Lichaeng, Requiem For A Dream

16. Lalisa (H)

Lisa từ từ choàng tỉnh, phần nửa đầu vẫn còn cảm thấy đau, cổ họng trở nên khô khốc. Ánh mắt đưa lên trần nhà, cô cảm thấy cơ thể bị rút cạn sức lực khắp người ê ẩm. Đến khi hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy cơ thể mình không một mảnh vải, ánh mắt Lisa sửng sốt. Cô quay sang nhìn cơ thể cuộn tròn trong lòng mình đã bất giác hiểu ra chuyện gì. Chầm chậm đưa tay vén lấy phần tóc phủ lên người bên cạnh, Lisa khẽ cau mày. Cô nhẹ nhàng giở tấm chăn ra nhìn qua một lượt, vì đột ngột bị lạnh nên cơ thể trắng nõn kia khẽ cựa mình, khuôn miệng nhỏ nhắn chu lại khó chịu. Rosé bị lạnh cũng từ từ tỉnh giấc, đưa đôi mắt ngái ngủ nhìn lấy Lisa, nhoẻn miệng cười chào buổi sáng.

– Chị tỉnh rồi sao?

Nàng nhích lại gần, rúc sát vào người Lisa ôm lấy cô, dụi mặt vào đó. Đêm qua Lisa đã hành khiến nàng không còn muốn dậy sớm nữa, hôm nay cứ thế nướng trên giường thôi. Nhưng thấy Lisa đã tỉnh vẫn không nói lời nào với mình, Rosé ngước lên kiểm tra. Cô dùng đôi mắt không hài lòng vương chút hối hận nhìn nàng chăm chăm.

– Sao? Tính nói với em chị không biết gì? Tính rũ bỏ trách nhiệm hả? Bỏ đi nha.

– Rosé…

– Đừng có nói xin lỗi ở đây. Em không sao hết, sáng sớm đừng có nhăn mặt nữa, ôm em ngủ thêm chút đi.

– Rosé. Có đau không?

– Hỏi thừa, đau sao không? Nhưng mọi thứ ổn rồi Lisa, đừng lo cho em nữa. – Nàng lè nhè chất giọng ngái ngủ cố trấn an Lisa, Rosé biết hiện tại trong lòng Lisa đang cảm thấy tội lỗi, trước sau cô luôn gìn giữ cho nàng, tôn trọng khoảnh khắc thiêng liêng đó, nhưng đêm qua cô lại như không biết gì tự tay lấy đi sự trong trắng của nàng. Người mất không lo người lấy lại hoảng, chẳng phải Lisa của nàng đáng yêu lắm sao.

 

– Rosé, em nhìn xem, đây là gì? – Ánh mắt Lisa phẫn uất nắm lấy cánh tay trắng trẻo của nàng giơ lên, phần cổ tay và bắp tay chi chít vết bầm. Lisa kéo nhẹ tấm chăn để lộ thân thể không một mảnh vải kia ra, vết đỏ vết bầm ở khắp mọi nơi. Nàng nhớ lại đêm qua quả thật Lisa hơi mạnh tay và có chút thô lỗ khác với mọi ngày, nhưng đâu phải Lisa muốn vậy. Nàng thở dài mở to đôi mắt, dùng hai tay ôm lấy gương mặt tội lỗi của Lisa nhìn thẳng vào mình, dứt khoát nói.

– Cơ thể em trước nay rất mẫn cảm, đụng một chút là bầm. Chị có thôi cái gương mặt đó đi không? Em là người lỗ chứ có phải chị đâu? Em nói không sao là không sao? Chị chờ em la lên cho cả nhà biết là em tình nguyện dâng hiến tấm thân cho chị chị mới vừa lòng sao Lisa?

– Rosé…

– Lisa, đêm qua là đêm hạnh phúc nhất cuộc đời em, dù cho khi ấy chị không còn tỉnh táo nhưng miễn sao người đó là chị, em đều cảm nhận hết. Không có cảm thấy có lỗi với em nữa, được không?

Lisa tâm tình dịu đi, ôm lấy nàng vào lòng. Ban nãy khi nhìn thấy khắp nơi trên cơ thể Rosé là những dấu vết do mình tạo ra, nội tâm cô trỗi lên cảm giác tự trách bản thân mình. Vết ấn ký xen lẫn vết bầm đậm màu rõ rệt từ cổ trải dài xuống thân đủ thấy đêm qua Lisa đã thô lỗ thế nào. Dù cho Rosé không hề trách cô lấy một lời nhưng Lisa vẫn mang gánh nặng ấy trong lòng, cớ sao lần đầu tiên nàng trao thân cho cô lại trong hoàn cảnh éo le thế này.

Vừa thương vừa xót cho Rosé, Lisa ghé mặt xuống hôn nhẹ lên hõm cổ, cánh tay nàng, chạm vào những vệt đỏ thay cho sự bù đắp. Nhưng mùi hương thoang thoảng trên cơ thể Rosé lại lôi cuốn khiến cho Lisa thật tâm không muốn rời.

