Mất điện một thời gian dài khiến cho thức ăn dự trữ trong tủ lạnh đều đã hỏng hoàn toàn, các hệ thống siêu thị cũng chưa thể hoạt động lại ngay cộng thêm việc nhóc tì Windy đã trở về khiến Rosé đau đầu nghĩ cách chuẩn bị cho bữa ăn tối. Tống hết những đồ hư hỏng vào túi rác, Rosé thở dài. Hiện tại chỉ còn lại một ít nui và đồ hộp nhưng chúng không nhiều. Người đủ khả năng nấu nướng như cô xem đồ đóng hộp chỉ bằng nửa con mắt, vậy mà giờ lại phải nhờ hết vào chúng. Vẫn đang xem thức ăn còn lại có thể chế biến được gì, điện thoại Rosé đột ngột vang lên.
– Alo, Brian?
– Em ổn chứ? Bọn anh không liên lạc được cho em nên cảm thấy lo.
– Em ổn, bọn anh thế nào?
– Mấy ngày qua bọn anh hỗ trợ tình nguyện cho quân đội để tìm kiếm người bị nạn do cơn bão. Vừa xong việc nên gọi ngay cho em.
– Các anh đã ăn gì chưa? Sang đây em nấu luôn một thể.
– Được đấy, bọn anh đói rã rồi. Có cần mua thêm gì không?
Cứ như vớ phải cứu tinh, Rosé giao lại cho hai ông anh của mình nhiệm vụ cao cả, cung cấp lương thực cho ba người bọn họ trong những ngày sắp tới. Sắp xếp mọi thứ ổn thoả, Rosé đắm mình trong làn nước mát mẻ, tranh thủ chợp mắt. Những ngày qua tất bật ở phòng cấp cứu đã lấy đi của cô toàn bộ năng lượng, lại còn phải che chắn cho thằng nhãi Teddy trước khi giám đốc bệnh viện bóp chết nó vì nhìn thấy tủ thuốc vỡ tan tành.
Tắm xong cũng vừa lúc chuông cửa nhà Rosé reo vang, nhìn thấy Windy đứng trước nhà với một cái lọ trên tay, cô mỉm cười. Từ lúc bước chân vào nhà, con bé đã huyên thuyên không ngớt về chuyến đi của mình. Ở trại hè, Windy đã làm quen được thêm nhiều bạn mới, bọn trẻ đều rất thân thiện và ngưỡng mộ khi nghe Windy kể rằng mình có một người cô làm lính cứu hoả. Nhìn nét mặt hớn hở của con bé, Rosé nở nụ cười nhẹ, gác tay lên nghiêng đầu lắng nghe chăm chú. Cô biết Windy đã thay đổi ít nhiều sau chuyến đi này, con bé dạn dĩ hơn, cởi mở hơn và quan trọng nhất là đã có thể mở lòng hơn với những người xung quanh.
– Thế đồ ăn ở trại hè có ngon không? – Ôm Windy vào lòng, Rosé hỏi.
– Cũng được nhưng vẫn thua rất xa so với thức ăn mà cô nấu. Con nhớ chúng đến phát điên.
– Nhưng hiện tại cô chỉ có thể nấu những món đơn giản, vừa bão xong nên thức ăn không được đầy đủ.
– Không sao ạ. Rosé nấu gì con cũng ăn hết.
– Vừa nãy con cầm gì trên tay vậy?
– À, xém chút con quên mất. Là quà con tặng cho cô đấy. Con đã lựa những viên sỏi ở cạnh suối có màu sắc đặc biệt để tặng cho Lisa và cô. Vì cô tên là Rosé cho nên con đã dành ra viên màu hồng này, chỉ cho riêng cô thôi. Bạn Andy cũng thích nó lắm, bạn ấy xin mãi nhưng con kiên quyết giữ chúng cho cô đấy. Cô nhìn xem, đẹp không? Để nó dưới ánh mặt trời, cô sẽ thấy nó trong suốt đấy.
– Đẹp thật. Cô thích lắm. Cảm ơn nhé, bé con! Vậy con tặng cho Lisa màu nào?
– Lisa thích màu vàng, con sẽ tặng viên này cho Lisa.
– Màu vàng sao? Ra là vậy.
Tiếng gõ cửa ngắt ngang câu chuyện của hai người họ, Windy nhanh nhảu ra mở cửa vì ngỡ đâu là Lisa sang tìm mình. Con bé đứng như tượng, đầu ngước lên miệng há hốc. Nhìn thái độ sợ hãi lẫn lạ lẫm của Windy, Rosé bật cười, không cần đoán cô cũng nhận ra ai đang đứng trước mặt con bé.
– Vào đi. Đừng có hù cho con bé sợ, không là em giết hai anh đấy.
– Chào bé con, chú là Brandon. Con đã thấy con thỏ xanh chú tặng chưa? – Brandon nhẹ giọng như một đứa trẻ to xác, anh ngồi xuống mỉm cười làm quen với Windy.
– Con thỏ màu xanh? Jellycat. Là chú tặng cho cháu ạ?
– Đúng rồi. Chú thấy cháu nhìn nó rất lâu, vậy nên chú đã lấy nó cho cháu.
– Nhưng sao chú biết cháu nhìn nó lâu, nó ở công viên giải trí mà?
Brandon cứng người, anh không nghĩ con bé lại có trí nhớ dai đến vậy. Bị bắt thóp, anh lúng túng nhìn Rosé cầu cứu, Brandon không thể nào nói với một đứa trẻ rằng anh theo dõi nó được. Nhưng anh cầu được gì từ Rosé, khi cả cô cũng đang trừng mắt nhìn anh phơi bày sự thật động trời. Vành tai Brandon bị Rosé nắm không thương tiếc, kéo căng.
– Thỏ ha. Công viên giải trí ha. Hay lắm Brandon, hay lắm.
– Đau đau đau Rosé. Em đừng làm vậy trước mặt con nít chứ?
[…]
Sau một hồi dọn dẹp sạch sẽ căn nhà bị bão xới tung, Lisa mệt lã sang nhà Rosé để cứu nguy cho chiếc bụng của mình. Gương mặt tự nhiên của cô biến sắc khi thấy Windy đang ngồi nghiêm túc trên bàn nhìn hai người đàn ông, không khí im lặng đến đáng sợ. Lisa vội nép sang một bên, di chuyển thận trọng về phía Rosé trong căn bếp, ghé sát lại hỏi nhỏ.
