Trước đây Lisa từng suy nghĩ rất chắc nịch, rằng mình cứ ôm lấy cuộc đời độc thân vẫn sẽ ổn, không có gì để phải quan trọng hóa nó lên. Nhưng nằm trên chiếc giường có hơi ấm và hương thơm thoang thoảng của người khác, lại bắt gặp hình ảnh Rosé mặc bừa một chiếc sơ mi kiểu rộng, tóc búi cao đang cặm cụi trong nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, Lisa bất chợt cho rằng ý định trước đây thật khờ dại. Có lẽ cô nên tìm đến cảm giác này sớm hơn, cảm giác hạnh phúc.
Ôm lấy vòng eo thon gọn từ phía sau, Lisa đặt nhẹ lên gò má đang lấm tấm mồ hôi một nụ hôn sâu. Lần đầu sau ngần ấy năm độc thân, Lisa chán ghét cảm giác phải đi làm. Nói chính xác hơn, cô chưa rời xa Rosé được bước nào đã cảm thấy rất nhớ.
– Chị dậy sớm vậy, đợi một lát nhé, sắp xong ngay thôi. – Rosé dán mắt vào chảo thức ăn, cố nhanh tay hơn để kịp giờ cho cả hai đi làm.
– Tự nhiên hôm nay không muốn đi làm. – Lisa quyến luyến, bám dính lấy bờ vai Rosé không muốn rời xa.
– Sao vậy? Không khoẻ chỗ nào sao?
– Không. Đi làm thì mai mới gặp được, nhớ quá biết phải làm sao.
Rosé bật cười trước lý do hết sức ngớ ngẩn và trẻ con của Lisa. Cứ tưởng đâu nghiêm túc với bản thân lắm nhưng hoá ra cũng có lúc khác biệt thế này. Nhanh tay cho thức ăn ra đĩa, Rosé khó nhọc bưng chúng ra bàn. Không phải vì chúng nóng hay khó cầm, mà vì sau lưng cô đang có một con Koala vẫn kiên quyết ôm chặt không buông.
– Buông em ra xem nào, ăn nhanh còn đi làm. Hôm nay em phải vào sớm giao ca đó.
Bữa sáng được Rosé chuẩn bị, chỉ đơn giản là một ít thịt gà, salad cùng với trứng và nui sốt kem, nhưng trong mắt Lisa nó như sơn hào hải vị. Cô đã từng ăn rất nhiều bữa sáng do Rosé làm, lại không hề quan tâm đến nó là bao cho đến hôm nay. Hoá ra trước đây là do cô có phước mà không biết hưởng, chỉ nghĩ ăn no để làm việc là được. Ngồi trong gian bếp thưởng thức bữa sáng cùng nhau, cũng thú vị đấy chứ? Lisa trộm nghĩ.
– Đưa lịch làm việc của chị cho em?
– Để làm gì? – Miệng hỏi, nhưng tay Lisa vẫn vô thức làm theo lời của Rosé.
– Để sắp lịch cho chúng ta chứ làm gì. Em không muốn chúng ta cứ trái ca liên tục, em sẽ cố gắng sắp xếp để chúng ta có một ngày nghỉ dành cho nhau.
– Ra là vậy. Hôm nay tôi đưa em đi làm nhé?
– Nếu vậy thì ăn nhanh lên rồi đi tắm. Đi xe em đi, tan ca em sẽ đi tàu điện về.
– Hay là đi xe tôi được không?
– Có vấn đề gì sao?
– Không. Nhưng mà…nó màu đỏ…có hơi…nổi trội.
– Em thích màu đỏ. Chịu đi là vừa, từ giờ chị còn gặp nó dài dài.
Màu sắc đối với Lisa vốn dĩ không quan trọng, bởi xe cứu hỏa cũng màu đỏ. Nhưng thứ quan trọng chính vì nó quá nổi bật nên khi vừa đánh lái vào sở cứu hoả, tất cả các cặp mắt có mặt tại sở đều đổ dồn vào chiếc xe sang xịn lại còn sặc sỡ kia. Đó mới chính là thứ Lisa e ngại.
– Woo hoo, xem ai mới lên đời kìa. Hôm nay có người khao cafe rồi, Alex. – Nhìn thấy Lisa bước xuống từ chiếc xe sang đời mới, Jame không nhịn được lập tức trêu chọc.
– Americano. Cảm ơn trước nha Lisa.
– Thôi nào, không phải xe của em. Xe em hư nên bạn em đưa đi thôi, đừng có chọc nữa.
– Bạn nào mà hào phóng vậy? Bạn trai hả? – Không lỡ mất thời cơ, Jame nhanh tay kẹp lấy cổ Lisa gặng hỏi.
– Bạn! Là b.ạ.n. Tránh xa em ra đi, em còn phải lên chấm công.
“Bao nhiêu màu em không chọn, sao lại thích màu đỏ vậy Rosé?” – Lisa thở dài lắc đầu, nhanh chân vào phòng thay đồng phục. Trước khi cất hết những đồ cá nhân vào tủ locker, Lisa bấm vội dòng tin nhắn, cười mỉm rồi vui vẻ bắt đầu một ngày mới.
*New Messenger*
“Bác sĩ ơi, tôi muốn đặt lịch hẹn khám tim của mình? Nó không ổn rồi. Tim tôi thổn thức quá, mới xa 40 phút mà nhớ chết đi được.”
– Mẹ kiếp. Yêu thế! – Rosé đọc tin nhắn, đưa tay che lấy nụ cười vui đến phát điên. Nhưng có giấu thế nào, nó cũng không qua được ánh mắt của Liz.
– Được rồi. Mới vào ca 20 phút, nhìn điện thoại mỉm cười. Chẩn đoán ban đầu: có người yêu, điên tình. Mọi người nghe chưa, trưởng khoa chúng ta có tình nhân rồi. Ai uống gì tôi đặt luôn này.
– Liz! Lizzie. Chúa ơi, be bé cái mồm thôi. Cô muốn lũ thực tập trèo lên đầu tôi ngồi sao? – Rosé bối rối gằn giọng đe doạ, dùng tay giữ chặt miệng của Liz mặc cho cô ta vùng vẫy như gặp phải sát nhân.
– Khai rõ danh tính nạn nhân đi rồi tôi im.
– Từ từ rồi cô sẽ biết. Đi làm việc đi.
– Một phần pizza cỡ lớn và 2 ly coca big size. – Lizz đưa ngón tay ra điều kiện để giữ bí mật.
– Được. Được. Cho hẳn hai cái. Cút mau.
– Ray. Trưa nay có pizza miễn phí, order dùm nha.