– Lisa, chị định làm gì? Mới xong đêm qua mà. – Rosé cảm nhận được nụ hôn của Lisa dường như có phần kéo dài, không có ý định ngưng lại, nàng giữ lấy mặt Lisa lên giọng cảnh tỉnh.

– Đêm qua tôi không cảm nhận được gì hết, giờ tôi bù lại cho em. – Lisa nhoẻn miệng cười, tiếp tục vùi mặt vào hõm cổ Rosé.

– Bù cái gì mà bù, em không cần, mới sáng sớm mà.

– Sáng hay tối liệu có khác biệt? Đừng quậy nữa.

– Không. Mệt chết đi được, em muốn đi ngủ, Lisa.

Mặc cho Rosé la ó phản đối, Lisa vẫn cương quyết bám chặt lấy nàng. Cô muốn dùng sự điềm đạm của mình bù đắp lại cho những phút giây lỗ mãng đêm qua. Lisa hất tung tấm chăn sang một bên đưa mắt nhìn lấy những đường cong trên cơ thể mỹ miều của nàng khiến Rosé xấu hổ dùng tay che mặt lại. Lisa nở một nụ cười ôn hoà, gỡ lấy đôi tay nàng ra, đưa thanh âm trầm ấm của mình truyền đến tai nàng.

– Rosé, em thật sự rất đẹp.

Cô cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đưa lên môi hôn một cách chậm rãi, xem nó như một phần trân quý của người mình thương, nâng niu chiều chuộng. Nhìn thấy lại được Lisa trước mặt mình là một Lisa trầm tĩnh, tâm lặng như nước thường ngày, Rosé không nén được đưa bàn tay chạm khẽ lên gương mặt cô, dùng ánh mắt biểu đạt tâm ý rồi chầm chậm kéo nhẹ đầu Lisa về phía mình, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào quen thuộc.

Nụ hôn mê luyến càng lúc càng cuốn cả hai vào cảm giác mãnh liệt không nỡ tách rời, mãi đến khi hơi thở ngột ngạt mới khiến Lisa dời đi. Bàn tay bắt đầu không chịu ở yên một chỗ đưa lên chạm lấy một bên ngực của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn. Cơ thể Rosé bất cứ đâu cũng rất mịn màng và luôn toả ra hương thơm dịu ngọt kích thích mọi giác quan, điều mà đêm qua Lisa không lưu lại được trong não bộ mình. Cô tận hưởng hương thơm đó ở mỗi nơi mình lướt qua, càng lúc càng trở nên say đắm. Lồng ngực Rosé phập phồng nhịp thở mỗi lúc một nhanh ôm lấy phần đầu hạ thấp của Lisa đang trêu đùa vòng một của mình. Nàng cảm nhận được Lisa đang dùng chiếc lưỡi cố tình trêu chọc mình, khiến cơ thể chốc chốc lại rợn da gà lên từng cơn.

Cảm thấy mình đã lưu lại nơi này khá lâu, Lisa quyết định trườn nhẹ xuống, chiếc lưỡi đi dọc theo cơ thể mịn màng của nàng. Rosé cả kinh khi nhận ra Lisa đã đi quá sâu qua khỏi vùng bụng và không có ý định dừng lại, nàng hoảng hốt đưa hai tay giữ lấy đầu Lisa, ngăn không cho Lisa tiến sâu hơn.

– Lisa, dừng lại. Nơi đó không được đâu.

Lisa nhổm dậy, tiến lại sát mặt nàng nở nụ cười trấn an, hôn lên mắt nàng, từ từ gỡ lấy bàn tay Rosé đan chặt vào nhau. Lisa ghé sát vào tai nàng, phả ra hơi nóng đủ để đối phương cảm nhận được giọng nói của mình, chậm rãi cất lời.

– Rosé. Tôi yêu em. Chỉ yêu một mình em.

Rosé buông bỏ mọi phòng tuyến khi nghe thấy lời Lisa thốt ra, nếu như nàng nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên tên kiệm lời này nói yêu nàng. Dù đã bên nhau được một thời gian nhưng có cạy miệng Lisa cũng quyết không nói. Lòng nàng trỗi dậy một thứ hạnh phúc khôn tả, quên đi những cảm giác xấu hổ vừa rồi, để mặc cho Lisa di dời trên người mình. Những ngón tay siết chặt lấy bàn tay rắn chắc của người yêu, nàng nhắm mắt.

Lisa đưa người quay về vị trí cũ, hôn nhẹ lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng, từ từ chậm rãi di dời sâu hơn. Lực siết từ bàn tay Rosé cũng mạnh lên thấy rõ, nhưng nàng lại có cảm giác Lisa như bất động không chút động tĩnh. