SECRECY

21. Mad World

Trở về nhà sau chuyến đi ngắn ngày trời cũng không còn sớm, sáng mai Rosé lại phải có cuộc họp cùng các giáo sư nên đêm nay Lisa chỉ đành ôm gối ngủ một mình. Dù chỉ cách nhau vài bước chân cũng đủ khiến nỗi nhớ trong cô thao thức, ngồi tựa lưng vào thành giường, Lisa chăm chú nhìn vào điện thoại mỉm cười. Album ảnh của cô trước đây không quá nhiều ảnh, chủ yếu chỉ là ảnh của Windy. Nhưng sau chuyến đi ngắn ngày, giờ nó lại có thêm những bức ảnh hạnh phúc của ba người họ. Càng xem, Lisa càng cười một cách ngờ nghệch.

 

Tay nắm cửa phòng cô nhẹ mở, Windy ôm lấy chú gấu bông mà Brandon đã tặng, mò mẫm bò lên giường. Con bé mon men đến gần Lisa rồi ngồi lên đùi cô, im lặng nhìn thật nghiêm túc.

– Sao thế? Con ngủ không được sao? – Lisa đặt điện thoại sang một bên, dịu dàng hỏi.

– Lisa, yêu là gì hả cô?

– Ơ? Sao nay con lại hỏi như thế? Đừng nói với cô con có bạn trai nha?

– Không, cô trả lời con đi.

– Thì như cô với con chứ là gì.

– Không phải. Ý của con là hai người lớn yêu nhau kìa?

– À, ra vậy. Là quan tâm nhau, săn sóc cho nhau, hạnh phúc bên nhau.

– Thế nắm tay với hôn có phải là yêu không hả cô?

– Cũng có thể cho là như vậy. Con hỏi để làm gì?

– Vậy có phải cô với cô Rosé đang yêu nhau không?

Lisa thảng thốt trước câu hỏi đường đột của con bé, làm sao nó có thể nhận ra điều này, cô nhớ họ đã cố giấu rất kỹ trước mặt Windy. Vẫn còn quá sớm để con bé biết được chuyện này, nhưng ngữ giọng chắc nịch của Windy khiến Lisa bối rối, không rõ mình nên tiếp tục giấu nhẹm đi hay thành thật khai báo.

– À, thì…ừm. Windy, chuyện này…

– Cô đừng giấu con. Con đã thấy hai người nắm tay nhau, còn ôm nhau nữa. Lúc cô hẹn hò với chú Lawrence con không thấy cô vui như vậy? Chưa bao giờ con thấy cô cười hạnh phúc đến thế. Nhưng khi cô ở cạnh cô Rosé thì khác.

– Vậy, nếu như…cô nói nếu như thôi nhé, nếu như cô và Rosé yêu nhau, thì con có giận không?

– Tại sao con phải giận? Con vui còn không hết. Rosé tốt với cô, tốt với con nữa. Không gượng ép như chú Lawrence, con tin Rosé thật lòng tốt với con. Nhưng mà…

– Nhưng mà thế nào?

– Nhưng nếu cô yêu Rosé, vậy cô có còn yêu con không?

 

Lisa ôm chặt lấy Windy, khẽ hôn lên tóc con bé. Hoá ra điều Windy sợ chỉ đơn giản là cô không còn dành tình thương cho nó nữa. Lisa từ từ giải bày, giữa việc thương một người và thương cháu của mình không thể đem ra so sánh. Vì Windy là máu mủ của cô, là người thân duy nhất mà cô có, vậy nên dù cho cô có yêu ai, bên cạnh ai, trong tim cô vẫn luôn có chỗ cho con bé. Vị trí của Windy sẽ không bao giờ thay đổi, còn Rosé sẽ được đặt cạnh đó, cùng cô yêu thương và chăm sóc cho Windy.

– Rosé rất quan tâm đến con, ngày trước con chỉ có cô che chở cho con. Nhưng giờ con sẽ có thêm Rosé ở bên cạnh, quan tâm và lo lắng cho con. Như vậy có phải sẽ tốt hơn không? Windy, hỏi thật lòng nhé, con có chấp nhận cho Rosé trở thành người nhà với chúng ta không?

– Dĩ nhiên là có ạ. Con cũng sẽ yêu thương Rosé như yêu thương cô. Vậy hai người đã yêu nhau rồi đúng không Lisa?

– Ừ, như con đã thấy. Cô và Rosé như con nghĩ, con có ngại điều đó không?

– Không ạ. Rosé rất bản lĩnh, con thích điều đó.

 

Giọng nói thỏ thẻ chia sẻ những cảm nhận trong lòng của Windy khiến Lisa xúc động không kiềm được nước mắt. Cô ôm gọn Windy trong vòng tay, vỗ về tấm lưng bé bỏng của nó thay cho lời cảm ơn. Nếu Rosé nghe được những lời này, có lẽ cũng sẽ oà khóc mất thôi.

 

[…]

 

Cuộc họp thảo luận về những dạng bệnh mới và phương pháp điều trị cải tiến đã lấy mất của Rosé hơn nửa ngày trời. Mang chiếc bụng đang reo inh ỏi bước ra khỏi cuộc họp, cô thất thểu tìm đường trở về khoa. Vừa đi được vài bước, tiếng Shepherd đã í ới từ phía sau, khiến Rosé ngán ngẩm vì biết sắp bị làm phiền.

– Bác sĩ Blaine, khoan đi đã. Blaine, chờ tôi với.

– Cái quái quỷ gì nữa đây trời.

– Rosé, Đấng Cứu Thế của tôi. Lần này cô phải giúp tôi, xin cô đấy. Làm ơn.

– Dù là gì cũng không rảnh! – Rosé lạnh lùng trả lời rồi bước nhanh về phía trước.

– Rosé, coi như tôi xin cô. Làm ơn nghe tôi nói đi, ngoài cô ra thì không ai có thể giúp tôi hết. – Shepherd lẽo đẽo đi bên cạnh, liên tục cầu xin.

– Nếu muốn tôi phẫu thuật cùng thì không cần phí lời. Bye!

– Không không Blaine. Nghe tôi nói hết đã, tôi chỉ xin cô 2 phút, 2 phút thôi. Làm ơn!

– 2 phút bắt đầu.

– Ok, giáo sư Owen Harvey đang ở Ohio. Tôi không cần nói cô cũng biết ông ấy là ai phải không? Vài ngày nữa ông ấy có buổi tọa đàm đấy, nhưng tôi không thể bỏ bệnh nhân của mình. Blaine, buổi tọa đàm này thật sự rất quan trọng, chắc cô hiểu mà đúng không? Ngoài cô ra không còn ai đủ khả năng đi thế tôi. Coi như tôi xin cô, làm ơn đến đó thay tôi có được không?

– Anh nghĩ tôi không có bệnh nhân chắc.

 

Nói rồi, Rosé cứ như chẳng quan tâm, cứ thế bước đi. Hết cách, Shepherd đành diễn một vở nhạc kịch rung động lòng người ngay tại sảnh chính của bệnh viện, đến nước này anh không còn quan tâm đến thể diện hay mặt mũi của bản thân, nắm chặt lấy tay Rosé và quỳ rạp xuống đất. Cảnh tượng này, khiến nhiều người lầm tưởng anh đang níu kéo tình yêu từ cô, khiến người không sợ trời không sợ đất như Rosé cũng có lúc biết ngại.

– Anh điên rồi hả Shepherd? Anh có biết anh đang khiến mọi người chú ý chúng ta không?

