Quay trở về Saint Angelo, Lisa để nàng lại đó với mẹ. Cô phải xử lý hàng loạt công việc sau khi nắm giữ vị trí quân chủ. Trong ba ngày, Lisa phải bay liên tục đến hai nước, giải quyết và cố vấn hàng loạt vấn đề. Vốn dĩ Lisa có thể làm nó khi nào cô muốn, nhưng trong đầu cô đã lên kế hoạch và cố gắng giải quyết trong vòng một tháng công việc của nửa năm tới. Cô muốn dành thời gian chuẩn bị lễ cưới quan trọng nhất cuộc đời mình.
Leonardo, Patrick cùng Karl và những người khác gác bỏ lại mọi công việc cá nhân, phụ giúp Lisa một tay, giúp cô có thể mau chóng hoàn thành theo kế hoạch đã định. Họ chia nhau ra đến các nước theo sự phân bổ của Lisa và giúp cô đàm phán cũng như giải quyết những gì trong tầm tay.
Rosé ở lại Saint Angelo, hàng ngày theo chân phu nhân Chloé để hiểu thêm về những quy tắc trong gia tộc Montague và công việc của họ, cũng như các mối quan hệ ngoại giao. Nàng cố gắng tiếp thu thật nhiều để có thể hiểu tường tận trọng trách mà Lisa phải gánh vác, càng nghe nhiều, càng biết nhiều nàng mới nhận ra, quân chủ Montague không chỉ là một cái danh. Theo sau nó là cả một núi công việc cần phải giải quyết, quản lý bộ máy tin tức đồ sộ trên toàn thế giới. Chả trách sao cái gì Lisa cũng biết, nó không còn nằm trong phạm vi kiến thức mà một người bình thường có thể tiếp thu.
Lisa đã đi vắng gần một tháng, thỉnh thoảng cô mới tranh thủ gọi về cho nàng. Dù rất nhớ và muốn được gặp Lisa nhưng Rosé hiểu tình cảm này cần phải trưởng thành hơn. Trụ cột của gia đình có đứng được trên cao hay không, có đi xa được hay không, quyết định ở sự hiểu chuyện của hậu phương. Chấp nhận lấy một người có địa vị cao là chấp nhận luôn cả sự bận rộn và công việc của người đó. Nếu không, hãy lấy một người vô công rỗi nghề.
***
* Năm tháng sau*
Chỉ còn một tháng nữa, hôn lễ của Rosé và Lisa sẽ được cử hành. Họ quyết định chọn một hòn đảo thuộc miền nam nước Ý, Amalfi. Nơi đây biệt lập và sẽ tránh được sự theo đuổi của cánh truyền thông. Toàn bộ thiệp mời và vé máy bay đều đã được phát đi. Khách mời sẽ được đảm bảo an toàn tại sân bay và hộ tống đến đây.
Gia đình Rosé cũng đã được sắp xếp ở cạnh nàng cho đến ngày tổ chức hôn lễ, khoảng thời gian này Rosé và Lisa cực kỳ bận rộn để thu xếp chu toàn cho lễ cưới. Họ hầu như đã bay một vòng châu Âu để chuẩn bị cho trang phục cưới và không gian của buổi lễ. Rosé quyết định sẽ không mua thêm nhẫn cưới, đối với nàng, chiếc nhẫn Lisa đã đeo lên tay sẽ mãi mãi nằm ở đó. Chúng sẽ không cần thay thế bằng cặp nhẫn có giá trị cao hơn hay lấp lánh hơn dù Lisa vẫn muốn chọn cho nàng một chiếc nhẫn khác.
***
*Đêm trước hôn lễ*
Jennie, Jisoo và Hyeri, Ashley đã có mặt trước đó vài ngày để giúp Rosé chuẩn bị. Họ sẽ là phụ dâu cho ngày mai, đêm nay các cô gái sẽ tổ chức bữa tiệc độc thân. Không khí rộn ràng với tiếng cười đùa vang khắp căn phòng dành cho cô dâu xinh đẹp ngày mai. Tiếng gõ cửa đã làm gián đoạn bầu không khí, Jisoo nhanh chân ra mở cửa, cô hé hờ cánh cửa.
– Ai đó?
– Jisoo, là tôi. Rosé có đó không?
