Dưới sức nóng của Rosé và BLACKPINK, đêm nhạc mà Lisa tổ chức dành riêng cho Rosé đã kín chỗ chỉ sau một tiếng. Ngoài những khách mời là bạn bè thân thiết của Rosé cùng hai người chị, còn lại đa số đều là fan của họ. Hiếm khi có dịp được gặp thần tượng ở cự ly gần, lại còn có thể chúc mừng sinh nhật cho Rosé tại đêm diễn nên dù nó có là nhạc cổ điển hay nhạc giao hưởng thì người hâm mộ vẫn muốn có một suất trong đó. Truyền thông cũng vì sự kiện này mà đồng loạt đưa tin, họ khá bất ngờ và chờ đợi Lisa sẽ đem đến bất ngờ nào nữa. Dù là người ngoài ngành nhưng độ hot của Lisa không thua kém bất kỳ ai, đặc biệt là khi đêm nhạc được phỏng đoán là quà sinh nhật dành cho người cô yêu, Rosé.
Rosé đã đến trung tâm nghệ thuật Seoul cùng Lisa từ rất sớm, nhưng Lisa vẫn chưa cho nàng biết hôm nay cô sẽ chơi nhạc cụ gì. Cô vẫn luôn thần bí đến phút chót để mang lại bất ngờ cho nàng, Rosé suy đoán là cô sẽ ngồi ở vị trí piano chính. Lisa nắm tay Rosé đến chào hỏi những nghệ sĩ trong dàn nhạc giao hưởng hôm nay. Họ đều là những nghệ sĩ nổi tiếng và hàng đầu tại châu Âu, nhìn thấy Lisa ai cũng rạng rỡ, vinh hạnh khi hôm nay được hợp xướng cùng cô.
Khi gần đến giờ biểu diễn, Rosé cùng Jennie và Jisoo quay trở ra khán phòng, Lisa đã cố tình chọn cho nàng hàng ghế thứ 7 vì theo cô, âm thanh từ sân khấu vọng lại đó sẽ cho ra cảm âm tốt nhất chứ không phải hàng ghế đầu tiên. Hàng ghế đó cũng đặc biệt được cô sắp xếp khách mời của nàng và chốt hai đầu là những cận vệ ưu tú nhất, bảo đảm sự riêng tư và an toàn cho nghệ sĩ. Rosé thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy cả khán phòng đều được lấp đầy, nhìn thấy BLACKPINK, ánh đèn flash chớp nháy liên tục. Mặt sau vé mời, Lisa đã cho phép fan sử dụng máy quay và chụp ảnh trong đây, nhưng đồng thời cô cũng yêu cầu khi buổi biểu diễn bắt đầu, máy ảnh phải đồng loạt tháo hết flash để tránh ảnh hưởng đến nghệ sĩ trên sân khấu.
Rosé hồi hộp chờ đợi, nàng thật sự thích thú với món quà này của Lisa, ngay từ cái tên của đêm diễn, Lisa đã dành trọn hết cho nàng :“La vie en Rose”. Quà quý giá, quà mắc tiền nàng đã có không ít, nhưng được tặng cả một đêm diễn hoành tráng này cho riêng mình, lại tò mò không biết nó sẽ diễn ra như thế nào, thì chỉ có Lisa mới đem lại được cho Rosé cảm giác nôn nao thế này. Đèn sân khấu vụt tắt, ánh sáng xung quanh khán phòng cũng từ từ dịu xuống rồi tối hẳn đi. Chiếc rèm nhung khổng lồ từ từ được vén lên, không ngoài dự đoán của Rosé, Lisa đã ngồi ngay vị trí piano chính. Khác với những nhạc công trong dàn nhạc với bộ âu phục cùng nơ đen quen thuộc, Lisa khoác lên người bộ suit đen quyền lực hơn hẳn. Màu đen không chỉ đơn thuần như mắt thường vẫn quy định kiến cho nó, đen luôn có nhiều sắc độ khác nhau, tùy vào người mặc, nó sẽ biểu lộ phong thái khác nhau. Lisa ngồi đó, nổi bật hơn hẳn xung quanh. Cô đưa mắt lên khán đài, nhìn Rosé khẽ cười. Ánh sáng trên sân khấu cũng không quá sáng, nó được bổ trợ bằng đèn vàng với nhiều sắc độ khác nhau dung hoà làm một khiến buổi hòa nhạc trở nên hiện đại, không quy củ và khô khan.
***
Cả khán phòng gần như im bặt khi âm thanh hùng hồn từ dàn giao hưởng bắt đầu vang lên những nốt đầu tiên. Lisa ngồi đó tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, cô hít một hơi sâu, đặt nhẹ một tay lên phím đàn dạo đầu. Là “Croatian Rhapsody” của Maksim, bản nhạc đầu tiên cô đàn cho nàng nghe, nhưng nay được phối cùng với violon, cello nên nó hùng tráng hơn hẳn lần đầu Rosé được nghe. Nàng mỉm cười, vì chỉ duy nhất một người trong số những người thưởng thức nơi đây hiểu vì sao Lisa lại chọn nó làm bài mở đầu. Ngón tay Lisa thoăn thoắt trên phím đàn, du dương, nhẹ nhàng rồi tăng dần theo tiết tấu, hoà cùng giọng hát của ca sĩ opera, nhanh chóng đẩy ca khúc lên cao trào. Lisa chơi nhanh hơn hẳn so với lần đầu đàn cho nàng nghe, nhịp điệu những ngón tay nhanh đến mức khó lòng có thể nhìn theo cử động của nó. Cô nhắm mắt, phiêu cùng giai điệu rồi đột nhiên dứt khoát, đẩy lực mạnh hơn, quyết liệt ở đoạn gần cuối. Khi chạm đến cung ngân cuối cùng kết thúc bản nhạc, đôi tay Lisa chạm lên cung đàn mạnh mẽ rồi thả lỏng chơi vơi giữa không trung. Những tràng pháo tay kinh ngạc, tiếng reo hò vang lên cuồng nhiệt. Họ không nghĩ đến đây lại có thể làm thay đổi suy nghĩ của mình về dòng nhạc kén người này. Càng không ngờ phong thái Lisa lại hoàn hảo đến vậy. Họ thật sự dành sự tán thưởng này cho Lisa như một nghệ sĩ thực thụ.
Thuật ngữ Nhạc giao hưởng bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp với ý nghĩa là hoà hợp âm hưởng. Mỗi loại nhạc cụ trong dàn nhạc đều có một âm sắc riêng, pha lẫn vào nhau tạo cho người nghe cảm được sự phong phú, muôn màu muôn vẻ của âm nhạc. Thành phần của dàn nhạc giao hưởng thường sẽ được chia thành 4 bộ nhạc cụ: Bộ dây (gồm có Violin I, violin II, viola, cello, double bass và Harp hay còn được gọi là đàn hạc). Bộ gỗ (flute, oboe, bassoon). Bộ đồng (french horn, trumpet) và bộ gõ (timpani). Chúng bổ trợ cùng piano khiến cho dàn nhạc trở nên phong phú, đa dạng dù đối với tất cả các thể loại nhạc trên thế giới, nhạc giao hưởng không phải là dòng nhạc phổ biến và có sức lan tỏa mạnh như một số dòng âm nhạc khác.
