SECRECY

23. Hugging the silence

Nằm trên giường, Lisa liên tục trăn trở về những gì đã xảy ra đêm nay. Cô cảm nhận được ở Rosé có điều gì đó, giống như một bức tường vô hình mà cô không thể nào nhìn thấy hay chạm vào. Nhưng Rosé mà cô biết luôn là một người có suy nghĩ tích cực, luôn khiến người khác cảm thấy an toàn và tin tưởng khi ở cạnh. Chẳng lẽ Rosé còn điều gì đó giấu diếm, không muốn cho cô biết. Và còn, mối quan hệ với Suzie cuối cùng là gì? Nhìn cách họ thân thiết với nhau cứ như cô vô hình, Lisa không nén được khó chịu. Giữa hai người họ rõ ràng không có khoảng cách để cho cô chen chân vào, nhất là khi nghe được những lời từ miệng Suzie nói ra, Lisa cứ ngỡ như mình mới chính là nguyên nhân chia cách bọn họ.

 

Càng nghĩ, tâm trạng Lisa càng rối ren, cơn giận cũng theo đó mà khống chế mọi suy đoán cũng như lòng tin của cô dành cho Rosé. Những suy tư không những không thể vơi bớt, ngược lại chúng còn khiến Lisa sinh ra cảm giác tự ti gấp nhiều lần so với trước đây. Cô tự đặt bản thân mình lên chiếc bàn cân cùng với Suzie, một bên thì vô tâm đến mức ngày sinh của Rosé cũng không thể biết, đến cả việc Rosé thích gì nhất, ghét gì nhất cô cũng mơ hồ. Nghề nghiệp tuy rằng đã ổn định nhưng so với vị thế của Suzie trong xã hội, Lisa gần như kém xa về vật chất lẫn kiến thức. Nhìn ở góc độ nào, Suzie cũng nhỉnh hơn cô về mọi mặt. Thân thiết với Rosé lâu hơn cô, hiểu rõ thói quen sở thích của Rosé đến từng chân tơ kẽ tóc, có thể ngồi một ngày để nói với Rosé đủ mọi chuyện trên đời, từ hội hoạ cho đến y khoa. Chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ để đánh gục hết mọi cố gắng cũng như những điều mà Lisa đã cố làm cho Rosé trước đây. Trong vài giây thoáng qua suy nghĩ, Lisa đã từng nghĩ đến việc từ bỏ.

 

[…]

 

Đứng trước cánh cửa chỉ cách Rosé vài bước chân, thế nhưng Lisa lại ngần ngại không muốn gõ cửa. Rõ ràng cô muốn biết tình trạng của Rosé đã ổn hơn hay chưa, nhưng cứ nghĩ đến Suzie vẫn còn đang có mặt trong đấy, Lisa chần chừ.

 

Chôn chân tại cửa một hồi, Lisa gõ nhẹ. Thái độ của Suzie khi giáp mặt với Lisa như thể hiện rõ cô đang là chủ nơi này, đột ngột bước vào nơi thân quen lại ngỡ như là khách không mời khiến Lisa đâm chán ghét.

– Cô ấy ở bên trong. – Suzie lên tiếng.

– Tôi biết. Không cần cô chỉ. – Lisa không nhìn Suzie, đi thẳng một mạch vào phòng ngủ.

 

Căn phòng ngủ của Rosé dường như đã quá quen đối với Lisa, nhắm mắt cô cũng có thể tìm được đường vào đấy. Nhưng hôm nay bước chân lại có phần dè dặt, không quyết liệt. Đứng trước cửa phòng, Lisa nhìn thật kỹ gương mặt hốc hác của Rosé, mọi suy nghĩ dư thừa trong cô chợt tan biến. Rosé ngồi tựa lưng vào thành giường, mắt nhắm nghiền. Gương mặt kiều diễm ngày thường bị vẻ tiều tuỵ do mất ngủ che phủ, nhìn Rosé bơ phờ hốc hác làm cho Lisa xót xa. Lần đầu tiên Lisa cảm nhận được hương vị yếu đuối bao phủ cô gái ngang tàng mà cô yêu. Cô đi thật khẽ đến gần Rosé, nhẹ nhàng ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt yêu dấu. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Rosé khẽ mở mắt.