– Họ đang làm gì vậy?
– Chờ một tí sẽ biết. Vui lắm. Phụ em chuẩn bị bữa tối đi, mặc kệ họ.
– Nhưng Windy…
– Chị cứ để yên đó. Windy cừ lắm, chờ xem kịch hay đi.
Lisa khó hiểu nhìn qua bàn bên cạnh, không khí nơi đó im ắng đến lạ thường. Cháu gái cô hai tay chống lên má, nhìn hai người đàn ông đang khoanh tay trước ngực không chớp mắt. Bề ngoài cả cô lẫn Rosé đều như đang tập trung chuẩn bị bữa ăn, nhưng đôi tai lại chú ý lắng nghe đến từng hơi thở.
– Hai chú có thể nấu ăn ở nhà mình mà?
– Bọn chú thích ăn những món Rosé nấu. – Brian đáp nhanh.
– Nhưng bếp trưởng bận lắm.
– Bận thì cũng phải ăn thôi.
– Thức ăn nhanh tốt cho người lực lưỡng như hai chú mà.
– Này bé con, con muốn sao đây? Bộ hai chú muốn ăn đồ do em gái mình nấu không được sao?
– Em gái??? Chứ hai chú không phải đến đây cưa cẩm bếp trưởng của con sao?
– Cưa cẩm? Con lầm rồi, hai chú là anh của nó. Người mà con nên đề phòng là…
– E hèm. Brian? Còn muốn hít thở oxi không? – Rosé hắng giọng cảnh báo.
Giải đáp được câu hỏi lớn trong lòng, Windy như tháo dỡ nỗi lo với hai người đàn ông lạ vừa gặp. Thái độ yêu mến con nít của Brandon cũng khiến con bé rút ngắn khoảng cách hơn, anh còn biết cách để tạo ra câu chuyện và chơi cùng con bé. Ngoài mặt Brian tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng Brandon biết ông anh của mình thậm chí còn ghiền gương mặt bụ bẫm và đáng yêu của Windy hơn tất thảy. Nhìn hơi thở kiềm nén của Brian mỗi khi Windy cười sặc lên là anh dám chắc đến 90%. Cả ba nhanh chóng nằm ra sàn, vừa chơi đùa vừa kể cho nhau nghe những câu chuyện thú vị.
Nhìn sự khác biệt khi lần đầu gặp cô và tính cách hiện tại, Lisa có phần khó hiểu. Cô chỉ biết nép mình về phía Rosé và liên tục thắc mắc. Hoá ra Brian và Brandon rất yêu trẻ con, họ luôn ao ước sẽ có cả đám con gái xinh như công chúa để mặc sức yêu thương. Tính cách này hình thành một phần cũng do bố cô truyền lại. Cả hai đều rất giỏi trong việc làm quen và chơi đùa cùng bọn trẻ, chỉ là giao diện của họ khiến cho người ngoài lầm tưởng họ chẳng thân thiện gì.
Như trút được gánh nặng, Lisa an tâm vào bếp cùng Rosé chuẩn bị cho bữa tối đông người. Họ im lặng đứng cạnh nhau như hai người xa lạ, không dám thể hiện tình cảm quá mức cho phép. Chỉ có bản thân họ nhìn ra hành động của đối phương và cảm nhận chúng bằng từng cử chỉ. Nhìn thấy Rosé chuẩn bị lấy dầu oliu để nấu nướng, Lisa đã lấy sẵn và đặt nó kế bên. Khi Lisa cúi người để lấy đĩa đựng thức ăn, Rosé đã tiện tay mở sẵn cửa tủ. Ánh mắt tuy rằng không nhìn nhau nhưng lại phối hợp cực kỳ ăn ý như thể hiểu rõ đối phương cần gì và muốn gì. Không gian trong bếp im ắng nhưng lại toả ra sức nóng mãnh liệt của tình yêu. Từ trong phòng khách, Windy lâu lâu vẫn thường nhìn về phía bếp, nhíu mày.
– Hai chú có cảm thấy có gì đó không ổn không? – Con bé thì thầm.
– Chuyện gì?
– Hai người đó bình thường gặp nhau chưa quá 5 phút đã chí choé rồi. Sao hôm nay lại có thể sống trong hoà bình vậy chứ?
– Con cũng thấy lạ sao? Chú nghĩ là bình yên trước giông bão đó.
– Đừng hù doạ con bé Brandon. Chẳng qua từ thù chuyển thành bạn thôi, đừng nghĩ nhiều quá Windy.
Bữa tối với bàn ăn có năm người tuy có phần đơn giản hơn mọi lần nhưng không khí lại vui vẻ và đỡ đơn điệu hơn. Windy có Brandon bầu bạn, nói cười cũng nhiều hơn. Chỉ có tâm Rosé và Lisa là bình lặng, không gây gổ, không cãi cọ. Chỉ có họ mới biết bên dưới bàn ăn đang diễn ra điều gì. Đôi chân Rosé thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào bắp chân Lisa, đưa đẩy. Trái ngược hoàn toàn so với vẻ mặt bình tĩnh của mình trước mọi người. Lisa không dám hé môi, chỉ lẳng lặng gắp thức ăn.
– Trận bão vừa rồi em có gặp nhiều nguy hiểm không Lisa? – Brian đột ngột hỏi.
– Không ạ. Em cũng đã quen với công việc nên có thể thích nghi được.
– Đừng liều mạng quá, dù sao em cũng nên cẩn thận hơn. Bọn anh đang suy nghĩ, có nên nộp hồ sơ vào sở, làm cùng em hay không?
– Đừng!!!! – Rosé dừng ăn, trố mắt nhìn quyết định vừa rồi của Brian. Bộ cả hai không có ý định quay về Cali với bố sao?
– À rồi, chỉ nghĩ qua thôi, đã nộp đâu. Windy này, khi nào cả hai người này bận, không ai chơi với cháu, cứ gọi cho hai chú nhé. Chú cần người dắt mình đi tham quan thành phố.
– Tuyệt vời. Được không Lisa?
– Được. Nhưng nhớ đừng gây rắc rối gì cho chú Brian và chú Brandon nhé.
***
Đêm nay Lisa phải từ biệt Rosé sớm hơn mọi lần, để nhường không gian lại cho anh em họ trò chuyện. Cô luyến tiếc quay về, cả ngày nay họ không có nhiều thời gian ở cùng nhau, giờ thì lại phải đột ngột ngủ xa nhau như thế, biết làm sao được. Lisa đưa Windy về phòng, vẫn như thói quen trò chuyện và dỗ cho con bé ngủ say rồi trở về giường ôm điện thoại chờ đợi.
Phía bên nhà, Rosé nằm vắt ngang qua đùi Brian, nhâm nhi ly rượu và tâm sự cùng họ. Đây có lẽ cũng là đêm đầu tiên họ nghiêm túc trò chuyện cùng nhau sau những tháng ngày xa cách, nhưng dù có gặng hỏi, cả hai cũng không thể khui được miệng Rosé để biết khoảng thời gian qua cô đã đi những đâu. Chỉ đành ngồi nghe Rosé kể về ngày đầu tiên chạm mặt với Lisa và những diễn biến sau đó. Gánh nặng trên vai Brian và Brandon nhẹ nhõm hơn nhiều khi nhìn thấy ánh mắt được tình yêu phủ đầy của em gái. Họ tin Rosé thật sự đã yêu và yêu một cách nghiêm túc với cô gái này. Có lẽ sau tất cả, Rosé đã tìm được cho mình một chỗ dựa về mặt tinh thần, không còn lông bông như trước đây, vô định. Rosé còn hào hứng khoe, chính Lisa là người đã giúp cho mình vượt qua nỗi sợ về độ cao mà bấy lâu nay chưa thể khắc phục.
– Nghe em nói vậy, bọn anh đã có thể về báo lại với bố để ông an tâm hơn.
– Hay là chờ cho em xin nghỉ phép, chúng ta cùng về. – Brandon tiếp lời.
– Ừm. Cho em thêm ít thời gian, rồi chúng ta cùng về.
[…]
Tiễn Brian và Brandon ra về, Rosé vội ôm lấy điện thoại bấm liên tục.
“Con bé ngủ chưa?”
“Đã ngủ say rồi. Họ về rồi sao?”
“Vừa về. Sang đây ngủ với em đi.”
“Không được. Không thể để Windy ngủ một mình. Lỡ giữa đêm con bé tỉnh giấc không thấy lại toi.”
“Nhưng em nhớ chị mà. Không có chị ôm, em ngủ không được.”
“Ngoan nào Rosé. Tôi cũng nhớ em.”
“…”
“Đâu rồi. Em giận sao? Hay là một lát tôi sang một chút rồi về nhé?”
“Giận thật sao?”
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn vì Rosé không hồi đáp, Lisa chỉ đành năn nỉ hết lời và ôm điện thoại chờ đợi. Một lát sau, đèn màn hình sáng lên tin nhắn.
“Mở cửa cho em.”
Lisa vội vã rời khỏi giường, chạy nhanh ra cửa. Chỉ thấy Rosé đã mặc sẵn đồ ngủ, ôm lấy cái gối đứng đó mỉm cười.
– Sao em đem gối qua đây vậy? – Lisa nói khẽ.
– Thì Lisa không qua ngủ với em, em phải mò qua thôi. Ngủ một mình em sợ ma.
– Nói khẽ thôi. Vậy chứ trước nay em ngủ hai mình sao?
– Bingo!
So với chiếc giường êm ái rộng rãi bên nhà Rosé, giường của Lisa chỉ là chiếc giường đơn một người nằm. Nhưng Rosé chẳng quan tâm, cô cứ thế ném chiếc gối của mình lên giường rồi nằm xuống. Nhìn Rosé tự nhiên như nhà của mình, Lisa chỉ còn biết cười trừ lắc đầu. Cô theo thói quen đặt một tay xuống dưới cho Rosé nằm lên rồi ôm chầm lấy thân hình nhỏ nhắn đó. Hít nhẹ một hơi lên mái tóc cho thỏa nhung nhớ những ngày qua, đôi tay Lisa siết khẽ.
– Tôi nhớ em chết đi được.
– Em cũng nhớ chị.
Bàn tay Rosé bắt đầu không yên phận, chúng luồn vào phía trong áo của Lisa và bắt đầu làm loạn. Nắm được ý đồ đen tối của Rosé, Lisa bắt giữ cánh tay hư đốn ấy lại.
– Này nhỏ xấu xa, em muốn làm gì?
– Làm chuyện mà cặp đôi nào cũng làm.
– Em muốn chơi khăm tôi đúng không? Có biết Windy nằm ở phòng kế bên không?
– Nhà này…cách âm chắc cũng tệ nhỉ? Xem ra chúng ta cần phải làm thêm cách âm cho cháu nó thôi? – Rosé bỡn cợt.
– Dừng lại ngay. Em tính phá sức chịu đựng của tôi đến khi nào?
– Đến khi nào chị chịu hết nổi và thèm khát cơ thể phụ nữ. Hí hí…
– Bỉ ổi.
Rosé cười khúc khích, rúc thật sâu vào lòng Lisa rồi ngoan ngoãn chìm dần vào giấc ngủ. Chiếc giường này tuy không rộng, nhưng lại vừa với những người đang yêu. Bởi họ chỉ muốn gắn chặt lấy nhau không rời và chỉ cần khoảng trống vừa đủ. Rất nhanh, Rosé đã ngủ ngoan trong vòng tay của cô. Không quậy phá, không trêu đùa, chỉ đơn giản là ôm lấy nhau ngủ thật ngon.
Trời còn chưa sáng, Lisa đã giật mình tỉnh giấc, nhìn sang đồng hồ, cô khẽ xoay người đánh thức Rosé.
– Bé yêu, dậy đi. Gần sáng rồi, em phải quay về nhà.
– Ưmmm. – Rosé mè nheo, cố tình không chịu dậy.
– Dậy đi nào, Rosé.
– Không. Em muốn ngủ.
– Thật tình!!