Lisa rời khỏi ghế của chiếc đàn piano, từ từ tiến lên bục gỗ cách mặt sàn sân khấu khoảng 25cm được đặt sẵn đối diện với vị nhạc trưởng. Tại đây có một vị trí để trống chiếc ghế cùng với chiếc violin đặt trang trọng bên cạnh. Lisa bước lên bục, cầm lấy cây violin rồi nhìn xuống khán đài, cười với nàng. Hoá ra bài mở đầu chỉ là do Rosé tự suy diễn, ngoài piano Lisa còn có thể chơi được cả violin, nàng bị cô lừa ngay từ đầu mà không hay. Rosé phì cười lắc đầu hướng về phía Lisa với ánh mắt bất lực.
Lisa đưa mắt nhìn vị nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc với mái tóc bạc dày dạn kinh nghiệm, đầu cúi nhẹ thể hiện sự tôn trọng đối với ông. Khi tay phải với chiếc đũa nhạc trên tay ông giơ lên, mọi người đều trong tư thế sẵn sàng. Đối với một người nhạc trưởng tài hoa, đũa nhạc trong tay ông ví như một chiếc đũa phép với nhiều ý nghĩa mà chỉ những người ngồi tại dàn nhạc mới có thể hiểu. Chuyển động của nó trở thành dấu hiệu để nhạc công tuân theo, đồng thời truyền tải ý tưởng âm nhạc của người chỉ huy.
Khác với bài dạo đầu du dương và hùng tráng, bản nhạc thứ hai mà Lisa đích thân chọn với sự đồng tình của dàn nhạc là bản “Beethoven Virus” của BanYa. Vốn dĩ bài này có tên của Ludwig Van Beethoven khiến nhiều người nghe lần đầu lầm tưởng nó là do Beethoven sáng tác. Sự thật chỉ đúng một phần, vì thực chất đây là bản “remix” lại một chương trong bản Sonata số 8, mang tên Pathetique của Beethoven, chương allegro. Nó là bản remix đầu tiên của một nhóm nhạc Hàn Quốc BanYa, đình đám một thời tại nơi đây, hầu như giới trẻ Hàn nghe qua đều sẽ biết nó nhưng không rõ nguồn gốc thật sự. Giai điệu mạnh mẽ, hùng hồn, dữ dội mà nó mang lại dễ dàng chạm đến tận cùng cảm âm của những người yêu nhạc. Lisa đã tinh tế chọn bài này để dành tặng cho những người có mặt tại nơi đây. Nhưng có một điều không một ai ở đây biết, ngoại trừ dàn nhạc, bản nhạc này cũng chính là bài test mà các nhạc công dành cho Lisa. Trong dàn nhạc nếu như xuất hiện một vị trí đến từ nơi xa lạ chưa từng hợp tác, các nhạc công sẽ thử thách họ thông qua ca khúc, thường sẽ là những bản nhạc đòi hỏi tiết tấu nhanh và độ khó cao. Nếu như thuận lợi vượt qua bài test và nhận được sự công nhận từ nhạc công, họ sẽ chơi hết mình cháy cùng buổi diễn. Đây là một hành động ngầm nêu cao sự lịch thiệp của những người chơi nhạc cụ, và Lisa hiểu điều đó. Vậy nên ngay từ những giai điệu đầu tiên cô đã thể hiện hết khả năng của mình.
Bộ dây trong dàn nhạc thường được xếp ngay trước nhạc trưởng, họ chơi phần lớn giai điệu chính của tác phẩm và là bộ duy nhất có thể tự đảm nhận toàn bộ hoà thanh. Bộ dây giữ vai trò quan trọng, gần như là then chốt trong dàn nhạc giao hưởng, sử dụng xuyên suốt các tác phẩm. Các nhạc cụ của bộ dây có kỹ thuật phong phú, âm sắc đồng nhất, hài hoà và có sự thống nhất chặt chẽ. Ngoài ra, với âm vực rộng và thời gian diễn tấu không bị hạn chế, bộ dây còn đảm nhiệm hoà âm một cách tuyệt mỹ nhất. Âm sắc mà nó mang lại thông qua việc chuyển giao từ nốt trầm cho đến nốt cao, tốc độ đều được thực hiện một cách dễ dàng.
Violin thường đảm nhiệm giai điệu chính, biểu diễn với mọi sắc thái, tình cảm mà nhạc công muốn truyền tải. Trong nhóm thường sẽ chia ra thành: violin I và violin II. Nhóm violin I dùng để đi giai điệu ở mọi tốc độ, đảm nhiệm giai điệu một cách độc lập, vững vàng với chất âm thuần nhất. Trong một số bản nhạc, điển hình như bài mà Lisa đang chơi, cô như đóng vai trò là một leader cho nhóm này, chịu tiết tấu chính nổi bật của bài hát, tùy vào bản nhạc mà leader có thể độc tấu hoặc cùng vài violin diễn tấu. Nhóm violin II thường dùng đi bè hoà âm, có tính chất phụ hoạ để đi những âm hình hoà âm, tiết tấu chìm của bản nhạc. Cách này cho phép nhạc công sử dụng hết kỹ xảo tinh tế mà toàn bộ dàn nhạc không thể phát huy hết được. Thủ pháp này tạo nên sự tương phản giữa một tập thể và âm thanh đơn độc của riêng một cây đàn, truyền đạt xúc cảm đa dạng cho người nghe.