– Có. Nhưng chị không được vào đâu. Không được gặp cô dâu trước lễ cưới, chị đi về đi. – Rosé nghe thấy Lisa đến tìm mình, vội vã rời khỏi bữa tiệc, nhanh chân chạy đến bên cửa. Jisoo nhìn thấy thái độ hồi hộp của nàng, khẽ đưa tay ngắt mũi rồi quay về bữa tiệc, trả lại không gian cho hai người.
– Jisoo, đừng chọc chị ấy nữa. Lisa, chị không thể vào đâu. – Rosé nép người vào cánh cửa, mở hé ra.
– Tôi biết. Tôi chỉ đứng đây thôi. Tôi muốn nghe giọng của em. – Lisa tựa người vào cửa, dịu dàng nói với nàng.
– Chị có hồi hộp không? Em lo quá.
– Có một chút. Tôi muốn biết em mặc váy cưới sẽ như thế nào?
– Có nhớ em không?
– Có, rất nhiều. Rosé, đưa tay đây. – Lisa luồn những ngón tay thuôn dài của mình qua khe cửa, nắm lấy tay nàng, vuốt ve.
– Chị có muốn thay đổi ý định không? Bây giờ chạy vẫn còn kịp đó. Em ăn nhiều lắm, chị có nuôi nổi không?
– Em muốn ăn gì mà nhiều? Thức ăn…hay tôi?
– Vô lại.
– Hôm nay đừng chơi khuya quá, ngày mai phải thức sớm. Sẽ là một ngày dài và mệt mỏi đó.
– Em biết rồi. Chị cũng vậy, uống ít thôi. Đám đàn ông đó không tính tha cho chị đâu, em nghe Elio méc lại với chị Alice rồi, họ sẽ chuốc chị say đó.
– Em nói ai vậy Rosé? Bọn anh không tàn bạo vậy đâu? – Patrick và Karl bất ngờ xuất hiện, muốn bắt cóc một trong hai nhân vật chính ngày mai.
– Thôi trả chị gái lại cho bọn em đi Rosé, từ mai chị bắt Lisa của bọn em cả đời rồi. Tụi này chỉ còn bữa tiệc độc thân duy nhất này thôi.
– Mấy người coi chừng tui. Ăn hiếp Lisa thì biết tay.
– Ghê chưa, chưa gì đã bênh chằm chằm rồi. Phu nhân của quân chủ có khác ha Patrick. – Karl đưa cùi chỏ, thúc vào hông Patrick gàn dở cười.
– Rosé, thả Lisa ra đi. Bọn anh hứa sẽ không làm gì người của em đâu.
– Tôi phải đi rồi. Nhớ ngủ sớm nhé. – Lisa nắm lấy những ngón tay của Rosé, siết nhẹ.
– Được rồi, tạm biệt chị. Mai gặp lại.
– Mai gặp lại.
Lisa luyến tiếc buông tay Rosé rời đi. Cô vui vẻ khoác vai Patrick và Karl, thoải mái cười nói trở lại bữa tiệc.
– Ngày mai gặp lại, Lisa.
***
Ngày trọng đại, Rosé đã dậy từ rất sớm để trang điểm và làm tóc. Căn phòng của nàng từ rất sớm đã tấp nập người ra vào. Chiếc váy cưới được treo trang trọng bên cạnh, chờ đợi chủ nhân của nó khoác lên mình. Nó được thiết kế riêng cho Rosé bởi bàn tay của nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng ở Pháp, Elizabeth James. Chiếc váy trắng ôm trọn đường nét trên cơ thể với một bên tay áo che kín. Ở phần còn lại của cánh tay được điểm xuyết bằng những hạt châu ôm lấy phần ngực chạy dọc xuống eo. Với thiết kế này khoảng cổ của cô dâu sẽ để lộ ra phần xương quai xanh và da thịt trắng ngần. Điểm nhấn của thiết kế chính là muốn tôn lên sợi dây chuyền mà Rosé sẽ đeo ngày hôm nay, sợi dây được phu nhân Chloé tặng lại cho nàng. Ban đầu khi thấy nó quá hở, Lisa cảm thấy không vừa ý, nhưng cô đã mau chóng bị Rosé thuyết phục, dù sao thì hôm đó nàng mới là nữ chính, đành phải chiều lòng nàng một chút. Tà áo cưới sẽ được phủ từ phần vai và xòe ra tinh tế khi cô dâu bước đi, phối hợp cùng tấm khăn voan trên đầu. Elizabeth đã dày công suy nghĩ và thiết kế ra nó dành cho ngày cưới của hai người.
