥲

1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, xin vui lòng bình luận.x