Quay về vị trí của Lisa, ngay từ khi giai điệu bắt đầu, thần thái cô đã hoàn toàn thay đổi. Đôi mắt nhắm nghiền cảm âm với đôi tai nhạy bén, các ngón tay vừa nãy còn vờn múa trên các phím đàn giờ lại mượt mà nắm hờ lên cây vĩ, các ngón tay trái di chuyển nhanh, dứt khoát như chưa từng phải chịu tổn thương. Mới cách đây vài tháng nó còn phải cố định bằng kim loại, giờ lại uyển chuyển như không có gì. Tiếng trống vang lên mời chào mở đầu, Lisa nhanh chóng bắt theo nhịp. Điều khiến Rosé ngồi bên dưới kinh ngạc chính là nhạc công sử dụng guitar điện phối hợp cùng Lisa lại chính là Brandon, người nằm trong ban nhạc của nàng. Chính Lisa đã đích thân mời anh tham gia biểu diễn để cảm ơn anh đã giúp đỡ cho Rosé khi nàng cần, một vinh hạnh dành riêng cho Brandon. Rosé và cả Jensoo nhìn thấy ánh sáng sân khấu đưa spotlight về phía Brandon đã trố mắt ngạc nhiên và liên tục vỗ tay khen ngợi. Tâm tư của Lisa đã lay động toàn bộ cảm quan của Rosé, nàng xúc động đến mức muốn bật khóc nhưng đã cố kìm nén lại vì đây chỉ mới là mở đầu. Nhìn thần thái Lisa đứng trên bục với cây violin nhẹ nhàng trên tay, trông cô hoàn toàn nổi bật giữa dàn nhạc. Lisa không chơi quá mạnh bạo mà điềm tĩnh trầm lắng mặc dù bản nhạc có tiết tấu nhanh. Khi đến giữa bài, những nhạc công cố tình đẩy nốt, đẩy nhanh tiết tấu mà người thường khó lòng phân biệt, mục đích để khiến Lisa không theo kịp. Cô chỉ khẽ nhếch môi lên với nụ cười tự tin, chẳng mấy chốc Lisa đã bắt kịp nhịp điệu, thậm chí đến gần cuối bộ dây còn phải gắng sức đuổi theo cô. Khi bản nhạc kết thúc với giai điệu hùng hồn cũng là lúc Lisa tách rời cây vĩ và hộp đàn một cách dứt khoát nhất, cô từ từ mở mắt và đón nhận tiếng vỗ tay phấn khích từ phía khán đài. Nhưng ngoài những khán giả nơi đây, tất cả nhạc công đều gác nhạc cụ sang một bên, dành cho cô một tràng pháo tay kèm những cái gật đầu công nhận. Nhạc trưởng cũng cúi nhẹ đầu dành sự nể phục cho Lisa. Từ những bản nhạc sau, họ sẽ cháy hết mình cùng cô biến đêm diễn trở thành bữa tiệc sinh nhật hoành tráng nhất cho người mà Lisa yêu. Đưa mắt nhìn xuống vị trí quen thuộc, Rosé vẫn chưa thôi vỗ tay hạnh phúc, nàng cười tít mắt hướng về phía Lisa tự hào và ngập tràn yêu thương.
***
*Cùng lúc đó tại Nhà Nguyện Mái Vòm Sistine – Vatican – Ý *
Người đàn ông lịch lãm với hàm râu quai nón trong bộ suit xám uy nghiêm tiến vào thánh đường của nhà nguyện, trên môi nở một nụ cười tham vọng quyền lực. Nhà Nguyện Mái Vòm Sistine được thành lập vào thế kỷ 15, nằm trong Điện Tông Hoà, là một tượng đài bất hủ ở thành phố Vatican. Nơi đây là địa điểm linh thiêng mà các Hồng Y họp mặt khi có dịp đặc biệt, và cũng là nơi chứng nhận cho Montague thay đổi quân chủ mà không cần đến sự góp mặt của Đức Giáo Hoàng. Chạy dọc trên các bức tường của thánh điện và trần nhà chính là bức bích họa trứ danh mang tên “The Last Judgement” (Sự Phán Xét Cuối Cùng). Bức bích họa nổi tiếng với hơn 300 nhân vật và chi tiết tinh xảo đậm nét Công Giáo, là kiệt tác của Michelangelo, thiên tài hội họa thời Phục Hưng.
Nơi đây ban đêm được thắp sáng bằng những ánh nến huyền ảo, tạo nên sự ma mị hoà cùng tiếng gót giày nện xuống sàn nhà của người mang phong thái nhà Montague. Anh ta đến trước bục chính trong tòa thánh, cúi đầu chào các Hồng Y và dõng dạc tuyên bố:
– Tôi. Andrea Joseph Montague, sẽ là người kế vị tiếp theo chính thức của Montague. Đây chính là công ước kế vị với chữ ký và dấu mộc của phu nhân Chloé Montague.
Hắn đưa ra chiếc hộp gỗ đã được niêm phong bằng sáp với chữ M đặc trưng của nhà Montague, đặt trước mặt các Hồng Y cùng nụ cười quỷ dị. Đêm nay, chỉ một bước này thôi Montague sẽ chính thức đổi chủ, tất cả đều đang nằm dưới tay của hắn, nếu như được sự chấp thuận từ các Hồng Y, ngày mai hắn đường đường chính chính trở thành quân chủ mới của gia tộc quyền lực Montague.
***
*Trung tâm nghệ thuật Seoul – phòng hoà nhạc*
Sau hai bản hoà tấu mạnh mẽ và sôi nổi, Lisa chậm rãi ngồi xuống ghế chờ đợi bản nhạc tiếp theo. Đèn sân khấu vụt tắt khiến cả khán phòng tối đen, spotlight chiếu trực tiếp vào nhạc công trumpet, lần này họ chọn “Czardas” của nhà soạn nhạc tài ba Paul Mauriat. Giai điệu của trumpet được đệm cùng các nhạc cụ khác, mở màn cho một ca khúc nhẹ nhàng. Tiếp nối sau khi tiếng kèn thổi dứt, ánh sáng sân khấu được trả lại cho bộ dây. Âm thanh violin nhẹ nhàng du dương vang lên, Lisa hoà cùng tiếng đàn của nhóm violin, chậm rãi đưa nhịp cây vĩ lên xuống một cách từ tốn. Czardas mang âm điệu chậm rãi, dễ dàng lấy lòng người nghe ngay từ những cung ngân đầu tiên. Nó tạo nên cảm giác yên bình, nên thơ như dành riêng cho những mối tình bắt đầu nhẹ nhàng. Và Rosé đã cảm nhận được điều đó, nàng liên tưởng đến những ngày đầu khi vừa quen biết với Lisa, những con phố nên thơ tại Florence, cũng như cung đàn đang du dương trên sân khấu, không phô trương, không ồn ào, lặng lẽ chầm chậm đến với nhau, đưa hai trái tim xa lạ ngày càng gần nhau hơn.
Khi tiếng violin chậm dần, dứt khoát ngắt đoạn cùng tiếng kèn trumpet, Lisa và các nhạc công violin dừng tấu không quá một giây, chuyển đến khúc thứ hai trong bản nhạc này. Rosé đưa mắt chăm chú dán chặt vào đôi tay và gương mặt Lisa, cô vẫn ngồi ngay ngắn và không cử động nhiều, chủ yếu hoạt động ở đôi tay. Tiết tấu từ nhẹ nhàng sâu lắng bỗng trở nên thanh thoát, nhịp điệu nhanh hơn rất nhiều nhưng âm vực vang ra lại cao và trong, lúc to lúc nhỏ theo sự điều khiển của người chơi. Dù nghe tiết tấu rất nhanh và tăng dần, nhưng cây vĩ trên tay Lisa lại rất nhẹ nhàng nhảy múa cứ như cô không hề cho dây vĩ chạm vào dây đàn vậy. Lisa tâng bổng thanh thoát theo giai điệu nhưng thần sắc lại tĩnh lặng đến không ngờ, các ngón tay trái bấm xuống nhanh nhẹn và điêu luyện, động tác tay phải lại lúc cương lúc nhu đồng đều cùng toàn bộ nghệ sĩ chơi violin tại đây. Nếu như Rosé từng nhận xét Lisa ngồi dạo trên khác phím đàn đã đẹp, thì hiện tại nơi khán phòng này, cây violin trên tay cô đã khiến vẻ đẹp của Lisa được đẩy lên một cung bậc cảm xúc khác mà Rosé khó diễn tả thành lời.
Czardas là bản giao hưởng khó đoán trước tiết tấu, nhẹ nhàng dạo đầu, nhanh dần ở đoạn giữa và kết hợp cả hai tiết tấu nhanh chậm ở đoạn cuối. Đó chính là cái hay trong âm nhạc của Paul Mauriat. Nếu như ví đây là bản giao hưởng tượng trưng cho tình yêu của hai người, thì hoàn toàn phù hợp. Bình yên du dương mở đầu cho một tình yêu đẹp, bi tráng và bất ngờ lạc mất nhau rồi tìm lại, có dữ dội, có dịu êm, có nhanh, có chậm. Nhưng cuối cùng sẽ là giai điệu hân hoan hy vọng cho một cái kết viên mãn. Lisa chính là muốn dùng âm nhạc để thể hiện nội tâm của cô với Rosé. Trên đời này chỉ có một thứ có thể chữa lành vết thương lòng và khiến đối phương thấu hiểu mà không cần bất kỳ một từ ngữ nào có thể diễn tả, đó chính là âm nhạc. Rosé cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao Lisa không chọn những món quà đắt tiền hoặc thứ gì khác cô có thể mua mà lại dày công sắp xếp một buổi hoà nhạc như này dành tặng cho nàng.
Về phần những người thưởng thức tại nơi đây, những bản nhạc mà Lisa chọn đối với những bạn trẻ chỉ quen với dòng nhạc kpop lại cảm thấy chúng không quá khô khan, không hề nhàm chán đến mức buồn ngủ, mà là những bản nhạc dễ cảm đến tai người nghe nhất, tạo ấn tượng sâu sắc nhất nếu chỉ mới là lần đầu được thưởng thức. Họ cảm thấy hứng thú với loại nhạc ít khi được trải nghiệm này, trầm trồ và dành cho Lisa những lời khen chân thành nhất, tôn trọng nhất. Những tiếng vỗ tay đều xuất phát từ tấm lòng không hề có thêm ý niệm gì khác. Lisa vốn dĩ chỉ muốn lấy lòng một người, nay lại hoàn toàn thu được tình cảm của những ai có mặt nơi đây.
Không khí lại tiếp tục nóng dần lên, người xem háo hức chờ đợi xem bản nhạc tiếp theo mà Lisa chọn sẽ là bài nào. Không để họ đợi lâu, Lisa lại một lần nữa đứng lên, từ vị trí trung tâm bục mà cô đứng, Lisa nép sang một bên, nhường thêm một chỗ còn lại cho một cô gái trong chiếc váy xanh xinh xắn, Lisa khẽ cười gật đầu với cô. Hành động tuy nhỏ nhưng không qua được con mắt của Rosé, nàng cảm thấy có chút không được vui. Rosé nhíu hàng chân mày lại, cong môi lên với hành động vừa rồi của Lisa.
Lisa đứng đó, đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo ngược trên tay mình, từ từ nhắm mắt. “The Storm” của Yanni.
” Đã đến lúc rồi! Chính là lúc này. Elio – Mario. Hai anh phải an toàn trở về, không được mất một ai.”
***
*Italy*
Elio dẫn theo Mario, E5 và những sát thủ do mình đào tạo, núp trong bụi rậm. Anh ra hiệu để cả nhóm phân ra hai hướng hành động, nhanh chóng áp sát đám lính canh bên ngoài, kết liễu chúng bằng dao tránh bứt dây động rừng. Từ giữa 5 người của E5, một chàng trai run rẩy mặc áo chống đạn xuất hiện, lôi trên tay ra chiếc laptop, gắn lên cửa thiết bị mã hoá và liên tục gõ code cho đến khi đèn màu đỏ chuyển xanh.
– Farhan, đừng sợ. Chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho anh. Cứ bình tĩnh mà làm. – Elio đứng sau trấn an khi thấy đôi tay Farhan run rẩy.
Cánh cửa sắt bật mở, Elio cùng Mario dẫn đầu, bảo hộ Farhan ở giữa còn E5 yểm trợ phía sau. Những sát thủ cùng lúc đó cũng chia nhau ra hành động, họ lẻn vào bằng đường ống thoát khí, tìm đến vị trí của những tên lính canh và giải quyết từng tên một.
Báo động có người đột nhập vang lên, một loạt những tên áo đen lập tức cầm vũ khí áp sát nhóm người Elio. Không mất bình tĩnh, anh cùng Mario phối hợp nhanh chóng dứt điểm từng tên một khi vừa thấy bóng chúng xuất hiện, khẩu AK-74 trên tay anh vang lên liên hồi. Càng lúc họ càng tiến sâu hơn vào sào huyệt bên trong. Nhưng đội quân canh gác nơi đây lại đổ đến mỗi lúc một đông, khiến họ khó nhọc di chuyển về phía trước. Đến khi đối mặt nhau tại một hành lang nhỏ, nhóm người của Elio đều bị bao vây hai đầu. Farhan sợ hãi ngồi thụp xuống đất, đưa hai tay ôm đầu, mắt nhắm nghiền. Elio đứng đó, gương mặt gan lì không chút sợ hãi. Anh đưa tay lên đạn, quay sang nhếch mép nhìn Mario cười. Bất ngờ từ phía sau đám cận vệ, hàng loạt tiếng súng vang lên, nhóm sát thủ của anh đã thành công đột nhập vào bên trong và bất ngờ đánh úp. Mario nhanh như cắt, nắm lấy áo Farhan kéo mạnh vào trong một góc tường tránh những làn đạn vô tình. Tiếng súng buốt óc vang vọng trong không gian nhỏ hẹp dữ dội mạnh mẽ rồi im ắng dần. Elio đưa đầu nhìn ra, thấy thuộc hạ của mình ra dấu an toàn, anh cùng Mario lập tức đưa Farhan chạy đến cánh cửa nằm sâu bên trong. Cánh cửa sắt dày và nặng trước mặt cần phải có mật mã và mống mắt mới có thể mở khoá, Farhan lập tức làm nhiệm vụ. Những ngày đi cùng Lisa, anh đã nghiên cứu chế tạo ra được một loại chất liệu có thể làm giả mống mắt với độ chính xác cao.
– Farhan, nhanh lên, không còn thời gian đâu. – Mario đứng bên cạnh đưa mắt canh gác, hối thúc chàng trai trẻ. Những ngón tay của Farhan gõ liên tục lên bàn phím, mồ hôi trên trán anh rơi lấm tấm xuống chiếc máy tính.
“tít..”
Đèn trên hộp mật mã chuyển sang màu xanh, Farhan gấp rút lôi trong túi ra một chiếc hộp, lấy từ trong đó ra một viên bi trắng, đưa nó lên vị trí quét mống mắt. Tiếng cạch khô khốc vang lên, cánh cửa bật mở. Elio lập tức ra lệnh cho một trong số những sát thủ phía sau, chỉ về phía Farhan.
– Đưa anh ta an toàn rời khỏi đây.
Anh cùng Mario tiến vào trong, nhìn người phụ nữ ngồi nghiêm trang trên chiếc ghế, cúi đầu hành lễ.