Lòng đan xen cảm giác hạnh phúc vì lửa tình bùng cháy, thế nhưng công việc vẫn là công việc. Họ bị cuốn vào nhiệm vụ cứu người mỗi giây mỗi phút, đôi lúc chỉ có thể nhìn thấy nhau trong chốc lát rồi lại quay về công việc của chính mình. Hôm nay ca trực của Lisa kết thúc sớm hơn Rosé, tranh thủ chưa quá muộn, cô gọi điện hỏi han tình hình của Windy ở trại hè. Lisa thấy được niềm vui thông qua đôi mắt của Windy, ở đây con bé được gặp rất nhiều bạn mới và còn rất nhiều thứ mới mẻ đang chờ con bé mỗi ngày. Nghe qua giọng nói hào hứng huyên thuyên không nghỉ của Windy, mỏi mệt sau ngày dài làm việc của Lisa trong phút chốc tan biến.
Về đến hành lang căn hộ, Lisa chạm mặt Lawrence. Có vẻ như anh đã đợi ở đó rất lâu, người lại bốc ra mùi rượu nồng nặc. Nhìn bộ dạng của Lawrence, Lisa biết anh vẫn chưa chấp nhận chuyện chia tay.
– Lawrence! Sao anh lại ngồi ở đây? – Lisa lay nhẹ.
– Lisa, em về rồi sao? Anh muốn nói chuyện với em. – Lawrence loạng choạng đứng lên, anh say đến mức giọng nói cũng không còn đủ tỉnh táo.
– Trễ rồi Lawrence, anh về đi khi khác chúng ta nói chuyện.
Lawrence kiên quyết không đi, đôi mắt anh đỏ hoe nhìn Lisa thấp giọng cầu xin. Anh vẫn chưa biết mình đã phạm phải sai lầm gì khiến cho Lisa nhất mực nói lời chia tay, nắm chặt lấy bàn tay của cô, anh tuyệt vọng.
– Lisa, cho anh thêm một cơ hội nữa. Anh hứa sẽ làm tốt hơn trước đây. Anh sẽ xem như tối đó em không nói gì với anh, chúng ta cho nhau một cơ hội nữa có được không?
– Lawrence, anh không làm gì sai cả. Vấn đề là em chỉ xem anh như anh trai, em hoàn toàn không có cảm giác khi ở bên anh. Em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh Lawrence.
Mặc những lời Lisa giải thích có khiến Lawrence hiểu hay không, anh vẫn không buông tay Lisa thậm chí nắm chặt hơn. Lawrence cố gắng giải thích đây có thể chỉ là cảm giác lạ lẫm của Lisa khi lần đầu hẹn hò, họ chỉ cần thêm một thời gian nữa, chắc chắn Lisa sẽ nảy sinh tình cảm với anh. Nhưng Lawrence không hiểu, dù cho có bên nhau thêm bao lâu anh vẫn không thể hiểu được Lisa nghĩ gì và cần gì. Yêu nhau, không phải chỉ là những buổi tối hẹn hò, những phút giây ở cạnh nhau mà còn phải có sự đồng cảm về mặt suy nghĩ và quan tâm đến cảm xúc đối phương. Lawrence lại quá quan tâm đến bản thân mà bỏ qua bước cơ bản này, cũng chính điều này là thứ khiến Lisa cảm nhận rõ ràng và hiểu ra mối quan hệ của cả hai sẽ không đi đến đâu nếu còn tiếp tục phí thời gian cho nhau.
– Lawrence, anh say rồi. Hôm khác chúng ta nói chuyện nhé, em cần được nghỉ ngơi.
– Có phải em vì con ả ở nhà đó không? – Khuyên nhủ hết lời, thấy Lisa không động tâm sắc mặt Lawrence dần trở nên mất kiên nhẫn.
– Lawrence, em nghĩ chúng ta không thể nói chuyện thêm. Anh về đi.
– ANH HỎI CÓ PHẢI EM VÌ CÔ TA MÀ CHIA TAY ANH KHÔNG? EM YÊU NÓ RỒI ĐÚNG KHÔNG?
Cơn say cộng thêm sự bất mãn từ trong suy nghĩ đã khiến cho Lawrence không thể hành xử nhẹ nhàng đối với Lisa. Anh ghì chặt hai tay cô vào tường mà cướp lấy đôi môi đang né tránh anh. Lisa càng phản kháng, Lawrence càng điên tiết. Anh không thể chấp nhận sự thật bạn gái mình lại nói chia tay chỉ vì một người phụ nữ khác. Cơn thịnh nộ đã điều khiển hành vi của anh khiến Lawrence, một người hiểu rõ luật và lịch thiệp lại đang có những hành động thô lỗ với một cô gái, mặc cho Lisa cố gắng vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh.
Lisa hoảng sợ cố gắng né tránh và vùng thoát khỏi Lawrence, nhưng sức của anh mạnh hơn cô rất nhiều, Lisa như bị trói buộc bởi hai cánh tay săn chắc đã quen bắt cướp của anh. Đang vẫn hoang mang chưa biết làm thế nào để thoát khỏi thì cả cơ thể Lawrence đột nhiên bị đá văng sang một bên bằng lực rất mạnh. Tóc tai rối bời, Lisa ngơ ngác nhìn về phía người vừa giải vây cho mình. Nhưng Lisa tuyệt nhiên không thấy được ánh mắt quan tâm hay hỏi han từ người kia, ngược lại cô ta chỉ chăm chăm nhìn vào Lawrence đang lồm cồm bò dậy với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Bị tấn công bất ngờ, cơn thịnh nộ của Lawrence càng trở nên mất kiểm soát khi anh biết người vừa tấn công mình là Rosé. Anh đứng dậy nhanh chóng, giơ cao bàn tay to lớn của mình hòng nắm lấy cổ cô ả đã cướp đi người yêu của mình, dạy cho cô ta một bài học. Nhưng Lawrence quên rằng, để có thể tấn công một cảnh sát với cơ thể rắn chắc như anh ngã sõng soài ra đất, đòn tác động của người đó không phải sức mà một cô gái bình thường có thể làm. Rosé ném túi xách sang một bên, không đợi Lawrence ra tay trước, cô đã liên tiếp dùng chân đáp trả quyết liệt. Nhìn đôi chân thon dài của Rosé tung cước giáng thật mạnh vào đôi tay rắn chắc của Lawrence, Lisa chỉ muốn nhảy vào can ngăn, nhưng Rosé tung đòn rất dứt khoát, cô vẫn chưa tìm được điểm gãy để có thể can ngăn hai người.
– L-là…triệt quyền đạo sao? – Lisa ngỡ ngàng, rốt cuộc Rosé còn biết những gì so với một bác sĩ có vẻ ngoài chân yếu tay mềm.
Lawrence chỉ bị thất thế vì đòn tấn công quá nhanh của Rosé lúc ban đầu, nhưng chung quy lại anh vẫn là một cảnh sát có nhiều kinh nghiệm. Biết Rosé không còn là những phụ nữ yếu đuối mà đàn ông cần cư xử lịch thiệp, Lawrence không ngại ngần mà vung thẳng nắm đấm. Trong đội, anh đã từng nhận rất nhiều giải thưởng với bộ môn quyền anh mỗi lần Sở có tổ chức giải đấu dành cho cảnh sát. Vậy nên nắm đấm của anh đủ sức hạ gục một tên cướp hung hăng. May thay, cánh tay anh chỉ đấm trúng bắp tay của Rosé, lực tay khá mạnh khiến cả cơ thể Rosé va mạnh vào vách tường.