– Thôi nào Blaine. Nếu không đến được buổi tọa đàm này, tôi sẽ chết cho cô xem. Coi như là tôi van xin cô đi, từ giờ về sau tôi sẽ không nhắc đến 3 chữ “phòng phẫu thuật” trước mặt cô nữa. Cô xem như là thương hại cho kẻ khốn cùng này mà ban chút phước lành đi. Cô chỉ cần đi nghe, ghi chép lại rồi về nói hết cho tôi thôi là được. Không cần làm gì cả, được không?

– Đứng lên trước đã.

 

Shepherd lập tức như một thuộc hạ vâng lời, làm theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân. Anh đứng ngay dậy, ánh mắt cầu xin. Owen Harvey vốn dĩ không phải một cái tên tầm thường, ông là vị giáo sư mà tất cả những bác sĩ ngoại thần kinh nào cũng luôn tôn sùng, lẽ dĩ nhiên Rosé cũng không nằm ngoài số đó. Để có mặt tại buổi tọa đàm do ông tổ chức, không đơn giản chỉ cần là bác sĩ là có thể tham gia, đủ để thấy tầm quan trọng mà Shepherd có thể bất chấp sĩ diện cầu xin. Dù nói là sẽ không cầm đến dao mổ nữa, nhưng sâu bên trong Rosé vẫn còn âm ỉ ngọn lửa dành cho nó. Nếu là ngày trước, cô nghĩ mình cũng sẽ như Shepherd, bất chấp tất cả để có mặt tại đó. Rosé trầm ngâm suy nghĩ.

– Tôi sẽ trả lời anh vào tối nay.

– Được. Tôi chờ cô. Ngoan ngoãn chờ cô. Đừng khiến tôi thất vọng nhé Blaine.

 

Nói đoạn, Shepherd nhảy chân sáo rời đi. Để lại Rosé đứng chôn chân đắm chìm trong quyết định nên đi hay không.

 

[…]

 

Lisa nắm lấy tay Windy rời khỏi nhà, thẳng tiến đến quán người Hoa gần đó để cứu rỗi cho chiếc bụng ọp ẹp của cả hai. Vừa ra đến hành lang, cô giáp mặt với Suzie. Có vẻ như cô ấy đã đứng đợi khá lâu. Nhìn thấy cô, Suzie mỉm cười tiến đến chào hỏi.

– Cô tìm Rosé sao? Hôm nay cô ấy ở bệnh viện.

– Tôi biết. Tôi đến để tìm cô.

– Tìm tôi? Windy, con vào nhà đợi cô một chút nhé. – Đợi cho Windy lánh mặt, Suzie tiếp lời.

– Tôi đến đây để gửi gắm cho cô thứ này. Tôi biết hai người đã thành đôi, Rosé lại luôn tránh mặt tôi. Hết cách, tôi chỉ đành giao nó cho cô. Sắp tới là sinh nhật của Rosé, tôi lại có chuyến công tác dài ngày ở Đức. Phiền cô hôm đó đưa nó cho cô ấy.

– Sinh nhật của Rosé? – Lisa cầm túi quà nhỏ từ tay Suzie, ngập ngừng.

– Cô không biết ngày sinh nhật của cô ấy sao? – Bị hỏi trúng tim đen, Lisa có chút chột dạ. Nếu như Suzie không nói ra, Lisa cũng quên mất mình chưa từng hỏi qua ngày sinh nhật của Rosé. Có chút hổ thẹn, lại không muốn để Suzie chê cười, Lisa đành phủ nhận.

– À tôi biết chứ. Tôi sẽ đưa nó thay cô. Chắc cô ấy sẽ vui khi nhận nó. Thay mặt Rosé, cảm ơn món quà sớm của cô.

 

Suzie nhẹ cười, quay người rời đi cũng là lúc nụ cười trên khoé môi cô vụt tắt. “Thay mặt Rosé??? Cô làm gì có đủ tư cách để thay mặt cô ấy???”. Ánh mắt Suzie đanh lại, lạnh lùng rời khỏi.

 

[…]

Ngồi trên bàn ăn, Lisa như người mất hồn, chỉ nhìn chăm chăm vào gói quà tinh tế trước mặt. Chúng không được gói lại bằng giấy gói quà, chỉ nằm chễm chệ trong chiếc túi giấy mà nhìn sơ cô cũng biết nó là thứ gì, một thứ khá đắt đỏ. Trầm ngâm một hồi không có ý định dùng bữa, Lisa chống một tay lên má đăm chiêu.

– Cô có ý định dùng bữa với con không hay là chỉ nhìn cái túi ấy thì đủ no Lisa? – Windy cho chiếc dimsum vào miệng, vừa nhai vừa nói.

– Cô muốn biết nó là cái gì?

– Thì cô mở ra xem đi rồi ăn mau kẻo nguội.

– Không được. Là quà sinh nhật của Rosé, không thể tùy tiện mở ra như vậy được.

– Sinh nhật bếp trưởng á? Ngày bao nhiêu vậy cô?

– Cô không biết. – Lisa thở dài, nằm hẳn ra bàn thất vọng về bản thân mình.

– Cô đáng bị trừng phạt. Đến cả sinh nhật của người yêu mình mà cũng không biết.

 

Lời nói như nhát dao đâm thẳng vào tim của Windy như một cú chí mạng tiễn đưa nội tâm Lisa về cõi vĩnh hằng. Sao cô lại có thể sơ suất đến vậy, ngay cả ngày đặc biệt như vậy cũng không biết. Bây giờ mà đi hỏi Rosé thì quê chết, nhưng nếu không hỏi thì làm sao biết là ngày nào. Mà lỡ như có hỏi thì còn gì gọi là bất ngờ dành cho Rosé nữa chứ. Lisa nằm dài ra bàn, thất vọng về bản thân nặng nề. Đột nhiên, mắt cô sáng lên, ngước nhìn Windy với vẻ mặt hớn hở.

– Tiểu yêu. Cô có ý này, con phải giúp cô.

 

Kế hoạch của Lisa được lập ngay tại bàn ăn, cô cần sự giúp sức của Windy. Chờ đến tối khi Rosé trở về nhà, cô đã đợi sẵn ở phòng khách. Vờ ôm lấy Rosé sau một ngày dài nhung nhớ, Lisa đón lấy chiếc túi xách trên tay Rosé rồi luồn nó cho Windy. Con bé nhận lấy “món hàng”, ngoan ngoãn chạy một mạch biến vào phòng Rosé mất dạng. Ngoài mặt là thay Lisa đem nó đi cất, nhưng thật ra là tìm lấy ví của cô để xem ID card. Không khó để Windy có thể tìm được nó, bởi thẻ định danh của Rosé nằm ngay vị trí dễ thấy nhất của chiếc ví. Windy còn kỹ lưỡng dùng điện thoại chụp lại để báo cáo rồi đặt nó về vị trí cũ, cho chiếc túi xách ngay ngắn lên bàn, sau đó mới trịnh trọng bước ra như vừa lập được kỳ công cho đất nước.

– Gì vậy? Sao lại ôm em, không sợ Windy nó thấy sao?

– Con bé biết hết rồi.

– Biết? Biết chuyện gì?

– Chuyện chúng ta yêu nhau. Đêm qua nó đã nói với tôi rằng nó đã nhìn ra được. – Rosé kinh ngạc, tròn mắt nhìn Lisa như muốn hỏi lại một lần nữa.