– Quân chủ. Chúng tôi đến cứu ngài.
Phu nhân Chloé nhìn thấy Elio, người của Lisa, lập tức gật đầu và bước nhanh theo họ. Dù phía trước vẫn còn nhiều tên ngoan cố quyết lấy mạng nhóm người đột nhập, nhưng vẫn không làm khó đội binh tinh nhuệ của Elio một tay đào tạo ra. Anh cùng Mario nhanh chóng đưa phu nhân tiến ra xe, vội vã phóng đi. Trên đường, họ bị rượt đuổi khá sít sao, vì để bảo đảm cho sự an toàn của phu nhân, một chiếc xe chạy sau cùng đã quyết dừng lại giải quyết bọn bám đuôi. Elio nghe một tiếng nổ lớn vang vọng từ phía sau, nhưng anh chỉ có thể tiếp tục nhấn ga tiến về Saint Angelo.
Chẳng mấy chốc, nhóm người của Elio đã có mặt tại Saint Angelo, anh bước xuống xe, lạnh lùng đưa súng kết liễu những ai cản đường. Cả hai anh em mạnh mẽ tiến về phía trước tàn nhẫn ra tay với những tên phản bội, dọn đường cho phu nhân tiến nhanh về phòng sách của mình. Đến khi an toàn vào được phòng sách, Mario lập tức chốt cửa, đứng thủ ngay đó. Phía ngoài được bảo vệ bởi E5, họ chỉ còn vỏn vẹn vài phút trước khi quá muộn.
Phu nhân Chloé chạy vội đến bên bàn, sờ tay vào vị trí hoa văn trên cạnh bàn, nơi đây có một nút bấm bí mật, khi được kích hoạt, chiếc hộc tủ nằm ẩn sâu bên trong lập tức hiện ra. Phu nhân lấy từ trong đó ra một phong thư được niêm phong kỹ, xé nó ra và xoay người vào kệ sách sau lưng.
Bà đưa tay nhấc nhẹ một quyển sách, khiến cả chiếc kệ lập tức di chuyển, mật thất bên trong khác với vẻ cổ kính bên ngoài, đều là những trang thiết bị tối tân nhất. Phu nhân đưa tay lên màn hình, bấm lấy số 33 và chờ đợi. Đầu dây bên kia, một ông lão với mái tóc bạc trắng trong trang phục Hồng Y Giám Mục chào bà.
– Phu nhân, vì sao lại gọi vào giờ này? Phải chăng có chuyện gấp?
– Trên tay ta là công ước chính thống có chữ ký của ta, Chloé Montague và dấu mộc của gia tộc, ta muốn công bố với ngài người kế vị vị trí quân chủ thay thế cho ta kể từ giây phút này. Người đó chính là Lisa Montague. Con gái thứ 6 và cũng là đứa con gái duy nhất của gia tộc Montague hiện nay. Sự hiện diện và lời nói của ta chính là bằng chứng hữu hiệu nhất để chứng minh công ước này là thật, còn lại đều là giả mạo.
– Phu nhân, tôi muốn bà khẳng định lại một lần nữa, kể từ giây phút này lời bà nói ra đồng nghĩa với việc bà sẽ không còn là quân chủ của Montague. Bà có muốn thay đổi hay không? – Vị Hồng Y hỏi lại một lần nữa, xem như là cơ hội cuối cùng để phu nhân Montague thay đổi quyết định từ bỏ vị trí quân chủ.
– Không. Ta sẽ không thay đổi quyết định. Người kế nhiệm Montague tiếp theo vẫn sẽ là Lisa Montague, bắt đầu có hiệu lực kể từ giây phút này, bất kể là nó đang ở đâu.
– Được. Phu nhân Chloé Montague, cám ơn bà đã cống hiến trong suốt khoảng thời gian qua. Thật vinh hạnh khi được làm việc cùng bà.
Màn hình vụt tắt, phu nhân Chloé không đợi thêm, bà nhấn cuộc gọi đồng loạt cho liên minh các nước và phát ra thông báo chính thức công bố người kế nhiệm và là quân chủ mới của Montague. Bà còn đặc biệt đích thân gọi trực tiếp cho tổng thống Hàn Quốc và thông báo với ông, yêu cầu ông sử dụng quân đội dành riêng cho các chính trị gia đặc biệt và nguyên thủ quốc gia, lập tức bảo vệ Lisa.
– “Italy đã nhận được thông báo từ phu nhân, chúc mừng vị quân chủ mới của Montague.”
-“Rất vinh hạnh được làm việc cùng bà. Pháp xin chúc mừng Montague.”
– “Nước Đức chúng tôi cám ơn những cống hiến của bà trong thời gian qua.”
– “Bồ Đào Nha đã nhận tin.”
-“Xin phu nhân yên tâm, Hàn Quốc sẽ bảo vệ cho Quân chủ Montague an toàn.”
…
Trải qua những giây phút nghẹt thở vừa rồi, bà ngồi bệt xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm.
– Lisa. Làm tốt lắm. Quả nhiên là con gái của ta.
Mario nhận được lệnh, anh mạnh bạo vứt bỏ khẩu súng xuống đất, hung hãn đẩy cửa bước ra ngoài. Dù tay không may bị ghim một phát đạn nhưng vẫn anh bất chấp, điên cuồng thét lớn.
– Ngài Lisa Montague đã chính thức kế vị! Lập tức bỏ vũ khí xuống. Ngài Lisa Montague đã chính thức kế vị! Lập tức bỏ vũ khí xuống.
Đám người phía trước ngơ ngác nhìn nhau, như không tin vào sự thật. Nghe thấy Mario liên tục thét lên họ vẫn không có một ai để ra lệnh dừng tay.
– Quy ước của Montague, thời khắc công bố người kế vị, các bên lập tức hạ vũ khí, dừng hết mọi âm mưu phản nghịch. – Elio khẳng định đanh thép giơ tờ giấy trên tay mình giận dữ quát lớn. Tất cả đều lập tức buông vũ khí, quỳ xuống phục tùng. Đây là quy ước bất di bất dịch của Montague, không một ai dám phản kháng.
***
* Nhà Nguyện Mái Vòm Sistine – Vatican – Ý *
Patrick nhanh chân dẫn theo Karl cùng tất cả anh em xông thẳng vào Nhà Nguyện, mặc dù một bên tay anh đang bị thương nhưng anh vẫn ra sức chiến đấu với đám thuộc hạ canh gác cho Andrea. Những ngày qua anh đã không ít lần bị người của Andrea phục kích. Không ngoài tính toán của Lisa, Andrea đã thật sự mất hết nhân tính, cho người diệt cỏ tận gốc tất cả anh em ruột của mình. Lường trước được điều đó, nên sau khi thoát thân anh đã làm theo chỉ dẫn của Lisa, đưa họ bí mật lánh đi và chờ đợi cho đến ngày hôm nay.