– Chào em. Em thấy trong người thế nào? – Giọng nói của Lisa âu yếm, khác xa so với ngọn lửa luôn âm ỉ trong lòng. Rosé nghe thấy cứ như tìm được hơi ấm, vội ngã vào vòng tay của Lisa.

– Em không sao. Lisa. Có phải làm chị sợ lắm không? Có phải chị rất thất vọng về em không?

– Vậy chuyện này là sao Rosé? Tôi đã mất rất nhiều thời gian mới có thể chuẩn bị những thứ ấy cho em? Còn bao nhiêu điều mà tôi chưa thể biết?

– Cho em thêm chút thời gian được không Lisa? Rồi sau này em sẽ tự mình nói cho chị biết. Em không muốn trải qua chuyện đó thêm một lần nữa, em chưa sẵn sàng.

 

Rosé nằm gọn trong lòng Lisa, thủ thỉ gần như van nài. Cô biết Lisa đã dày công cực khổ chỉ để khiến mình vui và hạnh phúc, lỗi cũng đều do cô không sớm nói cho Lisa biết những nỗi sợ ám ảnh của riêng mình. Ngần ấy thời gian, Rosé dường như quên mất việc mình có một nỗi sợ kỳ dị đến vậy. Cô cũng không còn nhớ rõ ngày sinh của bản thân, gần như Rosé muốn gạt chúng ra khỏi cuộc đời mình cho đến ngày mà Lisa vô tình khơi gợi toàn bộ chúng trỗi dậy. Cũng chính vì đã rất lâu đến mức không thể nhớ ra, Rosé cũng quên phải căn dặn điều này với Lisa. Rosé đã tự nguyền rủa mình hàng trăm lần vì đã bỏ sót điều này, khiến cô trong mắt Lisa lúc xa lúc gần.

 

– Vậy cô ta phải ở đây đến khi nào? – Lisa dằn lại những cảm xúc rối ren trong lòng, giữ cho nó không bộc lộ ra bên ngoài.

– Suzie muốn ở đây với em thêm ít ngày, cho đến khi tâm trạng em bình ổn hơn. Chị đừng như thế, em với Suzie chỉ là bạn thôi. Suzie đã ở bên em từ nhỏ cho đến lớn, bọn em không như chị nghĩ đâu.

 

“Chỉ có em nghĩ thế, còn cô ta thì không chắc đâu Rosé à!”, Lisa trộm nghĩ. Cô không dám nói ra những gì đã nghe và thấy từ người mà Rosé xem là bạn thân. Chỉ sợ Rosé sẽ không tin những gì cô nói.

– Hôm đó em có làm chị bị thương ở đâu không, đưa em xem nào?

– Không sao hết. Tôi chỉ lo em xảy ra chuyện thôi.

– Còn nói là không sao, bầm tím ở cổ thế này, có phải em ra tay mạnh lắm không? Em xin lỗi, Lisa.

 

Rosé nghẹn ngào trong nước mắt, dụi đầu vào hõm cổ Lisa, tay liên tục vuốt ve những vết bầm đang dần xuất hiện trên cổ. Lisa không quá để tâm, ngược lại cô chỉ lo lắng cho một Rosé yếu đuối, sợ hãi đang tự dằn vặt mình trong vòng tay của cô hơn. Ít khi cô thấy được tinh thần Rosé lại mỏng manh đến vậy, dù cho không ít lần cô đã khiến Rosé khóc nhưng nó không đến mức suy sụp như hiện giờ. Toàn thân Rosé không có sức lực, gương mặt tiều tuỵ, trạng thái lại không ổn định. Chúng không những khiến Lisa đâm lo, lại càng khiến cô tò mò muốn biết nguyên nhân do đâu lại biến Rosé sợ hãi một thứ vô hại như bánh kem. Hỏi Suzie chắc chắn có cạy miệng cô ta cũng không nói, Lisa biết chắc điều đó. Nhưng vẫn còn người sẽ cho cô được đáp án.

 

Vỗ về cho đến khi Rosé dùng xong thuốc, ngủ say. Lisa tức tốc chạy bay đến trường đón Windy và hẹn gặp anh em nhà Blaine tại một quán cafe gần nhà. Để cho Brandon ngồi sang một góc chơi đùa với Windy, Lisa tường thuật lại những chuyện vừa xảy ra một lượt cho Brian. Nghe đến đâu, anh cau mày đến đó, đôi tay không tự chủ được mà nắm chặt lại. Mặc dù biết lỗi cũng ở phía mình vì đã không dặn Lisa điều này sớm hơn, Brian cứ đinh ninh Rosé đã sớm cho Lisa biết. Không biết thì không có tội, nhưng Brian vẫn tức anh ách vì những thứ đã diễn ra, anh nhìn Lisa với ánh mắt ngập lửa giận.