Hết cách, Lisa chỉ đành tung chăn, ôm gọn Rosé vào lòng rồi bế ra khỏi phòng. Mặc cho Rosé nằm gọn trên tay tiếp tục ngủ, Lisa cứ thế bước thẳng sang nhà cô và đặt lại Rosé lên giường của mình. Trước khi rời đi, cô vẫn không quên đặt lên trán Rosé một nụ hôn.
– Ngủ lại với em đi mà. – Rosé choàng tay qua, giữ chặt cổ Lisa không cho đi.
– Không được. Con bé sắp thức rồi.
– Đáng ghét!
Nhiều ngày như thế, Rosé cứ đi đi về về giữa hai căn nhà. Buổi tối, đợi khi có tín hiệu, cô sẽ đứng đợi sẵn trước cửa. Đến sáng, Lisa sẽ tự động ôm cô trở về nhà. Họ vẫn nghĩ làm thế Windy sẽ khó lòng phát hiện, cho đến một hôm…
Tối đó, cả hai mải mê nằm trò chuyện cùng nhau đến khuya, Rosé lại còn giở thói gàn rở, chơi trò đấu vật với Lisa đến khi thấm mệt mới chịu buông tha. Rõ ràng Rosé biết Lisa rất sợ Windy nghe thấy, nên cô tha hồ trêu ghẹo. Kết quả là cả hai ngủ quên đến khi trời sáng. Windy theo thói quen, khi thức dậy sẽ sang phòng đánh thức Lisa. Con bé đẩy cửa bước vào, đầu nghiêng hẳn sang một bên thắc mắc. Sao cô của nó lại nằm cạnh bác sĩ, lại còn nằm ngủ rất ngon.
– Lisa! Lisa. – Windy lay khẽ. Nghe có người đánh thức, Lisa mơ màng mở mắt. Vừa trông thấy Windy, cô giật bắn người theo phản xạ đạp luôn người yêu mình xuống đất, vốn chỉ muốn giấu đi sự có mặt của Rosé, nhưng đã không thể giấu được ánh mắt của con bé.
– Sao bếp trưởng lại ngủ bên nhà chúng ta vậy? – Con bé ngây thơ hỏi.
– À…Ừm đêm qua phòng cô ấy rỉ nước, không có chỗ ngủ nên sang đây ngủ nhờ thôi. – Lisa lắp bắp. Chỉ tội cho Rosé, đang trong cơn mộng mị lại bị chính người mình yêu đạp thẳng xuống đất không thương tiếc. Vốn định nguyền rủa cô ta, lại nghe tiếng Windy bên tai, Rosé lập tức hiểu ra vấn đề.
– Phải rồi. Tối qua phòng cô bị nước thấm vào, không có chỗ ngủ. Mấy ngày tới chắc là phải sửa chữa lại khá lâu. Bé con cho cô ngủ lại ít hôm nhé?
– Nhưng mà….
– Đi nào Windy. Vào đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng.
Lisa bế thốc con bé lên, mang nó đi trước ánh mắt hơn thua của Rosé. Vị trí đó vốn dĩ của cô, sao có thể dễ dàng ôm lấy người con gái khác trước mặt mình như thế. Nằm lười trên giường một lúc, Rosé cũng đành trở về chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Cuối cùng sau nhiều tuần mất điện, thành phố đã khôi phục lại hiện trạng ban đầu, trả lại điện sinh hoạt cho người dân. Bão cũng đã tan trước khi di chuyển xuống vùng khác. Ngồi tại bàn ăn, Rosé nhận ra ánh mắt Windy nhìn Lisa có chút khác lạ so với trước đây, sợ con bé nghĩ nhiều, cô tìm vội một cái cớ.
– Lisa, cô còn nhớ tờ giấy trước đây tôi đã ghi không?
– Ừm, nhớ. Thế nào?
– Đợi thêm ít hôm, có thể xin nghỉ phép đưa tôi và Windy đi một chuyến đến Disneyland không?
– Disneyland? Đúng rồi, Disneyland. Lisa, làm ơn. Xin cô đấy? Con chờ ngày này lâu lắm rồi.
– Được được. Tôi sẽ hỏi thử Larry và Alex xem có thể bù ca không rồi báo lại sau? Còn cô, bệnh viện thế nào?
– Có thể sắp xếp được.
– Được thôi. Tôi sẽ chuẩn bị.
Quả nhiên chiêu trò đánh đòn tâm lý này của Rosé hiệu nghiệm, Windy hoàn toàn quên bén những suy nghĩ ngờ ngợ trong đầu mình mà chỉ nóng lòng chờ đợi ngày được đi Disneyland. Sở trường của Lisa khi còn trẻ là lên kế hoạch cho những chuyến đi và tìm hiểu lộ trình dọc đường đi, không khó cho cô khi lái xe từ New York đến Cali. Chặng đường dài gần hai ngày, đi ngang Chicago và Las Vegas cô cũng chưa từng thử lần nào, xem như đây là chuyến đi trải nghiệm. Rosé vốn đã bàn tính riêng đến chuyện di chuyển bằng hàng không để tiết kiệm thời gian, nhưng chợt nhớ ra đam mê của Lisa là thích rong ruổi trên đường dài bằng ô tô, lần này Rosé quyết định chiều theo ý của cô. Một phần cũng muốn cả nhà có thời gian vui vẻ cùng nhau trên chuyến xe.
Trước chuyến đi, Rosé đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, một số quần áo mới cho Lisa và Windy, cô cũng không quên dự trữ thuốc dị ứng và cảm sốt cho trẻ. Thức ăn dọc đường cũng được Rosé đóng gói kỹ càng, còn việc bảo dưỡng định kỳ chiếc xe Rosé giao lại cho Lisa toàn quyền quyết định. Người duy nhất vui vẻ và háo hức đến mức ngủ không được là Windy, nghĩ đến việc sáng mai sẽ khởi hành con bé cứ chạy tới chạy lui giữa hai phòng. Rosé đôi lúc chỉ muốn được ôm ngủ nhưng cứ thế này, xem ra cô tự vỗ về giấc ngủ của mình thì hơn. Mãi đến khi Rosé ngủ được một giấc, cánh tay của Lisa mới có thể nghiễm nhiên ôm lấy cô khi đã chắc chắn rằng Windy đã ngủ say. Cả hai bình lặng ôm lấy nhau ngủ thẳng một giấc đến sáng.