Căn phòng ngoài những phù dâu và thợ trang điểm, làm tóc giờ lại càng náo nhiệt hơn với sự xuất hiện của bố mẹ Rosé. Ánh mắt họ tràn đầy tự hào và xúc động nhìn đứa con gái bé bỏng của mình rạng rỡ trong ngày trọng đại. Nụ cười luôn hiện hữu trên môi Rosé khiến họ tin rằng nàng thật sự đang rất hạnh phúc với tình yêu này. Ông Park tiến lại gần Rosé, trao cho nàng một chiếc hộp. Ông mở ra và đưa cho nàng xem chiếc vòng tay xinh xắn mình đã lựa chọn suốt mấy tháng qua. Cầm lấy đôi tay Rosé, ông nói trong sự xúc động.
– Con gái của bố hôm nay phải thật xinh đẹp hơn mọi ngày có biết không? – Vừa nói, ông vừa đeo chiếc vòng vào tay Rosé, nàng ôm chầm lấy ông rưng rưng nước mắt.
– Cảm ơn bố.
– Khờ quá, đừng khóc. Giờ không phải lúc con nên khóc đâu.
***
Khách mời chẳng mấy chốc đã đến đông đủ, kín cả khu vực làm lễ. Đa số họ đều là những nhân vật trong ngành giải trí Á-Âu, bạn bè thân thiết của Rosé và BLACKPINK. Lisa quyết định không mời quá nhiều người liên quan đến chính trị để bảo đảm an toàn cho họ và lễ cưới. Ông Robert sẽ là chủ hôn của buổi lễ trọng đại này thay cho cha xứ, cả Lisa và Rosé đều đồng ý làm như vậy, thay cho sự biết ơn mà vợ chồng ông đã dành cho nàng những ngày lưu lại Ponte.
Rosé hồi hộp đứng đợi phía trong sảnh, nàng liên tục hít sâu để lấy lại bình tĩnh. Ông Park đứng bên cạnh, nắm lấy tay con gái mình đặt lên khuỷu tay, trấn an nàng.
– Đừng lo lắng, có ta đi bên cạnh con.
– Bố đừng để con vấp ngã nhé.
– Sẽ không đâu. Rosé, bố đã đợi ngày này từ rất lâu rồi, được đích thân dắt tay con vào lễ đường, trao tay con cho người sẽ chăm sóc con nửa đời còn lại, chính là niềm hạnh phúc của người làm cha. Vậy nên ta sẽ không để con vấp ngã.
Tiếng nhạc từ phía ngoài bắt đầu cất lên báo hiệu thời khắc quan trọng nhất cuộc đời nàng đã đến. Rosé chầm chậm cất bước, cầm trên tay bó hoa hồng trắng giản dị nhưng không kém phần sang trọng. Chỉ cách nơi làm lễ vài trăm mét, nhưng trái tim nàng cứ xáo trộn liên hồi. Nàng hồi hộp khoảnh khắc được nhìn thấy Lisa, nhìn thấy tình yêu duy nhất của đời mình.
Tiếng nhạc du dương được thể hiện bằng chính giọng ca của một ca sĩ nổi tiếng. Tất cả khách mời đều trang trọng đứng dậy, chờ đón nữ chủ nhân của buổi lễ.
“Ladies and gentleman, will you please stand?
With every guitar string scar on my hand…”
Lời ca cất lên, tất cả những người có mặt nơi đây đều đứng lên, quay người đổ dồn mọi ánh nhìn về cô gái lộng lẫy nhất ngày hôm nay. Nàng e ấp trong tà váy cưới sang trọng, từ từ tiến về trước cùng bố của mình. Rosé đưa mắt nhìn lên người đang đứng đợi trên lễ đường, nhoẻn miệng cười. Sự hồi hộp và lo lắng đã nhanh chóng tan biến tại giây phút ánh mắt chạm vào nhau. Chỉ vài bước nữa thôi, nàng sẽ chính thức trở thành bạn đời của người đó. Nhận lấy sự chở che và bảo bọc ấy ở đoạn đường còn lại của cuộc đời. Lisa đứng đó, hai tay chắp phía sau, hạnh phúc mỉm cười với nàng. Rosé trong chiếc váy cưới đã hoàn toàn chiếm lấy trái tim và khối óc cô vào thời khắc này, Lisa muốn khắc ghi nó mãi mãi trong đầu, cô gái xinh đẹp nhất của cô.