– Brian, em biết anh rất giận thậm chí muốn đánh em. Nhưng trước khi ra tay anh cũng nên cho em biết cuối cùng chuyện này là sao chứ? Tại sao Rosé lại phản ứng gay gắt như vậy? Brian, đừng im lặng nữa. Em cần biết sự thật.

 

Brian hít một hơi thật sâu rồi thở dài, nhìn thái độ khổ sở của Lisa, anh tin cô không cố ý, việc xảy ra cũng chỉ là ngoài ý muốn. Nhấp một ngụm cafe, ánh mắt anh nhìn xa xăm rồi buông thõng một câu trả lời đầy thất vọng.

– Không một ai có thể cho em câu trả lời chính xác cả Lisa. Chuyện con bé sợ bánh kem hầu như người nhà và cả Suzie đều biết, nhưng không một ai biết được nguyên nhân bên trong. Người duy nhất biết được sự thật, là Sơ Lucia.

– Tại sao lại như vậy? Không thể khi không Rosé lại sợ thứ ấy?

– Anh không đùa. Đó là sự thật. Trước đây cả nhà anh cũng đã từng như em, đều muốn đem mọi thứ tốt nhất chỉ để làm Rosé vui. Phản ứng con bé khi đó cũng như tình trạng hiện giờ, rất hoảng loạn và sợ hãi tột độ. Ban đầu bọn anh nghĩ là do lửa từ ánh nến nhưng không phải. Cho đến khi bố tổ chức sinh nhật cho anh và Brandon, cố ý dẹp hết đèn cầy đi chỉ còn lại bánh kem, bố mới phát hiện ra thứ Rosé sợ lại là một chiếc bánh. Từ sau lần đó, bố không cho bọn anh làm sinh nhật nữa, cũng không một ai được tổ chức sinh nhật hay nhắc đến sinh nhật với Rosé. Con bé…suốt ngần ấy năm, cứ như sinh ra mà không được công nhận. Giờ thì em hiểu vì sao bọn anh luôn quan tâm Rosé một cách quá mức như vậy chưa?

– Nhưng Brian, bọn anh là gia đình. Vì sao đến cả nguyên nhân nỗi sợ của Rosé cũng không hề hay biết? – Lisa nhăn mày, càng đào sâu, cô lại càng không thể hiểu rõ ẩn khuất bên trong mà Rosé đang mang. Nó không phải câu trả lời cô muốn nghe, cô muốn biết sự thật.

 

Brian không muốn giải thích quá nhiều, điều anh muốn chỉ đơn giản là Lisa sẽ đem lại được cho Rosé cảm giác an toàn và hạnh phúc. Thứ duy nhất khiến anh tin vào điều đó chính là cảm giác của anh khi lần đầu nhìn thấy Lisa, anh biết đây có thể là người đủ khả năng làm điều đó và anh tin vào lựa chọn của em gái mình. Brian cũng rất muốn đến bên Rosé ngay lúc này, nhưng anh hiểu Rosé hơn tất cả. Những lúc thế này, Rosé cứ như một con ốc, trốn sâu vào lớp vỏ bao bọc chính mình, không muốn ai nhìn thấy đặc biệt là người nhà. Chính vì vậy anh chỉ còn có thể trông cậy vào Lisa. Mong rằng cô sẽ dẹp những suy nghĩ phức tạp sang một bên, đợi cho tinh thần Rosé ổn định trước khi muốn biết câu trả lời.