Windy rón rén leo lên giường, ngồi đưa đôi mắt to tròn của mình nhìn Lisa đang ôm cô bác sĩ với nụ cười hạnh phúc. Con bé ngước nhìn đồng hồ, còn 2 phút nữa mới đến giờ báo thức, nhưng nó quá háo hức cho chuyến đi nên đã cố tình thức thật sớm, leo lên giường và chờ đợi đánh thức hai người này. Có điều, sao Lisa lại ôm Rosé nhỉ? Còn Rosé, trông có vẻ ngủ rất ngon trong vòng tay của cô nó. Họ hết giận nhau rồi sao? Người lớn khi làm hoà, trông thật ngộ nghĩnh. Windy nghiêng đầu, cứ thế tròn xoe mắt nhìn hai người họ rồi lại nhìn đồng hồ. Khi chuông báo thức vừa reo, con bé đã lập tức đứng dậy, nhún nhảy trên giường rồi la hét.
– Dậy thôi!!! Phải đi Disneyland rồi!! Lên đường thôi.
Rosé hoảng hốt bởi tiếng réo gọi của Windy, con bé cứ bắt tại trận kiểu này thêm vài lần nữa chắc cô sẽ sớm đi gặp mẹ mình mất thôi. Cũng tại Lisa, giấu diếm làm gì báo hại luôn cả cô cứ sống trong sợ hãi. Mái tóc rối bời, đôi mắt còn mớ ngủ, Rosé lầm bầm chửi rồi bỏ về nhà tắm rửa thay đồ. Lisa cũng chẳng khá khẩm hơn, cứ thế mơ màng đi vào toilet sau khi kịp nhặt quả tim của mình đã rơi ra từ lúc nào.
Trời chưa hừng sáng, chiếc xe đỏ gây chú ý của Rosé đã bắt đầu lăn bánh, rời khỏi New York và thẳng tiến về California. Windy ngồi ở ghế phụ cho trẻ em, nhìn vị trí cạnh tài xế của mình đã bị bếp trưởng chiếm dụng, phụng phịu. Từ ngày hai người này làm lành, thế giới trong mắt đứa trẻ này chẳng tốt lên tẹo nào. Đến cả thức ăn sáng cũng phải tự mình ăn, trong khi người ta đút cho nhau từng mẩu bánh mì. Đến cả việc uống nước cũng phải nhờ Rosé cầm giúp. Lái xe có thể lái bằng một tay mà? Có những việc Rosé làm theo thói quen mà quên mất phòng bị con bé ngồi phía sau, cả hai không biết rằng Windy đang quan sát từng hành động âu yếm trong sự giả vờ của họ từng li từng tí một.
Cảnh đẹp bên đường dần dần hiện rõ hơn khi bình minh ló dạng, cung đường đẹp nhất của New York cũng từ từ hiện ra. Lisa cầm lái với tâm trạng vui vẻ, cũng rất lâu rồi cô chưa được lái chặng đường dài, vừa chú ý lái xe, vừa tận hưởng thiên nhiên cảnh quan trước mặt. Nhìn qua kính hậu, thấy Windy sau khi dùng xong bữa sáng đã ngủ rất ngon trên ghế, cô mỉm cười.
– Ngủ rồi sao? – Rosé hỏi.
– Ừ. Chắc là tối qua háo hức quá, không ngủ được. Ngủ say rồi.
– Tối nay chúng ta nghỉ lại khách sạn dọc đường, em đặt phòng rồi. Cho chị nghỉ ngơi rồi mai lên đường tiếp. Đừng chạy xuyên đêm nguy hiểm lắm.
– Rosé, tay!
Rosé ngước nhìn Windy thêm một lần nữa để đảm bảo rằng con bé đã ngủ say, khẽ cười rồi đưa tay sang cho Lisa nắm lấy. Cảm giác có người bạn đồng hành ở ghế bên cạnh, lại có thể nắm lấy đôi tay đó khiến Lisa vui vẻ thêm nhiều phần. Cung đường đi về California hai bên đều có cảnh đẹp, khác xa so với đô thị nhộn nhịp đông đúc phương tiện qua lại. Thỉnh thoảng, họ dừng chân tại trạm xăng và dùng bữa ở đó. Ở mỗi nơi dừng chân để nghỉ ngơi, Rosé và Windy đều rất thích ăn kem, họ chưa từ chối bất cứ loại kem nào được Lisa mua cho. Nghỉ lại một đêm tại Denver, sáng hôm sau chiếc xe chẳng mấy chốc đã đến địa phận Utah và Colorado, từ đoạn đường này trở đi, thiên nhiên bắt đầu hiện rõ hơn. Từng dãy núi đã dần hiện rõ ở phía trước xe họ, chuyến đi này thật không uổng phí.
Đến giữa khuya, chiếc xe dừng lại ở một khách sạn nhỏ ở quận Orange. Disneyland chỉ còn cách họ hai mươi phút chạy xe, Rosé đã chọn khách sạn này để nghỉ chân những ngày sắp tới cho đến khi quay về. Hai ngày đường tuy không mấy vất vả, nhưng cả ba đều đã thấm mệt khi ngồi cả ngày dài trên xe.
– Windy, nghỉ sớm thôi, mai chúng ta đã được đến Disneyland rồi. – Rosé ôm lấy con bé, đùa giỡn.
– Hôm nay con sẽ ngủ thật sớm, ngày mai chúng ta sẽ chơi hết mình. Con sẽ được gặp Elsa đúng không Rosé?
– Đúng vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau nhấc thanh kiếm của vua Arthur, chỉ được thành công, không được thất bại.
Lisa ngồi nhìn họ, cô nằm ngoài câu chuyện. Cô còn chẳng hiểu họ đang nói về ai, về nhân vật nào. Cô dường như đã quên béng đi hết những hoàng tử, công chúa trong những câu chuyện cổ tích từ rất lâu rồi. Nhưng miễn là Windy và Rosé thấy vui, Lisa cũng sẽ hạnh phúc.