Ông Park cẩn trọng nắm lấy tay con gái mình, trao nó lại cho Lisa, siết chặt lấy tay cả hai rồi quay về ngồi cạnh vợ mình.
– Kính thưa quý bà và quý ông, hôm nay chúng ta có mặt tại nơi trang trọng này để chứng kiến hôn lễ của đôi bạn trẻ Lisa Montague và Roseanne Park. Cả hai xin hãy lặp lại những lời này cùng ta. – Ông Robert nhìn hai nhân vật chính của buổi lễ, trang trọng tuyên bố.
– Tôi, Lisa Montague…
– Tôi, Roseanne Park…
– Sẽ cưới Roseanne Park…
– Nguyện sẽ thuỷ chung…
– Dù vui hay buồn…
– Dù sang hay nghèo…
– Dù ốm đau hay khoẻ mạnh…
– Cũng đều yêu thương…
– Cũng đều trân trọng…
– Suốt cuộc đời này…
– Con đồng ý.
– Con đồng ý.
Lisa đưa tay ôm lấy gương mặt rạng rỡ kề cận mình, trao cho nàng nụ hôn nồng cháy trong tiếng vỗ tay phấn khích của quan khách. Những người chứng kiến, dù không phải là sự kiện dành cho họ, nhưng họ lại chính là chứng nhân cho mối tình này. Hôm nay không chỉ mỗi Lisa và Rosé cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, mà những khách mời ngồi bên dưới, họ cũng cảm nhận được. Chứng kiến Rosé những ngày đầu chớm nở tình yêu, nhìn nàng chìm đắm trong vòng tay Lisa, lại nhìn nàng đau đớn mất đi người mình yêu…tất cả, họ đều trải qua cùng nàng. Những giọt nước mắt ngày hôm nay rơi xuống, đều là vì mừng cho cặp đôi này có được cái kết viên mãn.
…
Trước khi bắt đầu bữa tiệc chung vui cùng Lisa và Rosé, những bạn bè và người thân của cả hai dành ra ít lời phát biểu để chung vui trong ngày vui hôm nay. Cả hai ngồi phía dưới, vui vẻ nhìn lên sân khấu, chờ đợi phát biểu của từng người.
– Ưhm Rosé, ta đã từng ngày nhìn con từ một cô bé thực tập sinh trưởng thành theo năm tháng. Để ngày hôm nay chúng ta có một Rosé của BLACKPINK xinh đẹp và giỏi giang. Con từng nói trước truyền hình rằng ta không thích con, nhưng thật ra con là đứa trẻ khiến ta tự hào nhất. YG đã đào tạo ra được một cô gái tài năng như con, chính là thành công mà cả sự nghiệp ta có được. Rosé, mong rằng con sẽ luôn hạnh phúc bên tình yêu của mình. – Yang Hyun Suk phát biểu, nhìn nàng với một thái độ đầy tự hào.
– Rosé, chúng ta đã cùng nhau trải qua quãng thời gian thực tập vất vả. Em và Jisoo chính là hai người thân nhất đối với chị. Được biết em, được hoạt động dưới cái tên BLACKPINK là điều may mắn mà cả đời chị có được. Lisa, em tin rằng chị sẽ khiến đứa em này của em luôn luôn hạnh phúc. Cảm ơn chị đã luôn che chở và bảo vệ cho Rosé của chúng em.
– Lisa, được phụng sự cho em chính là vinh hạnh của anh và Mario. Em xứng đáng có được hạnh phúc bên cô gái mà em yêu nhất. Rosé, hy vọng sắp tới chúng ta sẽ sớm trở thành người một nhà. – Elio nâng ly, mỉm cười chúc mừng, nhưng ánh mắt anh lại đặt hết tình yêu thương lên cô gái có gương mặt hao hao Rosé.