Karl cùng với những người anh em khác đỉnh đạc tiến vào, đi đến đâu gặp người của Andrea, họ cũng lạnh lùng ra tay không chút khoan nhượng. Phong thái uy nghiêm, lịch lãm của một quý ông vẫn luôn có sẵn trong con người bọn họ dù đang trong trận giao chiến. Patrick đẩy mạnh cửa Thánh Đường, dõng dạc nói lớn.
– Andrea. Dừng tay đi, anh thua rồi. Mẹ đã công bố Lisa là người kế vị, anh không còn cơ hội đâu, đầu hàng đi.
– Bọn bây đừng cố kéo dài thời gian cho con khốn đó. Các ngài còn chờ gì nữa, mau nhanh chóng chấp thuận đi. – Andrea lột bỏ gương mặt nhân hậu thường ngày, trợn mắt lộ rõ bản chất tàn độc bên trong của mình, nghiến răng yêu cầu.
Từ trong Thánh Đường, một vị Hồng Y chống gậy bước ra, nhìn Andrea, rồi nhìn sang những con người mang họ Montague bên dưới. Ông tuyên bố:
– Kể từ giây phút này, vị trí quân chủ của Montague, chính thức thuộc về Lisa Montague. Bất cứ văn bằng nào hiện hữu nơi đây đều không còn giá trị. Những ai có ý định chống đối hay làm phản kể từ giây phút này, đều nhận sự trừng phạt từ quy ước của Montague.
Khoảnh khắc ông cùng các vị Hồng Y khác quay người rời đi, cũng là lúc đôi chân Andrea như đổ sụp. Hắn đã chạm đến “ngai vàng” rất gần rồi, chỉ với một bước nữa thôi hắn sẽ chính thức trở thành quân chủ của Montague. Nhưng tất cả lại trở thành cát vụn trong chớp mắt, Andrea không tin nổi vào sự thật trước mắt, hắn ôm tay lên đầu, bắt đầu gào thét.
– KHÔNG THỂ NÀO! KHÔNG THỂ NÀO! MỘT BƯỚC NỮA THÔI, CHỈ MỘT BƯỚC NỮA THÔI, TA SẼ TRỞ THÀNH QUÂN CHỦ. TA MỚI CHÍNH LÀ QUÂN CHỦ CỦA MONTAGUE!!!!
Patrick lãnh đạm nhìn người anh của mình, ra lệnh.
– Bắt hắn lại.
***
*Trung tâm nghệ thuật Seoul*
“The Storm” là một bản nhạc khó, đòi hỏi đôi tay điêu luyện của nhạc công violin, nó là màn song tấu giữa hai nghệ sĩ với những giai điệu cực kỳ nhanh. Đứng trên bục, nét mặt Lisa vẫn không thay đổi, cô bình thản đẩy nhanh nhịp điệu, cây vĩ trên tay kéo trên hộp đàn với tốc độ nhanh chóng mặt. Càng về cuối, tiết tấu càng nhanh, Lisa đưa mắt nhìn sang nhạc công song tấu cùng mình, khẽ cười. Hành động này của cô tuy chỉ là phép lịch sự dành cho bạn diễn của mình nhưng lại làm môi Rosé chu ra bày tỏ thái độ không hài lòng, nàng hờn dỗi khoanh hai tay trước ngực nhìn cô với ánh mắt ghen tức.
-“Nói với người ta không bao giờ cười với cô gái nào khác, giờ thì làm vậy ngay trước mặt người ta. Làm vậy coi được. Giận chị luôn.”
Vì là song tấu, nên đôi lúc Lisa phải phối hợp với bạn diễn, nhưng từ sâu đáy lòng của cô, nội tâm đang dậy sóng như chính giai điệu của bản nhạc. Thành bại đều chính là trong giây phút này, ẩn sau vẻ mặt bình thản chính là những xâu xé đấu đá trong đầu. Lisa không thể giải toả ra ngoài, đành chỉ biết dùng tiếng đàn để bộc lộ cảm xúc của chính mình. Tiếng đàn kết thúc, cô đưa tay dứt khoát mãnh liệt ở những nốt cuối cùng. Lisa mỉm cười bắt tay với nhạc công biểu diễn cùng mình, nhận được tràng pháo tay lớn, cô tinh tế đưa tay sang chia sẻ cùng cô gái. Đưa mắt lên nhìn thấy Rosé đang nhìn mình với một thái độ không vui, Lisa chỉ có thể nháy mắt với nàng xem như an ủi. Nhìn lại đồng hồ, trái tim Lisa như bị bóp nghẹt. Cô cúi đầu, hít lấy một hơi thật sâu, rồi đưa mắt nhìn lên nhạc trưởng. Ông hiểu ý, dùng đũa gõ lên và yêu cầu nhạc khúc tiếp theo cho dàn nhạc:
– Requiem for a dream.
Vị trí piano đã được thay bằng một nghệ sĩ khác, đèn sân khấu lại hạ xuống. Ánh sáng yếu chiếu rọi vào vị trí đứng của Lisa và người nhạc công chơi piano. Lisa chầm chậm nhắm mắt, tay đưa hộp đàn lên cổ, chờ đợi. Bản nhạc này Lisa sẽ là tay kéo violin chính với sự hoà âm của bộ dây kết hợp cùng piano và cello.
Tiếng piano du dương khởi đầu cho bản nhạc, ma mị, u uất chậm rãi dẫn dắt người nghe vào một vũ khúc bi tráng. Nhưng giai điệu điều khiển bản giao hưởng này chính là tiếng violin của Lisa. Cô chậm rãi khởi xướng giai điệu sau tiếng piano, khoảnh khắc tiếng đàn Lisa vang lên, cũng là lúc giấc mơ trong cô gục chết. Bản giao hưởng này chính là lời tiễn đưa cuối cùng mà Lisa dành cho nó. Lễ cầu hồn cho một giấc mơ.
“Lisa. Chiếc vương miện này có sức nặng ngàn cân, để đội được nó, con phải chấp nhận hy sinh tự do của mình, làm người của thiên hạ. Một khi đã là quân chủ của Montague, sẽ không còn đường lui. Phượng Hoàng là vua của các loài chim, chỉ có nó mới đủ bản lĩnh và khả năng tái sinh từ cõi chết. Muốn bảo vệ được tình yêu duy nhất của đời con, chỉ có quyền lực mới làm được điều đó. Còn bằng không, con sẽ mãi mãi mất đi người mình yêu một ngày không xa.”
Khát vọng lớn nhất của Lisa, chính là sở hữu được sự tự do và quyền định đoạt cuộc đời mình, thứ mà từ lúc sinh ra cô đã không hề có. Vốn từng nghĩ chỉ cần mình buông bỏ vị trí sẽ đổi được yên bình, nhưng hết lần này đến lần khác phải trải qua cảm giác chết đi sống lại. Lisa dần nhận ra, để có thể bảo vệ được người con gái đang ngồi dưới kia, bảo vệ được nụ cười ấy luôn rạng rỡ vì cô, bắt buộc Lisa phải nắm quyền lực trong tay. Nhưng một khi nắm lấy nó, đồng nghĩa với việc cô tự tay bức tử giấc mơ của mình. Tự do và tình cảm, Lisa cuối cùng cũng quyết định sẽ sống vì nàng. Dù sao cô cũng đã quen cô độc với nó, chỉ là giờ phút nhận ra mình vĩnh viễn không còn lựa chọn, vĩnh viễn không có lấy bầu trời cho riêng mình, trái tim cô lại đau xót khôn nguôi. Nếu như trên đời này thật sự tồn tại phép màu của Chúa, thì xin Ngài, kiếp sau hãy chỉ để cô được làm một người bình thường. Đây sẽ là lần cầu nguyện và tin tưởng duy nhất cô dành cho đức tin này.