Không kêu la, Rosé vẫn nhất mực dồn những cú đá liên tiếp về phía Lawrence khiến anh ngã ngửa ra sau. Lợi dụng khoảng trống ít ỏi đó, Lisa nhanh chóng nhảy vào, giữ chặt lấy cơ thể vẫn còn đang hăng máu muốn đánh tiếp của Rosé mà siết chặt.
– Đủ rồi Rosé. Đừng đánh nữa, xin em đấy!
Rosé bước tiếp như không nghe thấy lời Lisa khuyên nhủ, ánh mắt cô vẫn cứ dán chặt lấy Lawrence. Lisa phải dùng hai tay siết chặt vào nhau kéo Rosé về phía cửa nhà mình, ghì chặt cô ở đó. “Chúa ơi sao em mạnh thế Rosé??” – Lisa thầm nghĩ.
Từ trong bóng tối, hai bóng người to con đã kịp lúc đến giải vây cho tình thế khó xử của Lisa. Brian đỡ lấy Lawrence, biết anh có ý đồ muốn tiếp tục ẩu đả với em gái mình Brian đã nháy mắt với em trai, kẹp chặt cổ gã say rượu này mà kéo đi.
– Giao em gái tôi lại cho cô. Gã này để chúng tôi đưa về. Cẩn thận với nó đấy đừng để bị thương. – Brian nhìn Lisa nói như thể họ đã quen cô từ rất lâu.
Lisa vẫn còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra đã nhanh tay mở cửa kéo Rosé vào nhà mình rồi ném luôn cô xuống sofa. Nhìn gương mặt đỏ gay của Rosé, Lisa chỉ đành ngồi xuống đối diện, nắm chặt lấy tay cô vuốt ve.
– Bình tĩnh nào Rosé. Đừng giận nữa.
Rosé không nói, chỉ nhìn trừng về phía cánh cửa thở khó nhọc sau cuộc chạm trán vừa rồi. Cô hoàn toàn quên mất người đang dỗ dành mình là Lisa. Có vẻ như Rosé vẫn còn muốn xông ra ngoài tẩn cho Lawrence thêm một trận.
– Rosé, nhìn tôi này.
Nghe Lisa gọi, Rosé mới đưa mắt sang nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau cũng là lúc Rosé quay về với bản tính hơn thua của mình. Cô hít nhanh một hơi thật sâu, định buông ra những lời khó nghe, liền bị Lisa như đọc vị được, nhanh hơn cô một bước.
– Thằng khốn nạn đó dám hôn chị trước mặt em…- Lisa nói bằng ngữ giọng của Rosé bởi cô thừa hiểu Rosé muốn la lối điều gì. Bị đoán trúng ý, Rosé không tin Lisa sẽ biết cô muốn nói gì tiếp theo.
– Chị đừng cản em, em phải xé xác hắn. – Lisa tiếp lời. Lửa giận đang bừng bừng trong lòng Rosé bỗng dưng bị Lisa dùng vòi rồng dập tắt ngúm trong phút chốc, phì cười.
Biết Rosé đã hạ hoả, Lisa mới từ từ ngồi bên cạnh, ôm Rosé vào lòng.
– Lần sau đừng ra tay mạnh như vậy nữa. Lawrence tuy là làm bậy nhưng anh ấy cũng là một người đã có ơn với tôi. Từ từ tôi sẽ giải thích cho anh ấy hiểu. Có nghe không, Rosé?
Nằm trong vòng tay Lisa, Rosé khẽ gật đầu. Cô chỉ thoả hiệp với Lisa giai đoạn này, còn sau này có xảy ra những chuyện như vậy nữa hay không thì cô không chắc. Đôi môi Rosé bĩu ra, hằn học.
– Lúc nãy có bị đau ở đâu không?
– Có. Ở tay, đau lắm luôn nè. Đau muốn khóc luôn vậy.
Rosé ngồi bật dậy, giọng mè nheo cứ hệt như Windy, mắt cô rơm rớm nhưng Lisa chỉ thấy phảng phất mùi chiêu trò. Cô phì cười, thay Rosé tháo vội áo khoác kiểm tra một lượt. Quả nhiên ở nơi Lawrence đánh trúng đã bầm lên một mảng to.
– Bác sĩ mà cứ hở ra là động tay động chân. Có ai như em không, đi đánh nhau với đàn ông.
– Chứ không lẽ để nó đè người yêu mình ra đó mà cưỡng hôn. Đừng để em gặp lại thằng khốn đó, không thì em…
– Thì sao? Lại đánh nhau. Em mà còn đánh nhau kiểu đó, tôi không nói chuyện với em nữa. Đừng khiến tôi khó xử.
– Biết rồi. – Rosé đứng phắt dậy, nắm lấy áo khoác toang bỏ về.
– Đi đâu đó?
– Về nhà nấu bữa tối cho người ta ăn có sức mà chống trả, không lẽ để lần sau bị dí vô tường hôn nữa sao.
– Vậy thì đi chung.
Ngồi ở bếp, nhìn gương mặt hờn dỗi của Rosé loay hoay làm bữa ăn khuya, Lisa liên tục cười tủm tỉm. Mặc dù vừa rồi cô rất hoảng khi nhìn thấy hai người vì mình mà đánh nhau, nhưng cô lại thấy toát ra vẻ đáng yêu từ sự ghen tuông thẳng thắn của Rosé. Mải mê suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến hai ông anh to xác của Rosé, Lisa thất kinh hỏi.
– Thôi chết, khi nãy hai người đàn ông lần trước xông vào nhà em đã đem Lawrence đi. Họ có làm gì anh ấy không?
– Không phải lo cho tình cũ của mình. Họ chỉ vác hắn về nhà thôi, cùng lắm thì bóp cho cái cổ hắn đen bầm chứ không có sự cho phép của em, họ không dám mạnh tay với người yêu cũ quý hoá của chị đâu.
– Nói vậy, lần trước điều mà Jennie từng úp úp mở mở chính là hai ông anh này của em đó hả? Thảo nào không ai dám đụng đến em.
– Có anh trai để làm gì? – Rosé dửng dưng.
– Vậy sao lần trước em sợ khi họ tìm em vậy?
– Tốt nhất là chị đừng nên biết thì hơn. Xong rồi, ăn đi.
Ném chiếc đĩa mạnh tay đến trước mặt Lisa, Rosé lạnh lùng ngồi xuống đối diện. Nhìn dĩa thức ăn bị cháy xém một mảng của mình, Lisa dường như đã hiểu hậu quả của mình khi chọc cho Rosé giận. Cô im lặng dùng bữa, không hỏi thêm.
– Ngon không? – Rosé hỏi.
– Ngon. Em nấu gì mà chả ngon.
– Ngon vậy tối nay ngủ với em đi.
Lisa đang uống dở ly nước liền lập tức bị sặc sau câu nói tỉnh rụi của Rosé.