– Thật vậy sao? Vậy con bé phản ứng thế nào?

– Em hỏi nó thì sẽ biết.

 

Vừa nhìn thấy Windy đắc chí chắp tay sau lưng nghênh ngang bước ra, Lisa ra hiệu. Nhận lấy một cái nháy mắt báo nhiệm vụ hoàn thành của con bé, cô mỉm cười. Windy bước đến ngồi cạnh Rosé, đôi mắt long lanh như hai viên bi ve của nó óng ánh nhìn Rosé không chớp mắt, nghiêng đầu sang một bên nó tặc lưỡi.

– Cô hoàn hảo như vậy, bao nhiêu người tốt hơn sao cô lại đi chọn cô của con? – Lời nói ra tuy ngây thơ, nhưng chẳng khác nào như mũi dao găm cắm thẳng vào tim Lisa đang đứng uống nước gần đó. Nước chỉ vừa đến miệng đã sặc liên hồi.

– Chuyện đó sau này lớn con sẽ hiểu. Đôi lúc thích một người không nhất thiết phải chọn người hoàn hảo.

– Nhưng cô ấy tệ lắm. Còn không tự chăm sóc được cho mình, ngủ say như chết, lại nóng nảy nữa. Nấu ăn thì không ngon một tí nào.

– Này con nhóc kia. Con có tin….

– Cô sẽ thay đổi những tính xấu ấy từ từ. Sao vậy bé con, con không muốn cô trở thành một phần cuộc sống của hai người sao?

– Không phải ạ. Con chỉ muốn cô không phải vất vả thôi. Windy cũng thích cô bác sĩ, dù sao chúng ta cũng là một đội sẵn rồi. Nhưng mà con vẫn thấy có gì đó không đúng, nhìn đi nhìn lại con vẫn chả thấy điểm nào ở Lisa xứng với cô hết. – Windy lắc đầu, ngã vào lòng Rosé tỉ tê tâm sự.

– Đúng là nuôi ong tay áo mà.

 

Lisa bất lực, chỉ còn biết đưa tay lên vuốt mặt khi nghe những lời từ tận đáy lòng của cháu gái. Con bé cũng thỏa thuận trước với Lisa, Rosé không cần phải lén lút mỗi tối lẻn sang phòng Lisa nữa, nhưng bù lại họ phải ở cùng nó. Tính toán một hồi, Rosé quyết định sẽ dọn lại phòng tranh rồi đặt thêm vào đó chiếc giường nữa cho Windy. Tạm thời Rosé sẽ không nhắc với Lisa chuyện dọn về sống chung nhưng tương lai, cô sẽ nghiêm túc hơn với vấn đề này.

Trong lúc ngồi chờ Windy làm bài tập, Rosé đã đề cập đến việc Shepherd muốn cô đi công tác thay anh ta với Lisa, cô muốn Lisa cho mình lời khuyên vì vốn dĩ cô đang rất lưỡng lự. Giờ thì Rosé có thể thoải mái tựa vào vai Lisa mà không cần kiêng dè sự có mặt của Windy.

– Nếu đi, thì khi nào em đi? – Lisa vân vê những lọn tóc của Rosé, hỏi.

– Vài ngày nữa. Nhưng em không chắc mình muốn đi.

– Em nên đi đi Rosé. Chuyện của hai cô cháu chúng tôi sẽ tự lo, chẳng phải trong lòng em cũng rất muốn đến buổi tọa đàm đó sao. Người ngoài có thể không hiểu, nhưng tôi biết em rất muốn đi.

– Nhưng…

– Đừng nghĩ gì hết. Em chỉ đơn giản là đi thay Shepherd, cũng đâu có nhúng tay vào chuyên môn cũ.

 

Rosé khẽ thở dài, cô nhìn lấy điện thoại rồi viết nhanh đoạn tin nhắn gửi cho Shepherd, sau đó buông thõng nó sang một bên, vùi đầu vào lòng Lisa tìm kiếm hơi ấm. Cô muốn Lisa vỗ về nỗi bất an trong quá khứ thay mình, tìm một chỗ dựa tinh thần.

– Giúp em soạn một ít đồ nhé. Vài ngày nữa em phải xa chị ít nhất một tuần, vậy là phải tiếp tục ngủ mà không có chị rồi.

 

Windy đang hí hoáy viết ở chiếc bàn trà bên dưới, nghe những lời của những người mới yêu khiến con bé cũng phải dừng bút, cảm thấy ớn lạnh. Nó trợn mắt, gương mặt ra chiều bất lực với hai bà cô của mình. Làm sao mầm non đất nước có thể học bài nỗi khi phải ngồi nghe những lời lạnh sống lưng thế này cơ chứ. Đây chỉ mới là bắt đầu, sắp tới nó còn phải chứng kiến tình cảnh này dài dài, những ngày tháng sắp tới, xem ra con bé phải cắn răng chịu đựng thôi.

 

Nhân lúc Rosé đi tắm, Lisa kéo đồng minh ra một góc, chụm đầu lại tỏ vẻ bí mật.

– Sao rồi? Con có thông tin chưa?

– Vì cô là cô ruột của con nên con mới giúp đấy nhé. Của cô đây!

– 11 tháng 2…Ôi má ơi, quả nhiên là lớn tuổi hơn mình. Vậy là còn không tới nửa tháng nữa, nếu cô ấy đi công tác về kịp lúc thì có lẽ vẫn còn kịp. May quá!!

– Mà này Lisa, cô tính sẽ làm gì để chuẩn bị sinh nhật cho Rosé? – Windy thì thầm, mặc dù nhà lúc ấy cũng chẳng có ai ngoài hai cô cháu.

– Hừm, tạm thời cô chưa nghĩ ra.

– Con thấy ba mẹ bạn con đã tự tay làm một chiếc bánh kem thật to cho bạn ấy. Hay là cô cũng làm thử đi.

– Nuôi con quả nhiên không tốn công. Ý kiến không tồi.

 

Lisa vốn không phải người giỏi nấu nướng, làm bánh kem lại càng không nằm trong khả năng của cô. Nhưng cô lại mạnh miệng chốt kế hoạch này của Windy, bởi cô đã nhắm tới một người có thể giúp sức cho mình. Người vừa có khả năng nấu ăn ngon, lại rất đam mê làm bánh và làm bánh rất ngon. Kim Jisoo. Vừa hay cô cũng có kế hoạch muốn tìm Jisoo để bàn bạc, lợi cả đôi đường.

 

[…]

 

Sáng mai Rosé phải đi chuyến bay sớm đến Ohio, những ngày qua Lisa cũng đã dọn dẹp và sửa sang lại căn phòng để làm phòng ngủ tạm cho Windy ở nhà Rosé. Vừa mới cho con bé làm xong bài tập, Lisa tựa lưng vào cửa, luyến lưu nhìn Rosé sắp xếp quần áo cho vào vali.

– Em đi nhanh rồi về nhé. Ở nhà không có em Windy sẽ nhớ lắm đấy?

– Mấy người nhớ thì nói nhớ, tội vạ gì phải đem con bé ra làm cái cớ. Bộ nói nhớ em khó đến thế sao?

– Thì người ta cũng nhớ em. Chưa đi đã nhớ rồi. Giờ tự nhiên chẳng muốn em đi chút nào.

– Đừng có lên cơn, em chữa không được đâu. Phụ em một tay, xếp đồ vào đi.