Lisa nhắm chặt mắt, cảm nhận nỗi đau thông qua âm nhạc, tiếng đàn theo đó mà cũng trở nên thống thiết, bi thương hơn. Khi nhịp điệu từ chậm rãi nâng dần lên cao trào, lực kéo của Lisa cũng theo đó mà trở nên mạnh mẽ, dứt khoát. Nếu như ngay từ đầu buổi biểu diễn cô luôn giữ một phong độ điềm tĩnh, bình lặng như mặt hồ không gợn sóng, thì ở đoạn cao trào này, Lisa trình diễn như cơn sóng dữ gào thét ngoài đại dương. Mái tóc cô hất mạnh theo nhịp của đôi tay, đưa vũ khúc Requiem For A Dream truyền đạt mạnh mẽ đến người nghe. Rosé bên dưới nhìn theo bóng dáng Lisa dưới ánh sáng nhẹ, khí thái ngút trời, oai hùng nhưng lại cô độc, hiu quạnh đến bi ai. Có thể do bản nhạc đã chạm đến trái tim của nàng nên trong lòng mới sinh ra loại cảm giác đó dành cho Lisa. Trực giác như mách bảo cho Rosé rằng Lisa đang tấu lên bản giao hưởng với một trái tim đau đớn nhưng không thể bày tỏ cùng ai. Nàng ngờ vực khả năng phán đoán của mình, mê mẩn nhìn vào con người hoàn hảo mọi mặt nhưng đầy rẫy vết sẹo từ sâu bên trong trên sân khấu.
Từ hai bên lối hành lang khán phòng, hai đoàn người áo đen chậm rãi tiến về phía sân khấu, sự xuất hiện của họ thu hút sự chú ý của khán giả, và cả Rosé. Nàng đưa mắt sang nhìn, từ góc bên phải, nàng nhìn thấy một ông lão với dáng người quen thuộc, dường như nàng đã gặp ở đâu đó, một tay chống gậy, chậm rãi tiến xuống. Rosé tò mò, ngước cổ lên nhìn thật kỹ, rồi nàng nhận ra ông lão với dáng đi uy nghiêm đang bước xuống kia, không ai khác chính là ông Robert. Những ngày lưu lại Florence, nàng chỉ nhìn thấy ông ăn mặc đơn giản. Nhưng người trước mặt hiện đang khoác lên mình bộ âu phục lịch lãm, theo sau dường như là rất nhiều cận vệ của Montague.
– Ông Robert? Sao ông lại có mặt ở đây? Có chuyện gì sao? – Rosé lẩm bẩm trong miệng.
Ông không tiến thẳng về phía sân khấu, mà chỉ lặng lẽ đứng một góc, chiếc gậy ông cầm chính là chiếc dù đặc trưng của Montague, những người theo sau đồng loạt xếp hàng ngay ngắn phía sau ông, đứng tế nhị ở hai bên cánh tránh làm phiền đến khán giả nơi đây.
Khi Requiem For A Dream kết thúc, Lisa cố điều hòa lại nhịp thở hỗn loạn của mình. Cô từ từ ngẩng mặt lên, mở mắt ra nhìn khắp khán phòng. Khán giả đồng loạt đứng dậy vỗ tay cho một bản nhạc hay, nhưng Lisa lại dời ánh mắt về phía Robert. Cô lấy lại bình tĩnh, nhìn ông chăm chăm. Ông Robert cầm chặt cây dù, hướng mắt về phía Lisa, hai tay khép chặt hai bên đùi, nghiêm trang cúi đầu hành lễ. Đồng loạt, những người phía sau cũng đều hành lễ với Lisa, đến cả những vệ sĩ đang quay mặt về phía khán giả cũng tự giác xoay mình, cúi người với cô. Vị nhạc trưởng nhìn thấy chút thay đổi nhỏ phía dưới khán đài, ông mỉm cười rồi cũng cúi đầu với vị nhạc công trẻ trước mặt mình.
Nhận được đáp án, Lisa thu hồi ánh nhìn dò hỏi, đôi mắt lập tức sắc lại, thu về thái độ lạnh lùng vốn có. Nhưng ánh mắt ấy giờ đây lại được tô vẽ thêm sự uy nghiêm và thần thái thống trị của người đứng đầu, Quân chủ của Montague. Lisa gật đầu nhẹ rồi lại tiếp tục quay về với dàn nhạc. Cô ra hiệu cho nhạc trưởng theo đúng kế hoạch đã tính với ông.
Rosé quan sát ngay từ đầu, nàng mơ hồ nhận ra có một sự thay đổi nhỏ trong phản ứng của Lisa. Nhưng nàng vẫn không hiểu vì sao ông Robert và những người kia lại hành lễ tôn kính như vậy với Lisa. Tiếng kèn tubas bất ngờ vang lên đã kéo Rosé thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, nàng đưa mắt nhìn lên sân khấu. Một giai điệu lạ tưởng chừng là một bản nhạc mới lại ngân lên, kèm theo sau là sự hoà âm của trompas và trompetas cùng tiếng trống dồn dập. Bất ngờ, dàn nhạc chuyển hướng sang bài “Happy birthday” khiến Rosé ngỡ ngàng. Cả khán phòng cười ồ rồi bắt theo nhịp, hát theo dưới sự dẫn dắt chậm rãi của dàn nhạc. Rosé hạnh phúc và ngại ngùng, đưa tay che mặt. Nàng hạnh phúc với chiêu trò làm mình bất ngờ này của Lisa, ném ánh mắt lên sân khấu nhìn cô. Lisa vừa kéo đàn vừa cười với nàng, nhướng mắt ý hỏi “Có thích không?”. Dĩ nhiên hồi đáp lại ánh mắt đó là cái gật đầu đầy mãn nguyện. Cả khán phòng huýt sáo và vỗ tay hò hét mừng Rosé thêm một tuổi mới.
Xuyên suốt đêm nhạc, ai cũng tận hưởng và chìm đắm trong âm nhạc, duy chỉ có hai con người là cứ thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Họ liên tục nhìn nhau và hồi hộp chờ đợi
…
-“Jennie, em nghe kỹ đoạn này, đến khi tôi kéo đến đoạn đó, hãy đưa vật này cho Rosé.”
-“Okay em nhớ rồi.”