– Rosé, đứa em gái này của bọn anh thật sự rất lạnh lùng. Nhưng từ ngày em bước vào cuộc đời của Lisa, trái tim đó đã được sưởi ấm. Bọn anh thật sự cảm ơn em, và bọn anh rất vui khi gia đình lại có thêm một cô em gái xinh đẹp, giỏi giang như em. Hy vọng là trong tương lai, trái tim em sẽ mạnh mẽ hơn, bởi vì bọn anh chưa buông tha cho em sớm như vậy đâu. Quý vị, xin hãy nâng ly chúc mừng cho hai nhân vật chính của chúng ta nào!
Lisa nở nụ cười bất lực trên môi, ôm lấy nàng an ủi. Cô vừa nhận ra, những ông anh của mình không lịch lãm như vẻ bề ngoài, chỉ chờ chớp lấy thời cơ là lại trêu đùa như những đứa trẻ to xác.
***
Tiệc cưới giờ đây mới thật sự chính thức bắt đầu, tất cả khách mời đều đứng tạo thành vòng tròn, chờ đợi điệu nhảy của cha và con gái. Rosé đã từng mơ ước một ngày được khiêu vũ cùng bố trong lễ cưới của mình, và nó chính là hôm nay, tại thời khắc này. Ông Park ôm cô vào lòng, bàn tay nắm lấy tay con gái, nhẹ nhàng dẫn bước. Trong tiếng nhạc du dương, ông nhớ lại ngày đầu tiên khi nhìn thấy Rosé chào đời, hạnh phúc đón lấy đứa con gái bé bỏng rồi bật khóc. Ông đã chứng kiến nàng chập chững bước đi những bước đầu đời, tươi cười gọi tiếng “bố” lần đầu tiên và buồn bã nhìn nó ôm lấy cây đàn, cất bước đi tìm lấy giấc mơ của đời mình. Mỗi khoảnh khắc mà Rosé trải qua, ông đều là người chứng kiến và ghi nhớ tất cả. Tự hào nhìn nàng tỏa sáng trên sân khấu trong tiếng cỗ vũ vang trời của hàng triệu người, đau đớn nhìn con gái mình bị xã hội chế giễu, giờ đây cuối cùng ông cũng có thể an tâm dìu tay nàng trong chiếc váy cưới lộng lẫy dưới sự chứng kiến của rất nhiều người.
– Rosé, bố đã từng chứng kiến con từng bước thực hiện giấc mơ của mình. Đoạn đường sắp tới, con sẽ phải tự mình bước đi một lần nữa trong cuộc sống hôn nhân. Ta tin ở Lisa, nhưng bất cứ khi nào con thấy mỏi mệt, ta và mẹ con vẫn sẽ ở phía sau ủng hộ cho con. Có biết không?
– Bố. Con yêu bố. Thật sự rất yêu bố. Cảm ơn bố đã sinh ra con, che chở cho con đến tận ngày hôm nay.
***
Lisa chậm rãi tiến về phía Jennie, lịch thiệp đưa tay ra mời cô cùng khiêu vũ. Cô đặc biệt dành tình cảm rất nhiều cho hai cô em gái này, trong ngày trọng đại Lisa không thể vì thế mà bỏ quên họ. Nắm lấy tay Jennie, Lisa chậm rãi dẫn bước.
– Phần của tôi và Rosé đã xong, khi nào thì đến lượt em với Jisoo đây? – Lisa dùng ánh mắt thách thức nhìn vào Jennie khi cả hai cùng khiêu vũ.
– Người ta phải chịu mới được chứ. Em thì lúc nào chả muốn, chỉ có ai kia là trơ như tượng thôi. – Jennie bĩu môi, cặp má phúng phính phồng lên hờn dỗi.
– Có cần tôi cho người bắt lại giúp em không?
– Chị ấy chết cho chị coi. Kệ đi, cái gì đến nó đến.
Lisa nhẹ nhàng dìu từng bước, lịch thiệp hoà chung bước nhảy cùng Jennie. Rồi cô dắt tay nàng sang một bên, đưa tay mời cô gái với gương mặt đẹp tựa hoa hậu trước mặt, mời cô khiêu vũ cùng mình.
– Em tính để con gái người ta chờ đến hết thanh xuân sao Jisoo?
– Chứ biết làm sao, đâu phải em không muốn được như chị. Phải cho em ít thời gian chuẩn bị chứ. – Jisoo ôm lấy vai Lisa, cơ thể chuyển động theo người trước mặt.
– Chuẩn bị cái gì? Cùng lắm thì tôi lo cho em và Jennie.