[…]
6 giờ sáng, khi cả ba người đang chuẩn bị mọi thứ cho một ngày dài vui chơi tại Disneyland, Rosé lấy ra từ trong vali ba chiếc áo, háo hức khoe lên.
– Ta-da, đây là quà em chuẩn bị sẵn cho chúng ta. Áo gia đình, có phải rất đẹp không?
– Ủa, nhưng con với Lisa mới là gia đình, sao cô cũng phải mặc áo gia đình?
Câu hỏi ngô nghê của Windy khiến nụ cười Rosé tắt ngúm, uổng công nấu ăn cực khổ nuôi tròn hai cái má của nó, để rồi giờ con bé coi cô như người ngoài. Thấy khung cảnh lắng đọng sau câu hỏi của cháu gái, Lisa chỉ đành giải nguy cho Rosé, cô nhẹ nhàng ôm Windy vào lòng, giải thích.
– Vì trong Disney đông, chúng ta mặc giống nhau sẽ trông như một gia đình, không sợ lạc. Mà con ăn nhiều món ngon do cô Rosé nấu cho rồi, chúng ta thân quen như gia đình, chẳng phải sao?
– Ra là vậy.
Đợi Windy bước vào nhà vệ sinh thay áo, Lisa tranh thủ ôm lấy Rosé vỗ về. Cô nghĩ có lẽ mình cũng nên sớm giải thích cho Windy về sự có mặt của Rosé trong cuộc sống của hai cô cháu họ. Nhìn nét mặt Rosé phụng phịu, vừa giải thích cho đứa nhỏ, giờ lại phải vỗ về đứa lớn, Lisa cười khổ.
– Thôi, đừng buồn. Tí nữa vào đó, sẽ mua gì em thích cho em nhé?
– Gấu bông.
– Được, gấu bông.
Gần 8 giờ, họ đã có mặt tại cổng soát vé của khu vui chơi nổi tiếng tại California. Là niềm mơ ước của hàng triệu đứa trẻ trên thế giới, nơi tụ hội đầy đủ những hoàng tử, công chúa và những người bạn gắn liền với tuổi thơ của chúng. Lisa đi bên cạnh, để cho Rosé và Windy nắm tay nhau, dẫn lối vào những khu trò chơi mà cả hai muốn. Nhiệm vụ của cô chỉ đơn giản là đi theo xách đồ, chụp lại ảnh và hộ tống hai cô công chúa vui chơi. Disneyland rất rộng lớn, để có thể khám phá hết vùng đất rộng lớn này, bạn phải dành ít nhất một ngày tại đây.
Việc đầu tiên quan trọng nhất khi vào được Disneyland chính là phi ngay đến store quà lưu niệm và chọn cho mình chiếc nơ cài đầu yêu thích, Windy bảo vậy. Sau khi lựa chọn được thứ yêu thích, con bé vui vẻ nắm tay Rosé, nhảy chân sáo ra ngoài. Nhìn hai chiếc nơ nhún nhảy hạnh phúc đi cạnh nhau, Lisa mỉm cười. Cô đưa điện thoại lên, ghi lại khoảnh khắc tươi đẹp này. Nhờ có Rosé khéo léo đặt trước vé Vip cho họ, việc xếp hàng cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tuy rằng tấm vé ấy không thể muốn vô lúc nào là vô, nhưng bằng ứng dụng của Disney, Rosé có thể đặt chỗ trước và nắm được thời gian chờ đợi ở những nơi còn lại. Mỗi lần, họ chỉ có thể book trước một trò và tận hưởng.
Dù là khu vui chơi được xây lên cho trẻ em, nhưng Disney sớm đã trở thành điểm đến du lịch của rất nhiều du khách mỗi năm. Lisa không nghĩ chỉ là vùng đất được xây lên từ phim hoạt hình, lại có thể rộng và đi mãi không hết trò đến vậy. Nhất là khi cô phải tham gia tất cả những trò mà Rosé và Windy muốn chơi, chúng như rút dần năng lượng của Lisa. Cô tự hỏi ở đâu mà hai người kia có thể dư năng lượng để có thể chơi hết nơi này đến nơi khác đến vậy. Cho đến giữa trưa, khi nhìn thấy Windy hạnh phúc đến mức bật khóc khi gặp được thần tượng trong lòng mình, Lisa dường như đã có đáp án. Con bé luôn bình thản mà cô biết, lại có lúc cho cô cơ hội nhìn thấy nét trẻ con mà nó cất giấu bao lâu nay. Khi thấy đoàn nhân vật của Disney diễu hành ngang mình, đôi chân Windy nhún nhảy tại chỗ háo hức chờ đợi nữ hoàng của lòng mình, vị nữ hoàng mà nó cực kỳ yêu thích. Đến khi nhìn thấy nhân vật được hóa trang giống đến 90% đến gần trước mặt, Windy bật khóc. Con bé vừa khóc vừa ôm lấy Elsa của lòng nó, không thể nói thành lời. Cả Rosé và Lisa khi nhìn thấy khoảnh khắc ấy, chỉ còn biết cười và vui thay cho Windy. Ghé sát tai Rosé, Lisa thắc mắc.
– Có thật là hạnh phúc đến bật khóc không? Dù sao cũng chỉ là hoá trang thôi mà.
– Trong thế giới của con nít, chúng không quan tâm đến thật giả, cũng không đặt nặng vấn đề như người lớn. Đối với chúng, chỉ có yêu thích và không thích. Nó không hề phức tạp, đôi khi đơn giản vậy thôi nhưng em nghĩ chuyến đi này sẽ đọng lại trong ký ức con bé cho đến ngày trưởng thành. Không thể quên được đâu.
– Chưa bao giờ tôi thấy Windy hạnh phúc đến bật khóc như vậy. Có lẽ tôi cũng sẽ không thể quên.