 

Lisa bĩu môi, ngồi xuống gấp những bộ quần áo với nét mặt ủ rũ. Cô cầm lấy mảnh vải lụa màu đỏ không rõ hình thù ra trước mặt rồi giơ nó lên, đây là chiếc đầm hở bạo mà cô ghét Rosé mặc nhất. Nó gần như lộ hết da thịt ra ngoài cùng mớ dây nhợ chằng chịt nhưng chả được tích sự gì. Lisa cau mày, đưa nó ra trước mặt Rosé.

– Gì đây? Đây là cái gì?

– Thì đầm chứ cái gì, gấp lại đi. Bộ đó giờ chưa thấy sao?

– Tôi biết nó là đầm, nhưng đi công tác đem nó theo làm gì?

– Thì nếu có tiệc thì mặc chứ sao, chị hỏi ngộ quá.

– Nói tiếng nữa tôi lấy kéo cắt đôi nó đó. Để ở nhà, lựa cái khác đi. Kín đáo một chút.

– Ôi Chúa ơi, Lisa!!!

 

Rosé thở dài, hoá ra là người ta ghen. Nhưng chọn cái khác là cái nào, trong khi số đầm mà cô có cái nào cũng đều như nhau, chiếc kín nhất thì cũng khoét sâu hết phần lưng. Nhìn ánh mắt Lisa nhìn mình chăm chăm như không có ý định nói đùa, Rosé thật sự muốn cãi tay đôi với cô. Ánh mắt Lisa như máy quét ở cổng hải quan, cô lướt qua một lượt số đồ mà Rosé đã vất vả cho vào vali. Đồng phục và những bộ suit trang trọng đều bị Lisa lướt qua, nhưng những chiếc váy dạ hội thì bị cô bới lên không thương tiếc. Kết cục của chúng đều chung số phận, bị giam giữ tại nhà. Nói không nên lời, Rosé đưa tay chống lên trán, bị tịch thu hết vậy chả khác nào như Flamingo bị vặt hết lông, còn gì là tôn nghiêm.

– Đi hội thảo hay đi vũ hội mà đem nhiều thế không biết. Em muốn thu hút ai mà mặc ba cái này. – Cau có tịch thu hết chỗ váy đầm hở hang ra khỏi vali, Lisa không ngừng càu nhàu. Chỉ tội cho Rosé, ngày thường rất thích cãi tay đôi, nhưng giờ chỉ ngồi im chịu trận.

 

Đột nhiên khoé môi Rosé khẽ nhếch, cô đã tìm ra cách thoát thân. Không cho mang chúng theo thì đến đó Rosé sẽ mua, dù sao cũng chả khó kiếm, cũng chẳng có gì ngăn cản được cô. Cái tính ghen vô tội vạ này, về đến cô sẽ hỏi tội sau, còn giờ cô cứ mặc nhiên cho Lisa tác oai tác oái. Dù sao thì Lisa sẽ không biết được chỉ cần số đồ lót mặc theo váy an toàn qua khỏi “cửa hải quan” là được. Đầm cô sẽ tự mua sau khi đến Ohio. Bắt cô mặc những thứ kín cổng cao tường chả khác nào sỉ nhục gu thẩm mỹ của bác sĩ Blaine.

 

[…]

 

Những ngày Rosé đi công tác, Lisa cũng không để cho bản thân mình rảnh rỗi. Ngoài chuyện đưa Windy đến trường và đi làm, thời gian còn lại cô bám riết lấy Jisoo để cầu cứu. Chỉ khổ cho Jisoo, thời gian bên cạnh Jennie vốn đã không nhiều, giờ lại còn bị Lisa bắt cóc không chừa một ngày. Ngồi ngao ngán nhìn Lisa chật vật như đánh vật với mớ bột bánh và công thức, kiên nhẫn như Jisoo cũng phải nổi đoá.

– Đã nói là tách lòng trắng với lòng đỏ ra, sao cứ quên hoài vậy????

– Rồi rồi. Cậu giống mẹ mình rồi đó.

– Trời ơi, hay thôi cậu để bữa đó mình làm luôn cho cậu 1 ổ bánh hai tầng được không? Cậu thả mình về với Jennie đi. Xin cậu đó, cậu tính tra tấn mình đến bao giờ?

– Đến khi mình làm được ổ bánh cho Rosé. Phải tự tay làm nó mới có ý nghĩa chứ. Mà này, có chuyện này muốn bàn với cậu?

– Nói đi. Dù sao cũng bị cậu bắt đến phát ngán rồi, còn gì để sợ nữa đâu.

 

Lisa ngưng việc nhào bột, chống tay lên bàn bếp nhìn Jisoo với ánh mắt nghiêm túc. Cô muốn Jisoo thay thế vị trí của Lawrence, điều tra về vụ cháy năm đó. Dù sao giữa cô và Lawrence hiện tại cũng không nên gặp gỡ quá nhiều, nhất là thời gian gần đây anh ta lại khiến Lisa mệt mỏi, khi suốt ngày lẽo đẽo theo cô để rao giảng về xu hướng tính dục. Trong mắt Lawrence, Lisa không thuộc người của thế giới này, cô hoàn toàn có thể thay đổi để trở về làm một người phụ nữ bình thường. Đôi khi đây chỉ là tình yêu nhất thời, việc thuyết giảng của Lawrence cộng với sự đeo bám dai dẳng của anh dần khiến Lisa sinh ra cảm giác phiền toái. Vậy nên, ngoài Jisoo ra không còn ai thích hợp hơn để thụ lý vụ này. Trước đây Lisa không thể nhờ Jisoo là vì cô cũng chỉ mới gia nhập ngành cảnh sát như Lisa, mọi thứ đều chưa tiện điều tra như người có thâm niên như Lawrence. Giờ thì đã khác, Jisoo đã trưởng thành hơn trong công việc, hoàn toàn phù hợp.

 

Nghe những lời tâm sự của Lisa suốt nhiều năm nay, Jisoo hiểu rõ việc này quan trọng với cô đến nhường nào. Jisoo cũng không ngần ngại mà nhận lời ngay, cô sẽ tiếp nhận lại toàn bộ hồ sơ từ tay Lawrence và điều tra theo hướng của mình. Jisoo nói, đôi khi thay đổi góc nhìn, có khả năng cô sẽ tìm ra manh mối khác quan trọng hơn so với góc nhìn của Lawrence trước đây.

– Ngưng tay làm gì bột nó chai, vừa làm vừa nói. Mau lên. – Jisoo quát lên, như một người thầy nghiêm khắc dù cho người đối diện trông không khác gì kẻ cơ nhỡ, bột bánh lấm lem hết cả người.

 

Nhìn chiếc bánh kem méo mó hình thù trước mặt, Jisoo chỉ còn biết nhìn nó trân trối, đôi tay run run không đủ can đảm để thử. Đã nhiều ngày trôi qua, làm thử không biết bao nhiêu lần nhưng Lisa vẫn luôn làm cô đi từ thất vọng này đến tuyệt vọng khác. Không dư muối thì cũng là thiếu đường, không phải bột bánh bở quá thì là kem lỏng do đánh quá nhiều. Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng khi nhận phải một tên học trò có thù với nấu nướng thế này. Nhìn miếng bánh trước mặt với ánh mắt mong chờ từ Lisa, Jisoo nuốt khan cứ như muỗng bánh này sẽ đưa cô vào cửa tử. Những ngày qua cô đã thử không biết bao nhiêu chiếc bánh đáng sợ, nó cũng không ngoại lệ.

– Chưa đạt. Làm lại.