Rosé sau khi ăn một ít súp lỏng và uống thuốc an thần, đã chìm sâu vào giấc ngủ. Ngồi bên cạnh cho đến khi hơi thở của Rosé đều dần, lòng Suzie ngập tràn cảm giác ân hận. Lần này cô chỉ muốn làm một phép thử để cản trở Lisa, nhưng lại không ngờ đến phản ứng của Rosé còn mạnh hơn trước rất nhiều. Vốn dĩ tính toán thời gian, sự việc đã qua rất lâu có lẽ Rosé đã trưởng thành hơn, nỗi sợ cũng theo đó mà thuyên giảm hoặc được Rosé khống chế lại như chứng sợ độ cao. Có tính toán thế nào Suzie cũng không thể ngờ nó có thể đánh gục tâm lý Rosé một cách mạnh mẽ đến vậy. Nhìn gương mặt hốc hác đang say ngủ, Suzie thầm nguyền rủa chính mình đã khiến người cô yêu trở nên tiều tuỵ. Nước đi này, Suzie đã tự nhận mình sai. Có lẽ cô sẽ không lặp lại sai lầm này thêm một lần nào nữa, đem sức khoẻ tinh thần của Rosé ra đánh cược. Chua xót, Suzie đưa tay vuốt nhẹ mái tóc người thương, vụng trộm đặt lên đôi môi một nụ hôn phớt. Hành động không được phép của Suzie đã để lọt vào tầm mắt của Lisa khi cô vừa về tới. Không khống chế được cơn giận, Lisa lên tiếng.

– Tôi nghĩ cô đi quá xa rồi đấy Suzie. Cô đang làm gì với người yêu tôi vậy?

Bị phát hiện, Suzie thoáng chút bối rối, nhưng quyết không để lộ sơ hở trên gương mặt với đối thủ. Cô bình thản ngước lên, đưa tay chạm lên môi ra dấu không nên làm ồn đến giấc ngủ của Rosé rồi thản nhiên bước ra ngoài.

– Tôi hỏi cô vừa làm gì với Rosé? – Lisa gằn giọng, hỏi lại một lần nữa.

– Tôi có cần phải trả lời câu hỏi sáo rỗng đó không?

Cơn giận bốc lên đỉnh đầu, Lisa trờ đến toang cho Suzie một bài học nhưng đã bị nụ cười khẩy của Suzie khiến mọi hành động đều ngưng lại. Suzie lắc đầu, môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

– Tôi không hiểu sao Rosé lại có thể yêu một người xốc nổi như cô, hoàn toàn không xứng với cô ấy. Ngay đến cả hành vi của bản thân cũng không thể kiềm chế, cô bảo tôi làm sao an tâm giao Rosé cho cô?

– Đến phiên cô quan tâm sao?

– Vậy cô trả lời xem, ngoài tức giận và không thể kiểm soát suy nghĩ ra, cô làm được gì trong tình huống Rosé mất tự chủ? Cô đủ bản lĩnh để phán đoán và xử lý tình huống không? Hay là để cơn giận và những suy nghĩ nhỏ nhen của mình điều khiển? Không trả lời được chứ gì. Lisa, nhìn khía cạnh nào, cô cũng không phù hợp ở bên cạnh cô ấy, hiểu ý tôi chứ?

– Chuyện của chúng tôi, cô không phải quản. Cô nên nhớ cô chỉ là bạn, mà bạn thì cũng có giới hạn.

– Giới hạn? Cô hiểu được bao nhiêu mà vạch giới hạn cho tôi? Bản thân đã lo không xong, lại còn nóng nảy trong xử lý tình huống. Tôi còn chưa nói đến những vướng bận xung quanh cô bao gồm cả đứa trẻ bên cạnh, cô nói giới hạn với tôi sao? Nếu ngày nào đó cô đứng giữa ranh giới giữa con bé và Rosé, liệu cô đặt cảm xúc của Rosé ở đâu?

– Suzie, cậu hơi quá rồi đó. Ai cho phép cậu nói về người yêu tôi như vậy?

 

Rosé đứng nép bên cửa, cô đã khẽ thức giấc kể từ lúc nhận thức được nụ hôn trộm của Suzie nhưng vờ ngủ say. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cự cãi của hai người họ ngoài phòng khách, Rosé không thể không lên tiếng. Trước nay trực giác của Rosé vẫn luôn nhạy bén, đã nhiều lần cô hồ nghi ở Suzie có điều gì đó không thiện cảm với Lisa nhưng cô lại không đủ căn cứ, mãi cho đến hôm nay khi nghe được những lời đó, cô tin Suzie không chấp nhận chuyện này. Ánh mắt mệt mỏi có chút thất vọng và giận dữ, Rosé tiến nhanh về phía Lisa rồi nắm lấy tay cô đứng ra phía sau lưng mình.