– Cho chừa cái tật nói dối không chớp mắt. Em hỏi lại, ngon hay không?
– H-hơi…mặn một chút. Với đắng vì khét. – Lisa ấp úng.
– Ăn của em này, cái này là cảnh cáo chị lần sau không được nói dối em, dù chỉ một chút biết chưa?
– Vậy…tối nay, ngủ ở đâu?
– Ngủ với em. Chỉ ngủ thôi. Gớm, không ai dám đụng vào thân thể ngọc ngà của mấy người đâu. Người ta ăn chơi cũng có quy tắc của riêng mình, nói cứ như tôi ăn thịt mấy người.
– Cho hỏi dân chơi thì có quy tắc gì mà ghê gớm thế?
– Không đụng vô “mấy nhỏ chưa trải sự đời”, muốn nói huỵch toẹt ra không?
– Thôi thôi, coi như tôi thua. Ăn lẹ rồi đi tắm đi ngủ, nay mệt quá rồi.
Bữa ăn như xích lại gần nhau thêm chút khi cả hai ngồi lại dưới ánh đèn vàng, trao đổi với nhau về một ngày dài nỗ lực cứu người và giúp đỡ cho những nạn nhân. Đối diện với Rosé lúc này, Lisa mới có cảm giác dễ mở lòng và chịu lắng nghe những chia sẻ kinh nghiệm từ cô. Bữa tối kết thúc, Lisa gom hết đĩa trên bàn dọn rửa, nhường phòng tắm cho Rosé tắm trước. Cô cũng tranh thủ về lại nhà để mang một ít đồ sang, vừa về đến cửa, Lisa đã nghe tiếng Rosé gọi í ới trong phòng tắm.
– Lisa!!! Đâu rồi, rót cho em ly rượu.
Nhìn lên kệ rượu, Lisa từ tốn lấy ly và chai rượu uống dở đặt gần đó, rót chúng ra rồi nhanh chóng đem vào. Cô gõ cửa phòng tắm.
– Rosé, rượu nè.
– Đem vô đây. Em đang tắm sao mà ra.
Lisa lưỡng lự nhìn tay nắm phòng tắm, cô không biết có nên mở cửa vào hay là không. Đắn đo một hồi, Lisa xấu hổ bước vào, dặn lòng dù có thấy gì cũng sẽ xem như không thấy. Phòng tắm được thắp sáng bằng những lọ nến thơm tỏa hương dịu nhẹ, mang lại cảm giác thư giãn. Ánh sáng trong đây cũng dịu hẳn bằng ánh nến ấm cúng, Rosé nằm trong bồn tắm nhắm mắt tận hưởng. Nhìn thấy bờ vai trắng muốt của cô ẩn hiện dưới lớp bọt xà phòng, Lisa lúng túng không biết đặt ly rượu chỗ nào.
– Rượu của em đây.
– Để ở góc đó đi.
Rosé hững hờ mở mắt, nhìn thấy điệu bộ ngượng ngùng đến đỏ ửng cả tai của Lisa, cô nhoẻn miệng cười. Rosé ngồi thẳng dậy, tựa hai tay lên thành bồn tắm, ngây thơ hỏi.
– Bộ em xấu lắm hay sao mà không thèm nhìn em luôn vậy?
– K-không phải. Em tắm đi, tôi ra ngoài đây.
– Ui da…
Bị thu hút bởi tiếng than nhỏ của Rosé, Lisa ngoái đầu nhìn. Lúc này, cô mới nhìn rõ vết bầm trên bắp tay Rosé đã sẫm hơn khi nãy khá nhiều. Lisa lo lắng ngồi xuống bên cạnh, săm soi nhìn nó, hàng chân mày cau lại. Chỉ có mỗi Rosé là để yên cho Lisa muốn làm gì thì làm, còn mình chỉ giữ lấy nụ cười gian xảo trên môi.
– Lisa!
– Ừ…
– Tắm chung đi.
Dứt lời, Rosé ngồi thẳng dậy dùng hai tay ôm chầm lấy người Lisa, kéo cô vào bồn rồi phá lên cười. Nhìn Lisa toàn thân ướt sũng, chật vật ngồi dậy càng làm cho Rosé cười như một đứa trẻ tinh nghịch. Đưa tay vuốt lấy bọt xà phòng vướng trên mặt mình, Lisa rất muốn mắng cái trò dở hơi của Rosé ngay lập tức. Nhưng cô nào có kịp nói, bởi Rosé sớm đã nhanh hơn cô một bước, ôm chặt lấy Lisa mà hôn. Không gian ám muội, đôi môi điêu luyện đã khiến Lisa quên mất mình cần ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Cô cứ như bị hoá đá, nương theo sự dẫn dắt của Rosé đắm chìm vào cảm xúc tràn ngập của vị yêu.
– Lisa. Em chỉ muốn chị thuộc về mình em, đừng để cho bất cứ ai đụng vào nữa, được không? – Rời khỏi nụ hôn dang dở, Rosé cúi đầu để trán chạm nhẹ vào Lisa, nói bằng giọng rất khẽ.
– Được. Tôi hứa.
Tham lam vẫn chưa muốn kết thúc tại đây, Lisa quấn lấy từng tấc da thịt trên hõm cổ Rosé với cảm giác kích thích. Cô nhận ra mình thích lưu lại nơi này nhất, bởi do lần trước thần trí đã bị rượu khống chế, cô không thể nhớ quá rõ. Còn hiện tại, Lisa lại biết rất rõ mình muốn gì.
– Nào, chỉ tắm thôi. Hôm nay em muốn ngủ, để bữa khác được không?
– Em thật biết cách kìm hãm người khác.
– Tại người ta nói người ta không có cảm giác với phụ nữ. Em chịu thôi.
Tắm xong, Lisa quay trở về phòng ngủ đợi Rosé sấy tóc. Nhìn thấy lọ nến thơm mình tặng vẫn chưa sử dụng, nhưng lại đặt ở đầu giường, Lisa không khỏi thắc mắc.
– Sao em để đây mà không dùng? Bộ không thích hả?
– Vì tiếc nên mới không dùng, sợ nó hết.
– Thì tôi mua cho em lọ khác.
– Không, không dùng đâu. Nó là món quà đầu tiên chị tặng, em không dùng đâu.
Nằm trên giường đợi Rosé làm xong hết mọi thủ tục, Lisa có cả ngàn câu hỏi vì sao? Chỉ là đi ngủ thôi, sao lại bôi nhiều thứ lên mặt như thế, cô cũng là con gái, nhưng cô đâu có rườm rà thế này. Hết tóc rồi đến dưỡng da, mấy chục lọ trên bàn trang điểm đến hoa cả mắt. Hai mắt cô muốn nhắm đến nơi.
– Này, em xong chưa vậy? Bôi cái gì lên mặt mà lắm thế? – Lisa vùi đầu vào gối, giọng ngái ngủ.
– Rồi, nhiều lúc không biết đằng ấy có phải con gái không nữa. Mấy cái này cũng không biết. Kêu cái gì?
Chỉ chờ Rosé đứng lên, Lisa đã vội kéo cô ngồi xuống bên cạnh, kéo luôn vạt áo ngủ của Rosé xuống.
– Gì đây? Chị muốn làm gì? Em nói đi ngủ mà. – Rosé theo phản xạ, lấy hai tay che trước ngực.
– Dạ thưa cô, tôi muốn làm cái này.
Lisa giơ ra tuýp kem xoa bóp trị thương mình vẫn hay dùng ra trước mặt, rồi hất ánh mắt về phía vết bầm. Như hiểu ra ý của Lisa, Rosé ngồi im để mặc cho Lisa giúp mình bôi thuốc.
– Đau em. Nhẹ tay một chút xem. Người ta là con gái đó.
– Ráng chịu đau một chút nó mới mau khỏi, khi nãy em đánh hay lắm mà.
– Còn nói. Nhắc tới là lại phát điên.
[…]
Buổi sáng, nhân lúc Rosé còn ngủ Lisa đã nhanh chóng rời khỏi nhà. Cô lái xe một mạch đến nhà Lawrence, gọi anh dậy khi trời vẫn còn rất sớm. Nhìn dáng vẻ bơ phờ của anh sau cơn say, Lisa đổi lại chỉ nở một nụ cười nhẹ.
– Xin lỗi vì làm phiền anh nghỉ ngơi nhưng em có chuyện muốn nói với anh.
– Nghe này Lisa anh thật sự xin lỗi chuyện tối qua. Anh đã cư xử như một thằng tồi. – Lawrence vò đầu bứt tai, liên tục đưa tay vuốt mặt mình.
– Em hiểu. Lawrence này, em biết chuyện này rất khó chấp nhận đối với anh, nhưng em cũng không thể nào để chuyện của chúng ta kéo dài. Làm như vậy là ích kỷ đối với cả anh và em. Thay vì vậy, em mong anh sẽ sớm tìm được cho mình một cô gái phù hợp hơn.
– Nhưng Lisa…tại sao? Tại sao không phải là một người đàn ông khác, mà lại là phụ nữ. Cô ta có gì hơn anh? Anh không muốn nhìn thấy em đi sai đường như thế.
– Chẳng có gì là đúng hay sai cả Lawrence. Em chỉ làm theo những điều mà trái tim em bảo nó muốn thế. Cũng không có gì chắc chắn đây đúng là người em sẽ ở cạnh em cho đến cuối đời nhưng ít ra hiện tại, đây là người em muốn được ở cạnh. Dù cho đó có là đàn ông hay phụ nữ. Tạm biệt, Lawrence!
Lisa rời khỏi, để lại Lawrence với khoảng trống trong tim. Rõ ràng đã nắm giữ trong tay nhưng lại không thể giữ, có lẽ Lawrence sẽ mãi chẳng thể hiểu vì sao anh đánh mất Lisa. Bởi yêu không phải chỉ là có những buổi hẹn hò lãng mạn mà đôi lúc nó còn cần tiếng nói chung. Bằng sự cảm thông, thấu hiểu thậm chí là chỉ cần lắng nghe và làm những điều nhỏ nhặt vì người đó.
Trên đường về, Lisa như trút bỏ được nỗi canh cánh trong lòng bao lâu nay. Nhìn thấy Lawrence vẫn không có tổn hại gì từ phía anh em nhà Blaine, Lisa lại càng yên tâm. Cô vui vẻ mua một ít trái cây và bánh mì chuẩn bị cho bữa sáng rồi nhanh chóng trở về trước khi Rosé thức giấc. Lisa nào biết Rosé là một người rất nhạy cảm trong giấc ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ hay một cái trở mình, cô cũng biết Lisa sẽ rời khỏi nhà. Vừa về đến đã thấy Rosé ngồi chiếm chệ ở bàn bếp cặm cụi ghi chép, Lisa lấy làm ngạc nhiên.
– Sao em không ngủ thêm, hôm nay là ngày nghỉ mà? – Đặt túi thức ăn lên bàn, ánh mắt Lisa dán chặt vào tờ giấy. Không để cô phải đợi lâu, Rosé đặt luôn tờ giấy vào người Lisa rồi giương ánh mắt thơ ngây nhìn.
– Đây là gì? – Lisa cau mày hỏi.
– Thứ chúng ta sẽ làm cho ngày nghỉ.
– Chúa ơi, em trẻ con vậy sao Rosé? Gì chứ…nấu ăn cùng nhau, trò chuyện cùng nhau, chúng ta làm thường xuyên mà. Để xem, hôn nhau dưới mưa? Em điên thật đó Rosé. Ngắm hoàng hôn. Rồi gì nữa nào? Đi dạo vào mùa đông, còn phải cõng em. Đi ngắm biển, nghe nhạc cùng nhau, ngắm sao…Ôi Chúa ơi. Rosé, tôi không có ý gì đâu, nhưng nó sến thật đấy!
Nhìn thấy ánh mắt Rosé bắt đầu mất kiên nhẫn vì những tràng cười chọc quê của mình, Lisa có chút lạnh gáy. Cô vờ nghiêm túc để đọc tiếp danh sách vẫn còn dài đăng đẳng phía sau, cố gắng nhịn cười.
– Hừm, để xem còn gì nữa. Đưa em và Windy đi Disneyland, rồi okay, duyệt! Xem phim cùng nhau ở nhà, dễ òm. Kể cho em nghe mọi điều tồi tệ hoặc tốt đẹp và hứa không được giữ chúng trong lòng, dù hiện tại hay quá khứ. Được, tôi hứa. Đi Casablanca với em? Gì chứ, Rosé? Em biết nơi đó là ở đâu không? Chuyện này…
– Từ từ rồi em sẽ cho chị biết vì sao lại là Casablanca. Đọc tiếp đi.
– “Không được gặp lại thằng khốn Lawrence!!!!!!”. Coi nào Rosé? Đừng trẻ con vậy chứ? Không có Lawrence thì không ai có thể giúp tôi lấy tin tức…
Lisa muốn nói rồi lại im lặng, có lẽ Lawrence cũng sẽ không thể giúp cô điều tra được gì thêm, thôi thì xem như đây cũng là một giải pháp không tồi cho thời điểm hiện tại. Lisa gật đầu đồng ý. Đưa lại danh sách được ghi chú tỉ mỉ cho Rosé, cô gái này càng khiến Lisa có đôi chút khó hiểu và tò mò. Cô không thể đoán trước những điều hay kể cả những việc Rosé sẽ làm. Cũng như việc leo núi giữa lúc trời đổ tuyết vậy.
– Vậy hôm nay em muốn chúng ta cùng nhau làm gì đây?
– Đi dạo.
[…]
Rosé khoác tay Lisa, hạnh phúc rảo bước trên con phố tấp nập. Nhìn những cặp mắt của những người đi ngược chiều như đang soi mói hai đứa con gái nắm chặt tay nhau trên phố, Lisa ngượng ngùng cố thoát khỏi bàn tay của Rosé vì cô vẫn chưa quen thể hiện tình cảm chốn công cộng. Lại thêm Lisa sợ rằng sẽ gặp người quen trên phố, cô bắt đầu hối hận cho quyết định của ngày hôm nay.