– Cậu khắt khe đến vậy sao Jisoo, nó không tốt hơn chút nào sao?? – Nghe xong nhận xét của Jisoo, Lisa ngồi ủ rũ thất vọng.

– Tốt hơn những cái trước một chút nhưng chưa thật sự ngon. Làm lại, không nói nhiều.

 

[…]

 

Gặp được giáo sư Owen là một trong những thử thách mà rất nhiều bác sĩ khoa ngoại thần kinh mong muốn đạt được. Là một trong những bác sĩ hàng đầu trong lĩnh vực này, giáo sư Owen là người thầy mà ai cũng muốn lắng nghe những kinh nghiệm từ ông. Rosé và Shepherd là một trong số đó. Để lĩnh hội được lượng kiến thức mà ông đưa ra, đòi hỏi người ngồi nghe cũng đã phải ở một tầm nhìn nhất định và có cho mình một lượng kiến thức y khoa khổng lồ. Những đề tài của buổi tọa đàm không khiến Rosé mệt mỏi, ngược lại cô càng lúc càng nghe một cách say mê và chăm chú. Biết bao nhiêu điều mở ra khi ngồi trong khán phòng chật kín người từ khắp nơi đổ về, đôi tay Rosé ghi chép không ngừng trong khi mắt vẫn dán lên màn hình.

Kết thúc hội thảo, nhóm bác sĩ sẽ còn được một buổi tiệc tối cùng với giáo sư và một vài tiến sĩ khác tham gia. Đây cũng là cơ hội để Rosé được dịp tiếp cận và đặt một số câu hỏi cho vị giáo sư mà mình tôn kính. Không bỏ lỡ thời gian, Rosé nhanh chóng di chuyển về khách sạn. Cô cần chuẩn bị thật kĩ những câu hỏi và thảo luận với Shepherd trước khi gặp mặt. Nói rằng chỉ đi nghe giúp nhưng Rosé vẫn bị guồng xoáy của công việc cuốn mình vào, cô không có quá nhiều thời gian để tâm đến những thứ khác, bao gồm cả tin nhắn của Lisa.

– Rosé Blaine? – Tiếng gọi với theo khiến đôi chân bước nhanh của Rosé dừng bước.

– Xin lỗi. Anh gọi tôi?

– Bác sĩ Rosé Blaine có phải không ạ? Tôi là trợ lý của Giáo sư Owen. Giáo sư muốn gặp cô.

– G-giáo sư…muốn gặp tôi?

 

Chàng thanh niên gật đầu, anh đưa tay mời Rosé đi theo chỉ dẫn của mình. Giáo sư Owen muốn gặp cô ư? Chuyện này vốn dĩ là không thể nào? Rosé hồi hộp vì cuộc gặp mặt bất ngờ này, cô chưa bao giờ cảm thấy lo lắng nhiều đến vậy. Người mà cô sắp gặp, vừa là người đáng kính, lại vừa là người có lượng kiến thức đồ sộ, nhỡ đâu nói năng không đúng thì chỉ còn nước độn thổ. Đứng trước căn phòng riêng, đôi tay Rosé toát mồ hôi lạnh. Người đàn ông với mái tóc bạc cùng hàm râu dày đã ngồi chễm chệ sẵn ở vị trí trung tâm của ghế sô pha, nhìn cô mỉm cười. Ông nâng cặp kính dày của mình, đưa tay ra bắt lấy tay Rosé với ánh mắt mừng rỡ.

– Quả nhiên là em, Rosé Blaine. Ta còn tưởng mình lớn tuổi nhìn nhầm. Ta không nghĩ sẽ gặp được em trong số những bác sĩ đến nghe toạ đàm. – Ông cười.

– Thưa giáo sư, ngài nói vậy là sao? Em vẫn chưa hiểu lắm.

– Rosé Blaine, bác sĩ ngoại thần kinh của Stanford, em là học trò cưng của Bastian. Ta nói đúng chứ con gái? Thầy em đã tìm kiếm em nhiều năm rồi, ta cũng vậy. Rất vui vì được gặp em ở đây.

– Thưa giáo sư, em…

– Chuyện quá khứ thầy không quan tâm. Có thứ này thầy muốn em xem qua.

 

Ông đưa tay nhận lấy tập tài liệu từ tay trợ lý, lấy từ trong số chúng ra một tấm phim đưa sang cho Rosé. Nhìn biểu cảm ái ngại từ cô, ông chỉ cười hiền và kiên nhẫn chờ đợi.

 

Rosé không thể chối từ, chỉ đành đưa tấm phim về phía có ánh sáng quan sát một lượt, một loạt bệnh lý và chẩn đoán chạy loanh quanh trong tâm trí cô. Không thể làm khó được bác sĩ Blaine chỉ với thử thách này, nhưng cô không cho phép bản thân mình được khinh suất trước người dày dặn kinh nghiệm như giáo sư Owen. Đặt tấm phim về vị trí cũ, Rosé trầm ngâm rồi đưa ra cái nhìn tổng quát cho trường hợp này.

– Nói thầy nghe, em thấy gì từ nó?

– U màng não. Vị trí hiểm, ngay chỗ áp sát xoang dọc. Không xạ phẫu. Thưa giáo sư, nếu là em, em sẽ cắt bỏ nó. Nhưng có hai tĩnh mạch dẫn lưu cản trở, có thể an toàn hơn nếu xem bệnh nhân phản ứng với xạ phẫu thế nào. Tuy vậy khối u có thể tái phát dễ dàng, nếu phẫu thuật cần phải tách hai tĩnh mạch dẫn lưu và tiếp cận nó từ hướng này. Làm như vậy bệnh nhân sẽ có cơ hội sống lâu hơn.

 

Giáo sư Owen chú ý lắng nghe và âm thầm gật gù, sau khi nghe hết ông mới nở nụ cười. Người được ông chọn, quả nhiên không tầm thường. Hít một hơi thật sâu, ông lại tiếp tục đưa cho Rosé hồ sơ bệnh án, trên đó đề tên họ của chính ông. Lúc này, Rosé mới mở to mắt kinh ngạc. Tấm phim mà ông vừa đưa cô chẩn đoán cũng chính là bệnh trạng của ông hiện tại.

– Như em đã thấy, thầy chính là bệnh nhân. Đã có một vài bác sĩ nhìn qua và đều khuyên ta nên xạ phẫu, chỉ duy có em là muốn cắt bỏ nó. Còn lại vẫn chưa có ai muốn lấy mạng sống của ta ra để thử thách tay nghề. Rosé, thầy đã nghe Bastian kể về em trước đây với một niềm tự hào. Liệu em có thể vượt qua quá khứ, trở thành bác sĩ điều trị cho ông lão này hay không?

 

Lời đề nghị đột ngột trong nhất thời khiến Rosé bối rối, cô nắm chặt lấy hai bàn tay để giấu đi sự run rẩy đang lớn dần trong vô thức. Phẫu thuật? Đành rằng ca phẫu thuật này độ khó rất cao, nhưng nằm trong khả năng của Rosé. Tuy vậy, nó là chuyện của trước đây. Còn hiện tại, chỉ nghĩ đến việc đứng trước bàn mổ, cầm lấy dao mổ lại như một bóng đen vô hình bóp chặt lấy cổ cô đến ngạt thở.

– Giáo sư…e-em xin lỗi. Có lẽ thầy nên chọn một người khác tốt hơn em. Em không thể.