– Tớ biết cậu không chấp nhận Lisa, nhưng nói thế nào thì đây cũng là quyết định của tớ, cậu nên tôn trọng nó chứ Suzie? Tại sao cậu có thể lôi Windy vào chuyện này? Tớ không muốn nghe cậu nói về người yêu tớ như vậy thêm một lần nào nữa?

– Rosé…nhưng có nói thế nào thì cô ấy…

– Đó là chuyện của tớ. Là cuộc đời của tớ, tớ được quyền lựa chọn và quyết định. Suzie, cậu về trước đi, tớ sẽ đến tìm cậu sau. Tớ khoẻ hơn rồi, cảm ơn cậu mấy ngày qua đã chăm sóc cho tớ.

Suzie đã quá hiểu Rosé, ở tình thế tiến thoái lưỡng nan này, việc cô cố chấp nắm chặt không buông chỉ khiến Rosé sinh ra cảm giác chán ghét. Suzie im lặng gật đầu, rời khỏi. Đợi đến khi tiếng đóng cửa khô khan vang lên, ánh mắt đượm buồn của Rosé mới quay về phía người đã giữ im lặng từ nãy đến giờ không lên tiếng. Rosé bối rối, đưa hai tay lên áp chặt đôi tay Lisa, đầu lắc khẽ.

– Đừng nghe, đừng nghĩ đến những gì cậu ấy nói. Không có chuyện xứng hay không xứng ở đây. Lisa nghe em nói này, quên hết những lời Suzie vừa nói đi. Cậu ta chỉ vì lo cho em quá nên mới nói vậy, chị hiểu không? Nhìn em này Lisa?

Đôi mắt Lisa tối sầm, chỉ nhìn xuống, không muốn đối diện với Rosé. Mặc dù bản thân vẫn chưa thể ổn định, nhưng Rosé lại dành hết phần quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của Lisa. Cô đưa hai tay khẽ nâng gương mặt Lisa lên, thấp giọng khẩn cầu.

– Có lẽ cô ta nói đúng. Ngoài việc nổi điên lên với em, còn lại tôi chả hiểu gì về em cả. Ngay cả việc em đang nghĩ gì, vì sao em lại sợ hãi như vậy, thậm chí đến việc lo cho cuộc sống của em tôi cũng không bằng được với cô ta. Hai chữ “không xứng” là cô ta nói đúng rồi đó.

– Lisa…em cấm chị không được nghĩ như vậy?

– VẬY EM MUỐN TÔI NGHĨ THẾ NÀO MỚI ĐÚNG?

Lisa đem hết những dồn nén mình đã phải chịu đựng trong những ngày qua bộc phát một lần. Cô cảm thấy không công bằng so với những thứ mình đã cố gắng. Vốn dĩ không ai cho cô biết chuyện Rosé rất sợ bánh kem, để cô như một con ngốc tốn rất nhiều thời gian, làm đi làm lại một chiếc bánh hoàn hảo chỉ để mong đổi lấy nụ cười của người mình yêu. Cuối cùng đổi lại cô cứ như người ngoài cuộc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lisa lớn tiếng gạt phăng cái nắm tay của Rosé, tông giọng cũng theo cơn giận mà đẩy lên cao. Rosé cũng chưa bao giờ thấy một Lisa mất bình tĩnh và nóng nảy đến vậy. Cả cơ thể cô mỏi mệt, đôi chân gần như đứng không vững nhưng vì Lisa, cô cố gắng nuốt hết những giọt nước mắt trực trào để cố gắng làm dịu cơn giận của người yêu. Nhưng Rosé lại không biết phải giải thích thế nào, trong đầu cô chỉ trống rỗng những cảm xúc mỏi mệt, bản thân cô hoàn toàn không lý giải được tất cả những nỗi sợ đeo bám lấy mình bởi cô thật sự không hề biết nó xảy ra từ khi nào và vì sao lại có. Rosé run rẩy loạng choạng nắm lấy đôi tay vùng vẫy của Lisa với ánh mắt cầu xin nhưng đều bị cô gặt phăng chúng đi.

– Em bảo tôi hiểu, nhưng đến chuyện em sợ cái gì, em nghĩ gì trong đầu cũng không nói ra thì tôi hiểu bằng cách nào? Hay là đợi đến khi có chuyện xảy ra thì em van xin tôi đi gọi bạn thân em đến? Vậy rốt cuộc tôi là gì trong mối quan hệ của hai người?