– Tại sao buông tay em?
– Rosé…chỗ này đông người. Chúng ta đừng nắm tay nhau nữa có được không, họ cứ nhìn chúng ta mãi.
– Chị ngại? – Rosé tay chống nạnh, nhìn thẳng vào mắt Lisa. Ánh mắt đầy kiên quyết, chỉ sợ nếu không thoả hiệp, Rosé sẽ chẳng chịu rời đi.
– Không phải Rosé, t-tôi…
– Người đàn ông mới đi qua kia, chị biết ông ta tên gì không? – Vừa nói, Rosé vừa chỉ vào người đàn ông đã đi qua họ một đoạn.
– Không. Làm sao tôi biết tên ông ta. Chúng tôi còn chả quen biết…
– Đúng. Chả quen biết mắc gì quan tâm người ta nghĩ gì về mình? Dù cho có là người quen thì sao, bộ chị yêu tôi là xấu hổ lắm sao mà phải che giấu?
– Không. Tôi không có ý đó.
– Không thì nắm tay em mau lên. Chị mà còn buông nó ra nữa thì đừng có trách em. Tay em không phải ai muốn nắm là nắm đâu.
Sự ngang bướng không sợ trời không sợ đất của Rosé không phải ngày đầu mà Lisa quen biết, nhưng Rosé nói cũng không phải không có lý. Chắc có lẽ do Lisa quá nhạy cảm, hoặc cũng có thể cô chưa từng làm điều này với một cô gái nên cảm giác ngượng ngùng vẫn còn đọng đâu đó. Cùng Rosé đi dạo phố, ăn uống đến giữa trưa, cuối cùng Rosé lại dẫn lối đưa Lisa đến MoMA. Ngước nhìn một nơi mình chưa bao giờ đặt chân đến, Lisa nghi hoặc nhìn Rosé rồi hỏi.
– Sao khi không lại đến bảo tàng?
– Khi đặt chân đến LA, nơi đầu tiên em muốn đến là nơi này. Nhưng công việc bận rộn, em lại chẳng muốn đến đây cùng người lạ nên giờ em muốn chúng ta đi cùng nhau.
– Nhưng mà tôi có hiểu gì về nghệ thuật đâu? Sợ chỉ làm em chán tôi thêm.
– Vào xem như thể chúng ta là một tờ giấy trắng cần được tô vẽ đi. Không nhất thiết phải hiểu mới đặt chân vào đây. Đi thôi.
MoMA – Museum Of Modern Art là một bảo tàng nghệ thuật hiện đại nằm trên đường 53. Đây là một trong những bảo tàng có ảnh hưởng và lớn nhất về nghệ thuật hiện đại trên thế giới. Nó không giống với những bảo tàng mang đậm nét lịch sử như ở London hay Paris, ngược lại MoMA khoác lên mình vẻ ngoài đúng như tên gọi của nó – hiện đại, sang trọng và mới mẻ. Đây là nơi có vai trò quan trọng trong việc thu thập và phát triển các tác phẩm về kiến trúc, thiết kế, hội hoạ, điêu khắc..v.v. Tài sản của MoMa có hơn 150.000 tác phẩm riêng lẻ cùng với 22.000 bộ phim.
Bước vào đây, Rosé như trở thành một con người khác, một con người mà Lisa cho rằng giống với hình tượng một vị bác sĩ trưởng khoa nhất từ trước đến nay. Cô buông đôi tay Lisa để cả hai tự do nhìn ngắm triển lãm trong bảo tàng, ánh mắt Rosé tĩnh lặng rảo bước thật chậm đi qua mỗi tác phẩm rồi dừng lại đọc về chúng từng chút một. Với Lisa mà nói, nơi đây như vừa mở ra cho cô một chân trời mới, một thế giới hoàn toàn khác so với những thứ cô đã từng biết. Có thể Lisa vẫn chưa quen với chúng, cũng chưa thể hiểu được ý đồ trong việc sắp xếp bố cục của từng tác phẩm. Nhưng rồi thì sao, Rosé đã nói hãy cứ như một tờ giấy trắng, hiểu được đến đâu thì hiểu, không hiểu được thì cứ tham quan cho biết. Dù sao thì cũng chưa bao giờ có ai lại dẫn cô vào bảo tàng ngay từ ngày hẹn đầu tiên.
Ở MoMA có bộ sưu tập chứa những tác phẩm quan trọng và rất đỗi quen thuộc như The Starry Night của Vincent Van Gogh. Bức tranh này thì dù cho có mù tịt về nghệ thuật, Lisa cũng thuộc nằm lòng nó thuộc về hoạ sĩ nào, chỉ là cô không biết gì về ông. Ngược lại, càng đi xem Rosé càng tỏ ra rất tận hưởng và thích thú khi được chiêm ngưỡng một số những tác phẩm từ những người mà cô đặc biệt yêu thích. Đi phía sau Rosé, Lisa vừa xem tranh, vừa ngắm nhìn Rosé. Cô phát hiện ra một nét tính cách mà Rosé rất ít thể hiện ra bên ngoài, những nụ cười hài lòng khi nhìn thấy tranh của Cézanne, của Piet Mondrian hay Andy Warhol. Một trong số ít khoảnh khắc mà Lisa bắt được nụ cười hiền dịu nơi khoé miệng Rosé, Lisa vội đưa điện thoại lên ngang tầm mắt rồi bắt trọn những khoảnh khắc xinh đẹp đó, cười hài lòng. Chắc ở nơi mà ai ai cũng thi nhau đưa điện thoại lên để chụp tác phẩm nghệ thuật, cô là người duy nhất đưa nó lên chỉ để chụp người yêu của mình.
– Rosé. Tôi từng thấy bức tranh này rồi nè. Nhưng tôi không nghĩ nó cũng là tác phẩm được trưng bày. – Lisa thì thầm vào bên tai Rosé khi họ đứng trước những bức tranh với hệ lưới đen cùng những màu sắc cơ bản đặc trưng trong tranh của Piet Mondrian. Rosé khẽ cười.
– Đây có thể gọi là hệ lưới Mondrian, chị sẽ bắt gặp chúng nhiều ở các kiến trúc hay tạp chí, thậm chí Yves Saint Laurent đã dùng nó để tạo ra bộ sưu tập những chiếc váy Mondrian vào năm 1965 ngốc ạ.
– Ra là vậy. Thảo nào…
Lisa cứ thế, rảo bước phía sau theo gót Rosé cho đến khi cô dừng lại trước “One: Number 31, 1950” của Paul Jackson Pollock thì Rosé ngồi hẳn xuống chiếc ghế đối diện, được bảo tàng sắp đặt cho khách tham quan và say sưa nhìn ngắm. Lisa thấy thế, cùng ngồi cạnh cô.
– Cuối cùng…nó đây rồi! – Rosé tự nói với chính mình.