– Thầy biết, Rosé. Để một bác sĩ đang ở trên đỉnh cao đột nhiên biến mất dạng, một chút tăm hơi cũng không thể tìm thấy, thầy tin em đã phải trải qua một cú sốc rất lớn. Bastian cũng nói, dù cho có tìm được em, cũng chưa chắc em đồng ý. Nhưng em xem, giữa vô số bác sĩ nổi tiếng khắp nơi đổ về, để cho thầy nhìn thấy em trong đám đông ấy. Em lại là bác sĩ không nằm trong danh sách được mời, vậy chẳng phải đây là điều mà Thượng Đế sắp đặt sao? Thầy sẽ không buộc em lựa chọn, thay vào đó, thầy sẽ chờ.

– Thưa giáo sư, làm ơn…xin đừng. Vẫn còn rất nhiều bác sĩ khác đủ khả năng chữa cho thầy. Nếu thầy chờ, vậy chả khác nào đặt cược mạng sống vào tay tử thần.

– Rosé, Bastian là bạn lâu năm của ta. Ngoài việc đặt cược mạng sống mình vào tay em, ta còn muốn giúp ông ấy tìm về đứa học trò ưu tú mà ông ấy đánh mất. Nếu không phải em, Rosé Blaine, thì thầy sẽ không để ai khác mổ não mình. Thầy chờ em có thể chỉ là nửa năm, một năm. Nhưng bạn ta, ông ấy đã chờ em rất lâu rồi. Quay về đi, Rosé.

 

[…]

 

Quay trở về khách sạn với đôi vai nặng trĩu, Rosé quên hết những dự định mình đã đặt ra. Cô đi một mạch vào phòng tắm, cứ thế đứng dưới vòi sen để nước thấm ướt cả cơ thể lẫn quần áo. Làn nước lạnh cứ thế dội từ đầu ướt đẫm cả đôi tay đang run rẩy trước mắt cô. Đôi tay này từng là điều mà Rosé rất tự hào, từng là đôi tay vàng trong phòng phẫu thuật, nhưng lại cũng từng là đôi tay mà cô muốn phế đi. Nhìn mười đầu ngón tay co giật liên hồi, Rosé bật khóc. So với việc hận đôi bàn tay này, Rosé hận chính mình nhiều hơn. Mỗi khi nhìn thấy nó, chúng lại như nhắc nhở cho cô nhớ về những sai lầm mà mình đã gây ra. Cô đã từng muốn phá huỷ nó trước đây nhưng bản thân lại có một quy tắc không thể phạm phải, đành phải ngày ngày sống chung với nỗi ám ảnh của chính mình. Càng nghĩ, cơ thể Rosé suy sụp đổ gục vào vách kính, để mặc cho nước trút xuống gột rửa cơ thể đến buốt lạnh.

 

Rosé bỏ qua bữa tiệc tối, cứ thế ngồi thu mình trong góc phòng, đến đèn phòng cũng không muốn bật. Cô cảm thấy cơ thể mình nóng ran nhưng lại không ý thức được mình đang sốt cao. Mãi đến khi không thể chịu được, Rosé ngất đi. Cô đã sốt mê man và nằm lại khách sạn, chuyến công tác cũng vì thế mà trì hoãn lại thêm vài ngày. Rất may Shepherd vì không liên lạc được với Rosé, đã nhờ lễ tân khách sạn lên kiểm tra, phát hiện ra và sớm kịp thời điều trị. Anh cảm thấy áy náy vì mình lại khiến Rosé đổ bệnh, vậy nên mọi ăn uống sinh hoạt của cô đều được anh căn dặn khách sạn chu toàn.

Ốm nhiều ngày, may mắn là bệnh tình của Rosé cũng đã thuyên giảm đi nhiều. Nằm trên giường bệnh, Rosé trao đổi với Shepherd về những cơ hội hiếm có để có thể học hỏi từ giáo sư Owen. Bởi hôm sau Rosé muốn đến gặp giáo sư trước khi bay trở về New York. Nhìn điện thoại, Rosé mới phát hoảng với số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Lisa. Cô lập tức gọi về.

– Mấy ngày qua em làm gì mà không bắt máy? – Lisa gắt gỏng.

– Em xin lỗi. Thay đổi thời tiết nên em ốm mê man mấy hôm, đừng nóng mà.

– Ốm sao? Bệnh thế nào? Giọng em nghe yếu quá, em đã ăn gì chưa? – Lisa thu lại bình tĩnh khi hay tin Rosé bệnh, đổi sang giọng lo lắng.

– Em đỡ nhiều rồi. Lisa! Em nhớ chị quá.

– Tôi cũng nhớ em chết đi được, khi nào thì em về?

– Nếu mai không có gì thay đổi thì tối mai em về. Chị ra sân bay đón em nhé. Em mệt, không muốn đi taxi về.

– Được.

 

Rosé ôm lấy điện thoại, cô muốn nghe giọng Lisa lâu hơn, nhiều hơn. Rosé cũng không hiểu, những lúc tâm trạng hỗn loạn chỉ cần có Lisa bên cạnh, hoặc như ngay lúc này, chỉ cần nghe thấy giọng Lisa vỗ về, mệt mỏi trong Rosé đều tan biến. Nước mắt chảy dài trên má nhưng Rosé lại không thể nói rằng cô đang khóc, chỉ có thể mè nheo với Lisa như trước giờ vẫn làm. Lisa lại không thể nhận ra, giọng mũi đặc nghẹt của Rosé đang không ổn, cô chỉ nghĩ đơn giản Rosé bệnh khiến cho giọng cũng thay đổi theo. Cả hai nấu cháo điện thoại một lúc lâu cho đến khi thuốc ngấm, Rosé mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

 

[…]

 

Rosé đến tìm gặp giáo sư Owen và xin lỗi ông thật nhiều vì dù có quyết định thế nào, cô cũng không thể trở thành bác sĩ điều trị cho ông, bởi cái bóng trong quá khứ quá lớn khiến cô chưa thể vượt qua. Hơn nữa, ông là một giáo sư tên tuổi, Rosé cũng không thể đánh liều đặt cược mạng sống của ông cho một người từng mắc lỗi sơ đẳng như mình. Giáo sư Owen đón nhận tin với một tâm thế điềm tĩnh, không buồn bã, không giận dữ. Ông chỉ kiên nhẫn ngồi trò chuyện cùng cô trong căn phòng với cương vị của một người thầy, một người đi trước. Trao đổi và giải đáp cho cô những thắc mắc mà Rosé đặt ra không chút giấu diếm. Rosé cũng đã đề cử với ông về bác sĩ Shepherd, người mà cô tin rằng sẽ còn làm tốt hơn cả cô nếu như tiếp nhận bệnh án của Owen. Nhưng vẫn lập trường đó, vị giáo sư chỉ khẽ lắc đầu và mỉm cười.

– Thầy biết Shepherd, nhưng vẫn là câu nói đó. Nếu không phải em, thì sẽ không là ai khác. Thầy cũng đã sống đủ lâu ở cõi đời này rồi, xem như là làm một việc tốt cuối cùng để không phải mất đi một bác sĩ giỏi. Thầy chờ em, Rosé Blaine!

 

Từ biệt giáo sư Owen, Rosé về lại khách sạn và sắp xếp hành lý chuẩn bị trở về lại New York. Chuyến đi này cho cô rất nhiều bài học, nhưng cũng để lại cho Rosé nhiều trăn trở. Ngày trở về, Rosé vẫn canh cánh trong lòng về nụ cười của giáo sư Owen và nụ cười cuối cùng của Sơ Lucia. Họ đều đặt lòng tin rất nhiều ở cô, nhưng dù có cố thế nào rồi thì cô cũng sẽ làm cho họ thất vọng mà thôi.