– Lisa…đừng như vậy, cho em chút thời gian có được không?

– Thời gian? Chúng ta ở cạnh nhau bao lâu rồi, không đủ để em chia sẻ nó hay sao? Tại sao lúc bản thân em đương đầu với khó khăn tôi lại phải nhờ sự trợ giúp từ người khác? Vậy tôi là gì hả Rosé?

Lisa đi thẳng một mạch vào trong phòng, lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc túi giấy đựng món quà của Suzie rồi lạnh lùng đi ra đặt nó lên tay Rosé.

– Quà sinh nhật đắt đỏ bạn thân em nhờ tôi trao tận tay em đó. Cả tháng lương của tôi cũng không đủ mà mua nó đâu? Để người xứng với em chăm sóc em thì hơn. Chúng ta…đến đây thôi.

Nói rồi, Lisa bỏ mặc Rosé đứng lặng người một chỗ, đóng sầm cánh cửa tức giận bỏ về. Tiếng đập mạnh của cánh cửa khô khốc đến nỗi doạ cho Rosé tuôn trào nước mắt. Cô ngồi rạp xuống sàn, khóc to. Từ nhỏ đến lớn, dù cố gắng thế nào hoá ra vẫn chỉ là một đáp án. Rosé luôn khiến cho những người thân xung quanh mình bận tâm và kiềm nén nó chỉ vì cô. Lỗi đều là do bản thân Rosé vốn luôn khó hiểu, khiến ai cũng đều lo lắng cho mình. Càng nghĩ, tiếng khóc của cô càng lấp đầy không gian trống rỗng, lồng ngực cô đau nhói, hơi thở ngày một khó khăn khiến Rosé vô thức bấu mạnh vào cổ áo. Cơ thể kiệt sức cũng vì thế không thể chống cự, Rosé đột ngột ngất đi bất tỉnh trên sàn nhà.

Về đến nhà, Lisa mang cả sự tức giận đi thẳng vào phòng. Cô ném hết mọi thứ nằm trong tầm mắt rồi ngã lăn ra giường thở hổn hển. Lisa tự đánh vào đầu mình vì những lời nói khó nghe vừa nói ra, chỉ vì quá nóng giận những điều không nên nói, hành động không nên bộc phát trước mặt Rosé cô đều cũng đã làm. Hối hận vì miệng nhanh hơn não, Lisa cứ thế đập mạnh tay xuống giường nhiều lần. Cô nằm đó để mặc thời gian trôi, đến khi màn đêm bao trùm cả căn phòng cũng chẳng buồn bật đèn.

Cô biết lời đã nói ra không thể nào thu hồi, chúng khiến Lisa mang cảm giác ân hận vì đã cố chấp không chịu hiểu. Bản thân cô mâu thuẫn giữa cái tôi và tình huống bất khả kháng, suy cho cùng vẫn là do Lisa đặt suy nghĩ của mình cao hơn tình trạng của Rosé. Những lúc thế này cô không nên nói những lời khó nghe ấy, đáng lẽ cô nên vì Rosé mà quan tâm nhiều hơn. Càng nghĩ, cơn giận của Lisa càng hạ nhiệt, thay vào đó là cảm giác lo lắng và muốn ở cạnh Rosé ngay lúc này. Lisa thầm thừa nhận, cô đã sai.

 

[…]

 

“Đủ rồi Rosé, đừng khóc nữa. Sẽ không cần phải nhớ đến chúng đâu. Để nó lại đây rồi tỉnh dậy nào!”

“Mạnh mẽ lên. Không cần phải nhớ đến nó nữa! Đi đi.”

 

Hai mắt Rosé từ từ choàng tỉnh, cô đã nằm trên sàn suốt nhiều tiếng vẫn không hay biết. Khi tỉnh dậy, cả căn nhà ngập chìm trong màu đen tăm tối thế nhưng Rosé lại thấy bình yên với không gian này. Lòng cô nhẹ nhõm nhưng đâu đó vẫn len lỏi nỗi đau khi nhớ lại câu chia tay đầy thất vọng từ Lisa. Rosé bó gối, ôm lấy thân mình trong căn phòng tối vỗ về bản thân. Những sai lầm của hôm nay, đáng lẽ ra cô nên nhìn thấy từ sớm và thành thật chia sẻ nó với Lisa. Là do cô yếu đuối khiến cho mối quan hệ của họ có vết rạn thế này. Tất cả, đều là lỗi của cô.