…
Không để Jennie chờ đợi quá lâu, ngay sau màn chúc mừng sinh nhật cho Rosé, nhạc trưởng đã khởi xướng bản nhạc Canon in D, nhưng là với phiên bản rock, hợp tai với giới trẻ hơn nhiều so với giai điệu chậm rãi chính thống. Lisa vẫn đứng vị trí đó, chịu trách nhiệm chính dẫn dắt cho nhóm violin bên dưới. Lần này lại có sự góp sức của Brandon, anh vui vẻ lướt ngón tay trên chiếc đàn organ quen thuộc của mình, mặt luôn tươi cười. Canon là bản nhạc với tiết tấu nhanh mang âm hưởng giai điệu vui tươi, hạnh phúc. Bản phối này âm điệu chính là tiếng violin của Lisa, vậy nên từ lúc bắt đầu Lisa đã dán chặt ánh mắt mình về phía Rosé, cô không cười, cũng không biểu lộ quá nhiều, nhưng ánh mắt đó lại khiến Rosé nhớ tới lần đầu gặp gỡ, Lisa cũng chính là dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm lấy nàng không rời.
Khi giai điệu đã không còn sôi nổi, dần trầm lắng lại, Jennie lập tức cầm chiếc hộp đã thủ sẵn trong tay, đưa sang cho Rosé và nói với nàng:
– Quà Lisa tặng cho em, dặn em mở ra xem rồi trả lời với chị ấy.
Rosé ngạc nhiên, cầm lấy chiếc hộp tựa như hộp nhẫn trên tay, từ từ mở ra. Bên trong chiếc hộp trái với suy nghĩ hồi hộp của Rosé, không có chiếc nhẫn nào được đặt bên trong, mà chỉ có một mảnh giấy nhỏ. Rosé vội giở nó ra đọc:
– Tình yêu của tôi, ngày mai, em có muốn cùng tôi sang Ý chơi một vòng không?
Rosé rơm rớm nước mắt, ngước lên nhìn con người đang chậm rãi chơi đàn trên sân khấu chờ đợi, lập tức gật đầu. Nhận được đáp án của Rosé, Lisa liền nở một nụ cười rạng rỡ, gương mặt tựa như hạnh phúc vỡ oà. Đây có thể xem là nụ cười đầu tiên và cũng là duy nhất mà Lisa thể hiện ra trước nơi đông người. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Lisa vừa cầu hôn Rosé và nhận được lời đồng ý từ nàng mới khiến cô trở nên vui như vậy. Chỉ riêng Rosé hiểu ý nghĩa ẩn sau dòng chữ này. Đối với hai người mà nói, Ý là một nơi vô cùng ý nghĩa, là nơi bắt đầu cho tình yêu này, là nơi có lại được trái tim một người, chứa đựng đắng cay ngọt bùi của tình yêu, cũng là nơi được lựa chọn để kết thúc cuộc sống độc thân của cả hai. Mảnh giấy tuy không giá trị bằng chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, nhưng tình cảm mà Lisa tinh tế thể hiện trong đó đối với Rosé mà nói, nó đã chứa đựng tất cả tình yêu của cô dành cho nàng, cứ như cô đã đem cả thành phố Florence dâng tặng cho nàng, thay cho ngàn vạn lần câu “Tôi Yêu Em” quen thuộc . Nơi khán phòng hàng trăm người có mặt tại đây, chỉ duy nhất một mình nàng hiểu và nhớ rõ câu nói năm nào :“…có muốn cùng tôi sang Ý chơi một vòng không?”. Vậy nên Rosé mới dễ dàng rơi nước mắt và khiến cho Lisa mỉm cười hạnh phúc.
…
Đêm nhạc kết thúc bằng khúc ca “Ode to Joy” của Beethoven, nó được phổ từ thơ của nhà thơ Friedrich Schiller và được chính Beethoven biên soạn lại trong chương thứ tư và cũng là chương cuối cùng của Bản giao hưởng số 9, hoàn thành năm 1824. Từ đó được biết đến rộng rãi với cái tên “Ode to Joy” mang ý nghĩa là “Khải Hoàn Ca”. Nó còn được Hội đồng châu Âu chọn làm bài ca chính thức của Liên minh châu Âu năm 1972. “Ode to Joy” được tấu lên cùng với dàn hợp xướng hoành tráng xuất hiện bất ngờ phía sau bức rèm, cả dàn nhạc giao hưởng và dàn hợp xướng đem đến cho người nghe cảnh tượng hoành tráng lộng lẫy nhất khép lại đêm diễn ấn tượng. Toàn bộ trang phục trên người họ đều là hai gam màu Đen và Hồng quen thuộc, món quà tinh thần cuối cùng Lisa dành tặng cho BLACKPINK và fan của các cô gái. Không phải nói, khi dàn hợp xướng xuất hiện đã khiến BLACKPINK và những người có mặt nơi đây phấn khích tột độ, liên tục vỗ tay cho sự tinh tế này.
***
Rosé len qua dòng người khi đêm nhạc kết thúc, chạy đến ôm chầm lấy Lisa mặc kệ đám đông vẫn chưa giải tán. Món quà sinh nhật đáng nhớ mà Lisa dành tặng cho nàng trong đêm nay đã khiến Rosé ngập tràn trong hạnh phúc và có cảm giác như đây là sinh nhật ý nghĩa nhất đối với mình.
– Em mà còn ôm nữa fan phía trên sẽ không tha cho tôi đâu.
– Em mặc kệ. Lisa, cảm ơn chị. Món quà sinh nhật này quả thật khiến em rất hạnh phúc. – Rosé rơm rớm nước mắt, bấu lấy cổ Lisa nghẹn ngào.
– Chà Lisa, chị thật sự rất đỉnh luôn. Em bắt đầu ngưỡng mộ chị rồi đó. – Jennie tiến lại, ôm Lisa chúc mừng.
– Em xem mà không rời mắt được luôn. Lisa, có thứ gì trên đời này mà chị không biết không? Ngầu thiệt đó. – Jisoo đưa ánh mắt ngưỡng mộ dành cho Lisa. Cô cứ nghĩ nhạc giao hưởng là thứ gì đó khó nuốt trôi, nhưng Jisoo hoàn toàn thay đổi suy nghĩ sau đêm nhạc này.
– Có chứ. Biết điều.
***
Hàng vệ sĩ dàn đều hai bên bảo vệ cho Jennie, Jisoo cùng Rosé và Lisa tiến ra sảnh của khán phòng, nơi vẫn còn tụ tập rất nhiều fan hâm mộ đứng chờ họ. Cánh cửa lớn của nhà hát vẫn được đóng kín im ỉm, Lisa ra hiệu cho vệ sĩ hãy khoan mở cửa. Cô lùi về sau Rosé một bước, hai tay đặt lên vai Rosé, ghé sát đầu vào bên tai nàng nói nhỏ.
– Rosé. Kể từ giây phút này trở đi, khi bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ không còn một ai có thể làm hại được em và tôi. Bởi vì tôi đã trở thành Quân chủ của Montague.
…
—-
*Tất cả những sự kiện liên quan đến tôn giáo đều là hư cấu từ tác giả, chỉ có địa danh là thật.
Ytb : https://youtube.com/playlist?list=PLPaHctYbgaiUUWk-AjiwMlrSTx62CKKoU