 

Máy bay vừa đáp, Rosé nhanh chóng kéo vali tiến nhanh ra cửa nơi có người đang đứng đợi. Cô quyết định gạt bỏ nỗi buồn sang một bên, hít một hơi thật sâu rồi lấy lại nét mặt kiêu kỳ vốn có của mình sải bước ra cổng. Rosé không muốn để Lisa lo lắng khi thấy mình không vui. Cặp mắt kính đen sang trọng, cùng với chiếc áo khoác dài màu be như góp phần tô điểm cho vẻ đẹp quý phái của Rosé giữa đám đông ngoài sân bay nhộn nhịp, khiến cô trở nên nổi bật. Vừa nhắc thấy bóng Lisa nắm tay Windy đứng vẫy, Rosé tức tốc chạy ngay về phía người yêu. Cô để mặc cho chiếc vali của mình tự trôi, chạy bay đến ôm chầm lấy Lisa sau chuyến công tác dài ngày. Vali thì đã có Windy cuống cuồng giữ lấy, Rosé thì được Lisa bế trên tay, suy cho cùng cảnh tượng này, chỉ hai người là hạnh phúc còn tủi thân thì để cho chiếc vali và Windy tự gánh. Lisa cứ thế vui vẻ, hạnh phúc bế lấy cơ thể Rosé mà bước đi, báo hại đứa cháu của mình lẽo đẽo theo sau như hàng tồn.

– Nhớ cục cưng của em chết đi được, sắp khóc luôn rồi này.

– Đỡ bệnh hơn chưa? Người em vẫn còn ấm lắm, nhẹ đi thấy rõ rồi.

– Gặp lại Lisa là em hết mệt đi hẳn.

 

Khổ thân Windy, còn nhỏ nhưng lại phải coi phim tình cảm quá sớm. Hai người cô, cộng lại cũng hơn 60 tuổi, ôm lấy nhau giữa chốn đông người lại cứ như thế giới của hai người, còn nói ra những lời nghe nổi hết cả da gà. Giờ thì con bé cũng không biết quyết định để hai người này đến với nhau có thật sự là quyết định sáng suốt hay không.

 

Trời cũng đã tối muộn, không muốn Rosé vất vả sau chuyến bay lại còn phải loay hoay nấu nướng, cả ba ghé vào một nhà hàng gần đó dùng bữa rồi về nhà. Đêm nay là sinh nhật của Rosé, mọi thứ đều đã được Lisa lên kế hoạch chu toàn. Nhờ có sự phụ giúp của Jisoo và Windy, Lisa đã trang trí phòng khách của Rosé thành một bữa tiệc sinh nhật ấm cúng với bóng bay, ruy băng kim tuyến màu đỏ rực rỡ và nến. Cả căn phòng đều phủ một sắc đỏ sặc sỡ, màu Rosé yêu thích. Windy sẽ giữ chân Rosé tại nhà họ, viện lý do muốn Rosé hướng dẫn giúp bài tập về nhà vì mai con bé có kì kiểm tra quan trọng. Rosé đơn nhiên không thể chối từ yêu cầu đơn giản này, nhất là chuyện học hành quan trọng của Windy, cô lại càng không bao giờ từ chối.

 

Khi đồng hồ nhích dần đến 12 giờ đêm, Windy sẽ kết thúc bài tập và nắm lấy tay Rosé sang nhà cô. Con bé tỏ vẻ thần bí với nụ cười bí hiểm, nó thay Rosé đẩy cửa vào nhà. Căn nhà Rosé vẫn thường lui về vẫn vậy, không có gì thay đổi. Cô cũng không chút mảy may nghi ngờ dù rằng biểu hiện của cả Lisa và Windy hôm nay có chút gì đó khác lạ. Căn nhà tối đen như mực, Rosé tự hỏi Lisa đang làm gì bên này mà lại để căn nhà không có lấy một ngọn đèn.

 

Từ trong bóng tối, ánh nến lấp lánh từ chiếc bánh kem dần dần tiến về phía cô. Lisa trên tay cầm chiếc bánh kem, miệng bắt đầu ngân nga. Windy cũng theo đó mà háo hức hát cùng.

“Happy birthday to you

Happy birthday to you…”



Đôi mắt Rosé vô hồn nhìn vào ánh nến đơn độc trước mặt thất kinh, toàn thân cô bắt đầu run rẩy. Khi chiếc bánh mừng sinh nhật càng tiến gần, Rosé sinh ra một loạt ảo giác. Toàn bộ kem trên chiếc bánh phình to, bắt đầu tràn ngập cả căn phòng, chậm rãi nhấn chìm cô. Rosé cảm thấy khó thở khi mũi ngửi thấy mùi kem sực nức, đôi tay cô lạnh đi. Mọi thứ xung quanh Rosé lúc mờ lúc rõ, cô không còn nhìn thấy Lisa đâu nữa. Xung quanh chỉ còn lại lớp kem ngày càng dâng cao từ ngực lên gần đến mũi. Hơi thở Rosé bắt đầu gấp gáp, lồng ngực phập phồng.

 

“Mày thích bánh kem lắm sao?” – Một giọng nói quỷ dị, lạ lẫm khàn đặc vang lên bên tai Rosé. Dù cô không thể nhận ra giọng nói đó thuộc về ai, nhưng chúng khiến toàn thân Rosé lạnh toát, sợ hãi tột độ.

“…Happy birthday. Happy birthday…

Happy birthday to Rosé,
HAPPY BIRTHDAYYYY!

Sinh nhật vui vẻ, Rosé!!!!!!!!!!”



Lisa rạng rỡ nụ cười đưa chiếc bánh đến gần, cô tinh nghịch dùng một ít kem trên bánh bôi lên chóp mũi Rosé rồi khoái chí cười. Lisa thầm nghĩ, Rosé chắc chắn sẽ rất bất ngờ và cảm động đến thổn thức, cứ nhìn gương mặt ngạc nhiên đến mức chôn chân một chỗ của Rosé, có lẽ đêm nay cô lại ghi được một điểm trong mắt bạn gái. Lisa đưa ánh mắt thích thú nhìn Windy, cả hai vui đến tít cả mắt.

Trái với ánh mắt cảm động như muốn khóc của Rosé mà Lisa mong đợi, cô nhận thấy có gì đó khác lạ trong không khí im ắng này. Cơ thể Rosé bất động, ánh mắt đỏ ngầu đầy kinh hãi, môi liên tục mấp máy. Lisa khó hiểu, bối rối đưa chiếc bánh kem đến gần chờ đợi Rosé thổi nến nhưng cơ thể cô chỉ run lên bần bật.

– Rosé, em không bất ngờ sao? Em không vui à? Rosé?