Tiếng mở cửa khẽ vang lên, Lisa sửng sốt nhìn căn nhà chìm trong bóng tối. Từ lúc cô rời đi, Rosé dường như không có ý định thắp sáng ánh đèn. Cơn giận đã qua, nằm nghĩ lại những lời mình đã nói và hành động ngu ngốc, Lisa dường như đã hiểu bản thân mình bị lửa giận và cơn ghen che mờ lý trí, hoàn toàn không có chỗ trống để lắng nghe Rosé. Biết bản thân đã sai, cô lặng lẽ quay về để nói câu xin lỗi. Mò mẫm trong môi trường thiếu sáng, không quá khó để Lisa tìm được Rosé đang trốn trong một góc lặng thinh. Nhìn thấy bóng lưng co cụm ôm lấy hai gối ẩn hiện qua ánh đèn đường hắt vào, Lisa chua xót. Cô nhẹ nhàng đến gần và ôm lấy Rosé từ phía sau, đôi tay siết nhẹ.

– Rosé. Xin lỗi em!

Cảm nhận được hơi ấm dịu dàng cùng với vòng tay âu yếm quen thuộc, Rosé tựa đầu vào bờ vai người yêu rồi lặng lẽ khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má đem theo sự tủi hờn cứ thế tuôn ra, Rosé không thể nói cũng không muốn oà lên, chỉ có thể ứ nghẹn giấu trọn mọi cảm xúc đang mang run rẩy trong vòng tay Lisa.

– Lisa…em… – Giọng nói Rosé đứt quãng, nấc nghẹn từng hồi.

– Đừng nói gì hết. Là tôi quá nóng nảy, khiến em tổn thương. Từ giờ tôi sẽ học cách kiềm chế, đừng khóc nữa. Tôi xin lỗi!

– Em thật sự không nhớ gì hết. Em không cố tình giấu chị. Đừng nổi nóng với em, em biết sai rồi. Em sẽ không như vậy nữa.

– Rosé ngoan, sẽ không như vậy nữa. Đừng khóc!

Lisa đưa tay, lau sạch đi những giọt nước mắt thấm đẫm gương mặt đang nép trong lòng. Cô xót xa vuốt ve nhẹ nhàng lên gò má, đôi môi chạm khẽ như vỗ về an ủi. Hơi thở của Rosé sau nhiều ngày nhung nhớ cuối cùng cũng có thể cảm nhận, khiến Lisa tham lam muốn có thêm. Nụ hôn cũng theo suy nghĩ của chủ nhân mà mỗi khắc đều trở nên chiếm hữu và táo bạo, đến Rosé cũng cảm nhận được nụ hôn Lisa dành cho mình hôm nay khác hơn so với mọi ngày. Cô dần tách khỏi cơn say đang cuộn trào đưa mắt nhìn người tình, Rosé thoáng chút ngập ngừng đưa tay chạm khẽ lên gò má ửng đỏ của đối phương.

 

Không nói không rằng, Lisa bế thốc Rosé lên đem thẳng vào phòng, đặt lên giường. Cô say sưa ngắm nhìn đôi mắt sưng húp yếu đuối, những ngọn đèn ngoài phố hắt sáng ngược vào không gian phòng ngủ chiếu rọi để Lisa nhìn rõ hơn đôi mắt, sống mũi, cánh môi và cả hõm cổ trắng ngần của Rosé. Vẻ đẹp kiêu kỳ lại có phần yếu đuối này khiến cô đắm say, hoá ra, những lúc Rosé không ngang bướng, nét đẹp còn lôi cuốn hơn gấp bội phần.

– Cứ cho là tôi ghen đến phát điên cũng được, vô lý cũng được. Hôm nay em đừng hòng chạy trốn?

– Ý-ý chị là sao?

Lisa nở nụ cười thần bí rồi nhanh chóng tiếp tục hành động dang dở khi nãy, nụ hôn sau một thời gian dài kề cạnh đã không còn vụng về mà ngược lại, điêu luyện hơn rất nhiều. Chúng còn biết phối hợp cùng đôi tay ranh ma giật phăng chiếc áo choàng ngủ Rosé khoác bên ngoài. Động tác của Lisa ngày một thuần thục, vừa vứt đi những tấc vải vướng víu đã biết chọn nơi đáp phù hợp, mát lạnh đặt dứt khoát lên đùi Rosé, từ từ di chuyển lên cao hơn.