Lisa ngước nhìn một bức tranh khổ lớn trước mặt với hàng ngàn vệt sơn nằm chồng lên nhau, tạo ra một cảm giác khá khó tiếp thu cho người hoàn toàn không biết gì như Lisa. Cô quay sang nhìn Rosé, lại thấy đây mới chính là lý do khiến cho Rosé tìm đến bảo tàng này, nó gần như đã hiện rõ qua ánh mắt của Rosé khi chăm chú nhìn ngắm bức tranh.
Jackson Pollock là nghệ sĩ Mỹ đầu tiên theo trường phái nghệ thuật trừu tượng. Thuật ngữ “trừu tượng” được hiểu là “không thể hiện rõ ràng các vật thể dễ nhận biết trong thế giới khách quan” còn trong hội họa thì tranh trừu tượng là tranh mà họa sĩ tạo ra một bố cục gồm các mảng màu, đường nét, hình khối, mà không nhằm diễn tả hay mô phỏng bất cứ một vật nào từ thế giới khách quan. Hiểu theo cách chính xác thì lối vẽ trừu tượng ngẫu hứng trong các bức vẽ của Jackson Pollock hầu hết được coi là trừu tượng phi khách thể hay còn được gọi là trừu tượng phi biểu hình tức là nó không đưa ra đối tượng có thể cảm nhận bằng thị giác được. Và “One: Number 31, 1950” là một trong những minh chứng về khả năng phi thường và khéo léo của Jackson. Các bức tranh của ông có vẻ không phức tạp về mặt kỹ thuật nhưng khá là khó hiểu, nên chúng có thể gây khó chịu cho người xem. Nhưng dù yêu thích hay ghét các tác phẩm của ông thì vẫn phải công nhận rằng chúng cực kỳ quan trọng trong thế giới nghệ thuật, và cha đẻ của chúng vẫn là một trong những họa sĩ có ảnh hưởng nhất của thế kỷ 20.
Được chiêm ngưỡng một trong số những bức tranh của Jackson là niềm vui và hạnh phúc mà Rosé giữ cho mình. Rosé cứ ngồi trên băng ghế đó, thả hồn vào những đường nét nguệch ngoạc trên tranh của ông một lúc lâu mới rời đi. Kết thúc buổi triển lãm, Lisa chủ động nắm lấy tay Rosé rảo bước ra khỏi MoMA. Lúc này cô nhận ra, Rosé bình yên đến lạ, khác hẳn nét ngang bướng thường ngày.
– Em biết chị muốn hỏi gì. Xem tranh là một trong những sở thích của em, đến bảo tàng là thói quen em vẫn thường làm khi đến một thành phố mới. Có thể đối với chị nó rất khô khan và khó hiểu, thậm chí chị còn đặt cả trăm câu hỏi liên quan đến nó. Vì sao lại phải tốn thời gian vào trong này? Vì sao lại ngồi cả tiếng để nhìn ngắm một bức tranh không rõ nội dung. Nhưng Lisa, chị có biết nơi nào thể hiện rõ văn hoá và lịch sử nhân loại nhất không. Là nó, là bảo tàng. Từ từ em sẽ cho chị thấy, nó không khô khan như chị nghĩ. – Rosé bước thật chậm và đều với bước chân của Lisa, vừa đi cô vừa nói bằng giọng khá trầm lắng.
– Em thích bức tranh khi nãy lắm sao?
– Nó là bức tranh đầu tiên đưa em đến với hội hoạ. Cũng chính vì người ta chẳng thể hiểu gì khi nhìn vào nó, cho nên nó đã làm bạn với em trong suốt thời gian dài. Đối với riêng em, em cho đó là sự cứu rỗi.
– Có thứ này, muốn cho em xem.
Lisa đưa điện thoại ra trước mặt, những hình ảnh mà cô đã chụp lén Rosé. Khác hoàn toàn so với những gì Rosé biết về Lisa, cô lại không nghĩ người khô khan như Lisa lại có thể chụp được những bức ảnh có hồn và đẹp đến vậy. Lẽ dĩ nhiên Rosé biết mình xinh đẹp, nhưng điều ấy lại càng như được nhân lên gấp bội dưới ống kính của Lisa.
– Lisa! Đó giờ có ai khen chị chụp ảnh đẹp chưa? – Rosé vẫn chưa thôi ngạc nhiên, cô nhìn chằm chằm vào từng bức ảnh một cách kỹ lưỡng.
– Chưa. Ít khi chụp lắm, chủ yếu là chụp Windy.
– Giờ thì có rồi đó. Em lấy đăng instagram đây.
– Vậy giờ mình đi đâu?
– Về nhà thôi. Em nấu bữa tối, chúng ta cùng ăn rồi xem phim. Hôm nay đi vậy là đủ rồi.
Một bữa tối không quá cầu kỳ, chỉ đơn giản là món cả hai yêu thích, dưới ánh nến và ly rượu vang. Rosé đã để cho Lisa được chọn chai rượu mà mình yêu thích, cũng không quá khó đoán khi cô chọn lại loại rượu mà lần đầu được uống cùng Rosé trước đây. Lần này, họ không nói quá nhiều về công việc mà nhắm thẳng đến một đối tượng cả hai đều quan tâm và quen biết, Windy. Lisa đã nhiều lần muốn hỏi Rosé vì sao có thể biết được Windy bị bạo lực học đường, cũng như ngồi nghe cô kể lại quá trình có được lòng tin và sự yêu mến từ con bé. Rosé không có gì để giấu, một mạch kể lại toàn bộ sự việc.
– Em thật sự không thích con nít bởi vì chúng rất ồn, thật đấy. Nhưng từ lần đầu chạm mặt con bé, chính ánh mắt biết nói của nó đã cho em một cái nhìn hoàn toàn khác về trẻ con. Em biết cả chị và Windy đều thiếu thốn tình cảm từ gia đình, vậy nên em không có lý do gì để gây tổn thương cho Windy thêm nữa. Thật ra Windy mới là người khiến em thay đổi góc nhìn bởi sự hiểu chuyện của nó. Em chưa từng thấy đứa trẻ nào không đòi hỏi, không vòi vĩnh mà ngược lại rất biết nhìn sắc mặt người khác để hành xử. Nó khiến em đau lòng. Em không muốn con bé phải nếm trải những thứ em đã từng trải qua.
– Windy trước nay đều rất đề phòng người lạ, trong mắt nó chỉ có tôi, Laura và Carl. Vậy nên khi nghe nó bảo nó rất yêu mến em, tôi cũng lấy làm kinh ngạc. Từ nhỏ cho đến lớn, Windy hầu như chưa từng thân thiết với bất kỳ ai, kể cả giáo viên của nó. Em là người đầu tiên khiến con bé mở lòng.
– Vì bọn em có cùng sở thích thôi.
– Sở thích gì?
– Yêu chị.