– Em biết chị giàu hơn em rồi. Có giỏi thì làm cho tụi em cái đám cưới lộng lẫy như này đi. Em làm gì có tiền, em nghèo lắm.
– Được thôi, mai làm luôn, chịu không?
– Hết nói nổi chị. Có mỗi Rosé nó mê cái tính điên khùng của chị thôi.
Lisa phá lên cười, chả biết là từ bao giờ giữa cô và Jisoo lại không còn khoảng cách, thoải mái cùng nhau chia sẻ những điều khó nói trong lòng. Chỉ biết Lisa luôn yêu quý Jennie và Jisoo như người một nhà. Jisoo nhìn ra sau lưng Lisa, cô khẽ cười, chấm dứt điệu nhảy.
– Cô dâu của chị đến rồi kìa. – Jisoo ôm lấy vai Lisa, xoay người cô lại. Ông Park nắm lấy tay Rosé, dìu nàng đến bên cô. Cả hai nhanh chóng rời về vị trí của khách mời, nhường lại không gian hạnh phúc này cho Lisa và Rosé.
Dưới ánh đèn vàng lãng mạn, Lisa chầm chậm đưa tay ôm lấy eo Rosé, kéo nàng sát về phía mình. Bàn tay nâng niu đỡ lấy cô dâu của mình, đôi chân bắt đầu những bước nhảy đầu tiên.
“I found the woman, stronger than anyone I know
She shares my dreams, I hope that someday I’ll share her home.”
Tiếng piano hoà cùng giọng hát từ ca sĩ, giai điệu dẫn lối cho điệu vũ của cả hai ngập tràn tình yêu trong không gian rộng lớn này. Ánh mắt họ chỉ trao cho đối phương, dường như căn phòng đông đúc này giờ đây chỉ là khoảnh khắc của riêng Lisa và Rosé. Không cần lời nói, không cần hứa hẹn, không một lời yêu, yên lặng trao cho nhau từng bước nhảy, từng ánh nhìn. Những cái nắm tay, xoay tròn rồi lại siết chặt lấy nhau không trật một nhịp. Bởi vì họ đã từng buông chúng ra một lần, dù chỉ một lần nhưng lại khiến cả hai trái tim vô cùng đau đớn. Vậy nên một khi đã nắm lại được, sẽ là cái nắm tay bền chặt, mãi mãi không buông cho đến tận sau này.
Rosé âu yếm nhìn Lisa, trao đổi cảm xúc cho nhau bằng ánh mắt, bằng ngôn ngữ của cơ thể. Từng đoạn hồi ức trước đây bỗng chốc ùa về, cái chạm vai lần đầu tiên gặp gỡ, ánh mắt nhìn nhau không rời, những chuyến đi khám phá Florence thơ mộng hay khoảnh khắc tìm thấy nhau, nhớ ra nhau. Tất cả như một thước phim quay ngược dần dần hiện ra trong tâm trí của cả Rosé và Lisa. Quá khứ đã là quá khứ, dù cho có vui vẻ, buồn bã hay hạnh phúc, đau đớn, nàng cũng sẽ giữ lại tất cả mà không xoá bỏ khoảnh khắc nào. Từ ngày hôm nay trở về sau, sẽ lại là một chương mới, mở ra một cuộc sống hôn nhân cho cả nàng và Lisa. Hành trình dài phía trước chỉ mới vừa bắt đầu, chỉ cần có Lisa đồng hành bên cạnh Rosé sẽ vững tâm mà bước tiếp. Biết rằng tương lai sẽ không tránh khỏi chông gai, biết rằng mai kia sẽ vẫn còn sóng gió, biết rõ “mãi mãi” chỉ là cái kết chỉ có trong truyện cổ tích.
Nhưng thế thì đã sao, hãy cứ dũng cảm tiến bước, chừng nào hai bàn tay còn nắm chặt nhau không rời, còn đủ sức đan lấy nhau.
Tình yêu, chính là như thế.
Hạnh phúc không có mở đầu, cũng chẳng thể kết thúc, nó tựa như một trang sách được chấp bút bởi hai con người. Từng khoảnh khắc trải qua cùng nhau là một chương mới được viết tiếp cho hành trình dài phía trước, là con đường để hai trái tim sánh bước cho đến ngày ngừng đập.
– “Chỉ như vậy là đủ.”
– “Phải, chỉ như vậy là đủ!”
– THE END –