– Lisa…chị muốn gì đây? – Rosé đã nhận ra mối nguy đang ngày một đến gần, lập tức có ý định tháo chạy.

– Em nói xem, tôi muốn gì? – Khoé môi Lisa khẽ nhếch.

– Nhưng…nhưng khi nãy, là ai muốn chia tay người ta? Giờ chị làm vậy là sao đây?

– Có sao? Sao tôi chẳng nhớ gì cả? Giờ tôi chỉ muốn một thứ thôi? Em thông minh vậy, đoán xem nó là gì?

– Chị muốn gì chứ? – Rosé vùng vẫy, một tay giữ chặt lấy bàn tay của Lisa, tay còn lại che trước ngực áo hở hang của mình.

– Muốn em là của một mình tôi.

 

Câu nói nửa đùa nửa thật của Lisa đã cướp đi của nạn nhân nằm đó một nhịp tim, khiến cho cô toàn thân bất động vì rung cảm. Biết đối phương không chống cự, Lisa được nước tiến xa hơn. Đêm nay tạm gác lại mọi thứ, cũng không cần cố gắng nhớ trước đây cô đã cùng Rosé làm gì trong căn phòng này. Bởi hiện tại, Lisa sẽ khiến ký ức mình có thêm những tư vị mới do chính cô tạo nên. Không nhớ quá khứ cũng chả sao, không cần sinh nhật cũng mặc kệ, bởi cô sẽ trở thành món quà mà Rosé có mỗi ngày, chẳng cần đợi đến dịp nào đặc biệt.

Mọi giác quan của Rosé dần dần đều được Lisa lật tung lên bằng hành động, khiến cô tạm thời quên mất bản thân mình cách đây ít giờ vốn không có phương hướng. Jisoo cũng từng nói, Lisa chẳng cần học ở đâu cho nhọc lòng bởi bản năng sẽ dạy cho cô biết mình nên làm thế nào. Và Lisa vẫn đang làm tốt điều đó, ví như việc dễ dàng loại bỏ hết vải vóc trên người Rosé. Mặc cho Rosé như con thú nhỏ cựa quậy dưới thân mình, Lisa vẫn không có ý định buông tha. Màn đêm bao phủ tịch mịch, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc và hai tấm thân quấn lấy nhau không rời. Những kìm nén mà Rosé dùng để thử thách sự nhẫn nhịn của Lisa mất đi không chút dấu tích, chỉ để lại nơi đây âm thanh của Rosé thấp giọng cầu xin.

– Rosé? Giờ thì em thuộc về ai? – Chất giọng thâm trầm thật khẽ, dụ hoặc của Lisa rót thẳng vào đôi tai đỏ ửng của Rosé.

– C-chị.

– Ai cơ? Tôi nghe không rõ?

– E-em..là của chị. Của Lisa!

– Ngoan.

Vốn chỉ muốn trêu đùa Rosé một chút để trả đũa việc bạn gái mình dám để người khác hôn lén cộng với đơn độc cùng người ta trốn trong phòng tắm, nhưng nhìn biểu cảm đáng thương của Rosé bây giờ, Lisa không nỡ đùa dai. Lisa nghĩ mình không nhỏ mọn đến vậy, nhất là đối với người cô yêu. Cô chỉ đơn giản là khiến Rosé mệt lã hết lần này sang lần khác, đến mức ngủ thiếp đi là đủ. Ôm gọn cả tấm thân trần vào lòng, Lisa khẽ cười hài lòng cùng chìm sâu vào giấc ngủ.

“Không sao cả Rosé! Em chỉ cần là em, còn tôi sẽ thay đổi để phù hợp đồng hành cùng em”.

 

—-

“Một trong những điều thuần khiết nhất chính là một người cố gắng sửa chữa bản thân để có thể yêu bạn đúng như cách mà bạn xứng đáng được yêu”.
– Find your heart a home –

 

(*)Hugging the silence: Ghì lấy lặng thinh.

 

4 4 votes
Article Rating
Đăng ký
Notify of
guest
0 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, xin vui lòng bình luận.x