Ở Disneyland, còn có một thử thách nhỏ mà hầu hết ai đến đây đều muốn trải nghiệm – phiến đá có thanh gươm của vua Arthur. Dù chỉ là một mô hình nhưng nó thu hút rất nhiều người thử vận may. Một số cho rằng Disney đã lắp đặt một công tắc bí ẩn đâu đó xung quanh phiến đá, số khác lại lập luận, nếu như khoảnh khắc bạn nâng thanh gươm, vị trí gần đó vô tình xuất hiện 3 nhân viên của Disney mang theo “chìa khoá”, nó sẽ kích hoạt hệ thống nâng và bạn chính là người may mắn của ngày hôm đó. Không cần biết bạn là nam hay nữ, người già hay trẻ nhỏ, mạnh hay yếu, người nâng được thanh kiếm của vua Arthur trong hàng ngàn người đổ về khu vui chơi này đều phải nhờ vận may. Rủi thay, Windy và Rosé lại không phải là người đó. Dù vậy cả ba vẫn quyết thử vận may một lần để xem cơ hội mỉm cười cùng ai.
Thấm mệt, Windy nằm hẳn lên lưng để Lisa cõng rồi đánh một giấc ngon lành sau bữa trưa no nê. Cả một ngày dài, Lisa mới có cơ hội nắm lấy tay Rosé cùng đi bên cạnh. Đi dạo quanh một vòng, Lisa kéo Rosé vào một cửa hàng gần đó và lựa cho cô một con thỏ màu vàng còn Windy cũng được hưởng lây một chú rùa nhỏ màu xanh bằng móc khoá.
– Tặng em đấy!
Ôm chú thỏ mềm mại lên mặt, khỏi phải nói Rosé vui đến híp cả mắt. Cứ như một đứa trẻ nhận được kẹo, Rosé đem niềm vui nhỏ đó cho vào balo rồi lại tiếp tục sánh bước cùng Lisa. Một trong những điểm đặc sắc của Disneyland là màn trình diễn ánh sáng và pháo hoa vào ban đêm. Có người nói: “Nếu như đến Disney mà không xem trình diễn pháo hoa thì không thể xem là đã đến Disney”. Trời chập choạng tối, Rosé nắm lấy tay Lisa đến trước tòa lâu đài Disney, tìm một vị trí trung tâm và chọn lấy chỗ ngồi cho ba người họ.
– 9 giờ rưỡi mới có pháo hoa, em ngồi đây giờ này có sớm quá không? – Lisa ngó nghiêng, thắc mắc.
– Tin em đi, không sớm đâu. Nếu chị đợi gần 9 giờ mới đến đây thì chúng ta phải ngồi tít đằng kia. Dù sao cũng đã vui chơi đủ cả rồi, em muốn dành vị trí đẹp nhất cho Windy. Đúng không bé con?
– Quá là tuyệt vời luôn Rosé.
Lisa gật gù tán đồng, vui chơi cả một ngày dài thế cũng đã đủ, cô để cho Windy chạy nhảy trước mặt còn mình thì ngồi lại trò chuyện với Rosé. Lisa một tay chăm sóc Windy từ nhỏ đến lớn, hôm nay là lần đầu tiên cô thấy con bé vui và cười nhiều đến vậy. Cô cảm thấy xấu hổ khi bản thân không làm điều này sớm hơn, để cho một đứa trẻ suốt thời gian qua phải cùng cô chịu gánh nặng kinh tế, đến sự yêu thích của bản thân cũng gạt bỏ. Nhìn Windy đưa tay bắt lấy những bọt bóng xà phòng đang bay cao, Lisa càng tự trách bản thân chưa thật sự cố gắng hết lòng. Ở chiều lắng nghe, Rosé lại cảm thấy mừng khi Lisa chịu chia sẻ những điều ấy. Chờ cho Lisa nói hết tâm sự trong lòng, Rosé mới bình thản phân tích. Cô vốn dĩ không thích gần gũi với trẻ em, ngoài những lý do đơn giản vì chúng rất phiền, bản thân Rosé cũng ý thức được việc nuôi một đứa trẻ không thể xem nhẹ. Vậy nên Rosé muốn Lisa hiểu, do hoàn cảnh buộc cô phải chăm sóc cho Windy khi bản thân còn chưa thật sự hiểu nuôi dạy trẻ là thế nào. Làm được đến ngày hôm nay, cho Windy một môi trường sống lành mạnh đã là sự cố gắng nỗ lực rất nhiều của Lisa.
– Em không chắc mình có đủ khả năng để chăm sóc tốt cho một đứa nhỏ nếu rơi vào tình cảnh giống chị hay không. Nhưng nếu đã chọn yêu chị, em biết mình cũng nên góp một phần sức để cùng chị nuôi dạy Windy. Thời gian qua chị đã vật lộn với nó một mình, còn giờ chặng đường phía trước em sẽ đồng hành cùng chị, khó khăn, mệt mỏi đều sẽ có người san sẻ. Vì vậy đừng quay đầu nhìn lại quá khứ, mà hãy nhìn về phía trước.
Nghe qua những lời ấm áp chân thành mà Rosé dành cho mình, khoảnh khắc ấy Lisa chỉ muốn ôm lấy cô vào lòng, ngặt nỗi Windy lại chạy giỡn ở trước mặt, Lisa chỉ đành khẽ đặt trộm bàn tay của mình siết lấy bàn tay bên cạnh.
Pháo hoa vốn cũng chỉ là pháo hoa, cũng như nhiều nơi khác, lung linh rực rỡ rồi chóng tàn. Khoảnh khắc diễn ra tuy chớp nhoáng nhưng nơi đây là Disney, là thiên đường xây lên biết bao giấc mộng cho hàng triệu đứa trẻ. Vậy nên dù cho chúng chỉ là pháo hoa, nhưng lại rực rỡ hơn rất nhiều khi tô vẽ cho tòa lâu đài ánh sáng mà Disney dày công trình diễn. Lisa nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ngắn ngủi này, khi ánh sáng từ pháo hoa và toà lâu đài hắt ngược về phía nụ cười rạng rỡ và ánh mắt hạnh phúc của cả Rosé và Windy. Nhìn cả hai reo hò, trầm trồ không ngớt và ôm lấy nhau tận hưởng cảm giác hạnh phúc, Lisa cũng đã biết thế nào là niềm vui. Như Rosé đã nói, quá khứ tuy rằng còn rất nhiều thiếu sót, nhưng nhìn về tương lai, cô lại có quyết tâm sẽ luôn khiến cho hai cô gái này phải hạnh phúc hơn khoảnh khắc hiện tại. Để làm được điều đó, Lisa tin mình cần cố gắng không ngừng và nỗ lực hơn nữa ở bản thân. Lisa cũng biết, mình đã không chọn sai người.