Lisa mỉm cười, đặt nhẹ lên môi Rosé một nụ hôn thay cho lời cảm ơn. Sau bữa tối, Rosé nằm gọn trong vòng tay Lisa dưới tấm thảm cạnh lò sưởi, cô nói muốn cùng Lisa xem bộ phim mà mình yêu thích. Lại một lần nữa, Lisa đoán sai về sở thích xem phim của Rosé. Cô vẫn đinh ninh Rosé sẽ chọn những bộ phim hành động, hoặc ít ra là những bộ phim về tình yêu đang sốt dạo gần đây, cho đến khi…
– Casablanca?? – Cho đến khi những thước phim đen trắng dần dần hiện lên màn hình, Lisa lại ngỡ ngàng quay sang Rosé mà hỏi.
– Này Rosé, em cũng chưa đến nỗi già, sao sở thích của em lại như sống ở thời đại khác thế?
– Nè, nói phụ nữ già là một tội ác đó nha. Tôi lớn tuổi hơn mấy người đó, đừng có thấy người ta xưng em rồi muốn nói gì nói. Nằm im xem phim với em đi.
– Nhưng mà mấy dạng phim như này khó xem lắm.
– Xem chung đi. Em từng nói với bản thân, khi nào có người yêu, em muốn cùng người đó xem bộ phim này. Bởi vì…trong đây có một nơi, là nơi mà lần đầu tiên bố và mẹ em gặp nhau.
Rosé mặc kệ Lisa có thích hay không, cô vùi đầu vào trong lòng Lisa bình yên mà xem phim, để cho Lisa dùng tay chơi đùa với những lọn tóc của mình một cách tuỳ tiện. Đối với một người sinh ra ở thời hiện đại như Lisa, việc ngồi xem một bộ phim đen trắng thế này, mười phần hết tám phần cô cảm thấy không hiểu. Nhưng chịu khó xem một lúc, cô lại nhận ra, nó không quá khó tiếp nhận như cô nghĩ.
– Nhìn kìa, Rick’s Café Américain chính là địa điểm mà bố mẹ em gặp nhau khi họ đi du lịch đến Casablanca thời trẻ. Cả hai người họ đều là fan cứng của bộ phim này. Chị biết không, mẹ em chính là bị cái họ Blaine của bố thu hút vì họ của ông giống với nhân vật Rick Blaine trong phim, vậy nên họ mới nảy sinh tình cảm và yêu nhau.
– Trùng hợp vậy sao? Hình như đây là lần đầu tiên, tôi nghe em kể về mẹ.
– Mẹ mất đã nhiều năm. Nhưng bố vẫn luôn kể về mẹ bằng cả tình yêu thương ông dành cho bà, cho nên em và cả Brian, Brandon đều không thấy trống vắng khi không có mẹ. Bọn em còn thuộc làu làu chuyện tình của họ, bởi bố kể nó hầu như mỗi ngày.
Từ sau lời kể của Rosé, Lisa đón nhận những thước phim một cách tập trung hơn. Nhưng cô vẫn không thích chuyện tình này, cô cho rằng nếu thật sự yêu Rick, Ilsa sẽ không chọn đi cùng Laszlo dù cho cô cho đó là trách nhiệm với người chồng trước đây của mình.
– Tôi không thích Ilsa tí nào. Nếu yêu sao không chọn ở cạnh Rick. – Bộ phim kết thúc, vẫn để lại trong lòng Lisa một cảm giác bức bối. Cô ôm lấy Rosé, nói.
– Chị làm sao có thể chọn giữa định mệnh và sự sắp đặt của số phận chứ. Có bao giờ nghe qua bài Casablanca chưa?
– Nghe rất nhiều.
– Vậy chị có biết nó không liên quan gì đến phim này không? Nó ra đời sau bộ phim tận 40 năm, nhưng vẫn thường bị nhầm là nhạc phim bởi cảm xúc trong bài hát quá giống với chuyện tình giữa hai nhân vật Rick và Ilsa. Bài hát trong phim này chỉ có một, là As Time Goes By mà khi nãy Sam đàn thôi ngốc ạ.
– Có phải cũng là do bố em dạy lại không?
– Chứ còn ai vào đây. Ngoài bố và hai anh ra, chị là người đầu tiên em muốn cùng xem bộ phim này, dù em đã xem nó hàng trăm lần rồi.
– Nếu đã xem hàng trăm lần, vậy giải thích cho tôi nghe xem, “Chúng ta sẽ luôn có Paris” có nghĩa là gì?
– Paris là nơi thăng hoa cho tình yêu giữa hai người họ. Nỗi đau lớn nhất của người đàn ông chính ở đây, khi người con gái anh yêu đang làm tất cả, kể cả cầm súng để đòi bắn anh hòng tìm cách giải thoát cho chồng cô ta. Cũng chính vì thừa nhận còn yêu Rick sau nụ hôn mãnh liệt đó, Rick đã lấy lại được Paris mà anh đánh mất vì Ilsa. Anh biết mình cần bảo vệ người con gái ấy, anh nhận ra rằng Ilsa mới là hậu phương của Laszlo, rồi một ngày Ilsa sẽ hối tiếc nếu không đi theo Laszlo, rằng thế giới sắp tới của anh không có chỗ cho cô. “Chúng ta sẽ luôn có Paris” – chính là những kỉ niệm họ giữ lại cho riêng mình, cho mối tình này.
Cuộn tròn trong vòng tay Lisa, Rosé khẽ cười. Cô nhớ bố, nhớ đến tình yêu giữa ông và mẹ. Có lẽ không khác hai nhân vật chính trong phim là bao, trong bố sẽ luôn có một Casablanca chứa đựng toàn bộ tình yêu với mẹ cô dù thời gian có trôi qua. Chưa bao giờ Rosé cảm thấy yêu cái họ Blaine của mình đến vậy.
“Cảm ơn vì đã đem họ Blaine đến với con, David!”.
Đọc dạo đầu tính nói Sao Rosé bánh bèo ngang dẫy chị ơi!!!!
…
…
…
Em xin rút lại lời ạ😅.
Đọc 1 chap mà 1 lố kiến thức cần phải tiếp nhận vào. OMG. Truyện này em sẽ thêm vào danh sách “Truyện Bách Khoa Toàn Thư”:))).
bác sĩ Blaine có chuyên khoa tiểu đường ko chứ nay mắc cái giống gì cứ 5 dòng lại ném 1 cục đường vô họng rd vậy
Tại Au đang thèm đồ ngọt 🤣
bộ anh mắc hôn lắm hả Lawrence, người ta mới ăn có chục thìa đường mà đã đút cái cục cáu vào người
có cái nắm tay c cũng ngại là sao chứ . sau này lỡ có ” lễ đường” thì 2 người cầm dây dắt nhau lên à .
Và dear bs : C bớt vô lại vừa thôi c biết ngta thích lắm không hả
Nói nghe, e bớt nhấn mạnh 2 chữ đó đc ko? C bị nhột á.
Trân trọng,
2 cái con người nhẹ nhàng tình cảm kia là vậy . có giới thiệu từ đầu sao . Trả lại bác sĩ Blaine mỏ hỗn và cô cứu hộ cọc tính co eim