 

Lấy làm lạ, Lisa bảo Windy đến bật đèn. Lúc này cô mới thật sự nhìn rõ làn da Rosé đã tái xanh, cả cơ thể đứng chôn chân một chỗ cứng đờ, hai tay nắm chặt nổi cả đường gân. Chiếc bánh kem vô tình chạm nhẹ vào áo của Rosé khiến cô hét toáng lên, tiếng thét của Rosé khiến cho Windy giật mình sợ hãi. Con bé ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Rosé vung tay loạn xạ hất đổ chiếc bánh trên tay Lisa rồi ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm lấy đầu và bắt đầu la hét. Sự việc diễn ra ngoài tầm kiểm soát, Lisa nhất thời không hiểu vì sao Rosé lại có phản ứng như vậy. Chiếc bánh kem đạt chuẩn mà khó khăn lắm cô mới nhận được cái gật đầu của Jisoo trong phút chốc vỡ tan tành, nó khiến lửa giận trong lòng Lisa bùng lên. Nhưng cô còn chưa kịp quát tháo thì Rosé đã phản ứng kì lạ, trước nay cô chưa từng nhìn thấy một Rosé sợ hãi và mất kiểm soát như hiện tại. Rosé bắt đầu đưa tay đánh liên tiếp vào đầu mình, miệng không ngừng gào thét. Lisa bối rối, cô quên hết nóng giận vội vã chạy đến ôm chặt lấy Rosé, giữ chặt lấy hai tay.

– Rosé? Em sao vậy? Bình tĩnh lại Rosé? Rosé?

 

Rosé giãy giụa, cố gắng thoát khỏi vòng kìm kẹp của Lisa bằng một lực rất mạnh. Cô khóc nấc lên và phản ứng dữ dội khi mùi kem vương trên người cứ xộc thẳng vào mũi, Rosé chỉ muốn tống hết chỗ kem đó đi nhưng dù có cố thế nào chúng vẫn bám chặt lấy cô không buông. Rosé bi phẫn thét lên như thể nó đã vượt quá giới hạn của mình rồi ngất lịm đi, đường gân trên cổ hằn lên rõ rệt, gương mặt đỏ gay đến đáng sợ. Cả Lisa và Windy đều hoảng sợ không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Rosé, cô chỉ đành ôm lấy cơ thể lã đi chạy vào phòng.

 

[…]

 

Sau khi kiểm tra một loạt huyết áp và hơi thở của Rosé, chắc rằng cô đã ổn hơn, Lisa mới nhớ đến Windy. Cô vội chạy ra phòng khách và ôm con bé vào lòng, có lẽ Windy cũng như cô, đều đang rất sợ hãi và hoảng loạn.

– Lisa ơi, cô Rosé làm sao vậy? – Con bé mếu máo.

– Cô không biết, nhưng sẽ ổn thôi con yêu. Cô sẽ chăm sóc cho Rosé đêm nay, con có thể tự ngủ được không?

– Được ạ. Nhưng con sợ.

– Không sao. Có cô ở đây, chắc là Rosé mệt sau chuyến đi dài thôi. Con đừng lo. Cô đưa con về phòng.

 

Sau khi vỗ về Windy, Lisa quay trở ra phòng khách, dọn dẹp chỗ bánh kem rơi vương vãi khắp sàn. Cô vừa giận vì công sức của mình bị phá huỷ mà không một lần công nhận, vừa cảm thấy bất an với phản ứng khác lạ của Rosé. Nhìn về phía phòng ngủ, Lisa có rất nhiều câu hỏi dành cho người nằm trong đó. Thu dọn xong, Lisa quay trở về xem tình trạng của Rosé. Cả người Rosé co cụm lại, cong chân thu mình dù rằng đang trong cơn mê man. Cô chỉ nấc lên từng cơn, hai tay vẫn nắm chặt. Lo lắng, Lisa khẽ gọi.

– Rosé! Tỉnh lại đi, nghe tôi nói không? Dậy đi, Rosé.

 

Nghe tiếng ai đó gọi mình, vừa thân quen, vừa xa lạ, Rosé dần dần mở mắt. Trong bóng tối, cô không phân định được người trước mặt là ai, tầm nhìn mờ ảo chỉ có một bóng đen đang cố gọi lấy tên mình. Nhưng mùi kem ngọt lịm vẫn còn vương vấn lại quanh đây, Rosé bật dậy, nắm chặt lấy cổ áo Lisa rồi ghì chặt. Cô gầm gừ trong vòm họng, đôi tay siết chặt lấy cổ Lisa ra sức bóp. Bị quật ngã, Lisa thất kinh. Sức Rosé ngày thường vốn đã khoẻ, lại còn biết võ, bất ngờ ra đòn khiến Lisa không kịp phòng thủ. Ánh mắt Rosé điên dại nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, đường gân máu dọc cổ lại nổi lên rõ rệt. Cổ Lisa bị ghì chặt xuống giường, mặt đỏ gay vì ngạt. Lisa cố sức nắm chặt lấy cổ tay Rosé để tháo chúng ra nhưng hoàn toàn không thể, cô cứ như một con thú hoang mất kiểm soát. Ngạt thở, Lisa dần lịm đi, miệng chỉ có thể lắp bắp.

– R…Rosé..buông..ra!

– Rosé…

Lisa dùng chân thật mạnh, đẩy người Rosé ngã nhào. Ôm lấy cổ rồi cố sức thở, đầu Lisa choáng hết cả lên, cô lồm cồm bò dậy đỡ lấy Rosé. Lúc này cô không còn có thể tính toán, chỉ biết rằng Rosé của cô thật sự đang có chuyện. Rosé hành động không tự chủ, tháo hết quần áo trên cơ thể mình một cách điên loạn, cô không muốn ngửi thấy mùi bánh kem. Lisa tuy không hiểu những việc Rosé đang làm, nhưng vẫn cố sức ghì chặt lấy tay cô, khóa chặt chúng lại.

– Rosé, em điên rồi sao? Có nhận ra tôi không? Đừng làm tôi sợ, Rosé.

– ROSÉ BLAINE!!!! – Lisa hét lớn.

 

Tiếng hét của Lisa giống như một hồi chuông giúp Rosé thức tỉnh, ánh mắt vô thần dần dần lấy được ý thức, nhưng nước mắt cứ tuôn không ngừng. Nhìn quần áo Lisa xốc xếch gương mặt đỏ gay, Rosé không hiểu vừa xảy ra chuyện gì. Cô chỉ nức nở khóc rồi đưa ánh mắt như cầu xin, khốn khổ lắp bắp uất nghẹn không thành câu nói với Lisa.

– G…G-gọi Suzie! Làm ơn gọi Suzie. Gọi Suzie cho em.

 

****
Hì…quốc tế thíu nhi dzui dzẻ hén, mấy thíu nhi của tui.

 

5 2 votes
Article Rating
Đăng ký
Notify of
guest
5 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Vebvydo
Vebvydo
4 tháng trước

Lúc bánh kem đưa ra như đọc truyện kinh dị không máu me.

E.h🪼
E.h🪼
4 tháng trước

Đàn ông Sung Jae , đàn bà Suzie 😤

E.h🪼
E.h🪼
4 tháng trước

Trước khi trái tim ngừng nhịp vì bác sĩ thì giáo sư Owen thật sự làm e xúc động , người được giới y khoa kính trọng , kiến thức hơn người, cứu sống bao nhiêu mạng người giờ đây lại mắc phải căn bệnh từ chính chuyên khoa của mình , không chỉ không tìm được người đưa ra cách điều trị đúng với quyết định của bản thân mà còn phải đối mặt với việc tiếp tục chờ đợi . Người được coi là thiên thần là người tài giỏi là anh hùng thật ra đôi lúc chính họ cũng không cứu được mình.
Đoạn này rưng rưng nước mắt luôn rồi.

Tminh
Tminh
4 tháng trước

Chị mắc dừng chỗ gay cấn lắm đúng khonggggg 🤯🤯🤯🤯

5
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, xin vui lòng bình luận.x