[…]
Về đến khách sạn, con robot tràn đầy năng lượng mang tên Windy cũng gần như cạn kiệt. Con bé chỉ kịp tháo đôi giày rồi cứ thế lăn đùng ra ngủ. Vì là hai giường đơn nên nó cũng chẳng cần biết gì nhiều, cứ nằm ì ra đó để mặc cho Lisa muốn làm gì thì làm. Nhường lại phòng tắm cho Rosé, Lisa cứ như một cô hầu tận tuỵ, hết thay đồ ngủ ra cho cháu rồi lại xếp gọn những thứ đồ mà Rosé đặt lung tung khắp phòng.
Cơ thể sảng khoái sau một ngày lăn lộn, Lisa quay ngược trở ra tắt hết đèn phòng, chỉ chừa lại ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhỏ. Đứng giữa hai chiếc giường, một bên là Windy đang ngủ say như chết, một bên là Rosé đã quay mặt vào tường thở đều, Lisa vẫn còn phân vân không biết nên nằm cạnh ai. Cô cứ liên tục nhìn hết Rosé rồi lại nhìn sang Windy, cuối cùng Lisa quyết định vén chăn chui tọt vào nằm cạnh Rosé, ôm cô vào lòng.
– Rosé! – Cô khẽ gọi khẽ bằng giọng âu yếm. Nhưng đối phương vẫn nằm im như chết.
– Rosé…
– Ngủ đi. Đừng phá nữa, muốn đánh thức con bé sao?
– Rosé. Chúng ta…
– Không. – Rosé khẽ đáp bằng giọng chắc nịch, mặc cho bàn tay Lisa bắt đầu quấy phá.
– Đi mà…tôi biết lỗi của mình rồi.
– Bộ chị điên rồi sao? Có thấy Windy nằm kế bên không mà còn kiếm chuyện.
Rosé trở người, bắt lấy bàn tay hư hỏng của Lisa trước khi nó đi quá giới hạn. Dưới ánh đèn, ánh mắt Lisa khát tình, ra sức van nài ai đó rủ lòng thương. Cô thật sự không muốn nhẫn nhịn, lại càng không muốn chịu đựng. Càng ở gần Rosé, Lisa ngày một tham lam muốn chiếm trọn cả tâm hồn lẫn thể xác người mình yêu. Ám muội, mập mờ lại khiến cô không muốn chịu thua đêm nay. Cánh tay mặt dù đang bị siết chặt nhưng vẫn ra sức vùng vẫy.
– Em nói không nghe chưa?
– Một chút thôi, đi mà. Xin em đấy!
– Không. Đi ngủ, không em đạp xuống đó.
Lisa nhếch mép cười nham hiểm, đưa tay lên công tắc tắt đèn rồi nhanh chóng dùng chăn trùm kín cả hai lại. Người da mặt mỏng cuối cùng cũng có can đảm để thu phục đối thủ dù là trong tình cảnh ngặt nghèo, tai vách mạch rừng. Lisa theo thế tấn công, nhất quyết không cho Rosé đường lui. Chiếc áo ngủ sớm đã bị cô tiễn luôn hàng nút, để lộ ra làn da thơm mịn màng. Mặc cho Rosé chống cự, Lisa cứ thế lao vào như hổ đói. Không cần kinh nghiệm, không cần Jisoo phải chỉ dạy, bản năng đã cho Lisa bài học đầu đời khi tiếp xúc với cơ thể cuốn hút của Rosé. Đôi môi cô cứ thế di dời từ cao xuống thấp, nên dừng lại ở đâu thì sẽ dừng không đợi xin phép. Bản thân người bị hại cũng đành bất lực nuông chiều con thú hoang đang thèm khát cơ thể mình và thôi không chống cự. Cô chỉ đành nguyền rủa Lisa trong tâm thức, bắt cô phải cắn răng không phát ra tiếng trong tình thế khổ sở thế này. Ban ngày thì dốc toàn sức lực vui đùa với đứa cháu, đêm đến lại bị cô của nó ăn tươi nuốt sạch mà không được một lời kêu ca. Nhưng…đổi lại, Rosé cũng khá kinh ngạc khi tên gàn dở này không nhiều kinh nghiệm lại có thể cho cô cảm giác phiêu diêu tận trời mây, cũng xem như không tệ.
Không khí bên dưới tấm chăn mỗi lúc một nóng lên, Rosé cũng không thể cứ cắn môi chịu đựng mãi được. Để tên kia thỏa mãn được cơn đói, còn chưa kịp xuống sâu hơn, Rosé bất ngờ nắm chặt tay rồi tung chăn ngồi hẳn lên người tên trộm. Mặc cho quần áo mình xốc xếch, cô thì thầm đe doạ.
– Ăn đủ chưa? Ngoan ngoãn nằm ngủ ngay lập tức trước khi em đấm cho chị ngất. Còn đụng vào thì biết tay em.
Lisa bĩu môi muốn phản kháng, nhìn thấy cánh tay Rosé giơ cao thành nắm đấm liền gật đầu lia lịa thoả hiệp. Bước đầu khởi nghĩa xem như thành công, đợi đến khi về nhà, cô quyết sẽ tổng tấn công, không cho kẻ địch có cơ hội phản kháng. Nghĩ đến ngày đó, Lisa tự mỉm cười tít cả mắt, ngoan ngoãn ôm lấy Rosé chìm vào giấc ngủ.
– Hí hí. – Đôi tay nhỏ bé đưa tay che miệng, cười khúc khích.
***
Quốc Tế Thiếu Nhi nên là sẽ bonus thêm cho 1 chap nữa. Không bỏ công chờ đợi cả tuần liền mà ha?
Phụ nữ beautiful
Đàn ông Brandon.
Khung cảnh tình yêu ngọt ngào được hoà tan từ hỗn hợp 25g bột gelatin ,250ml nước
200g đường 80 ml nước ép xoài
Tình yêu lành mạnh có khác đâu như nhà khác mới đồng ý đã lột đồ con người ta ra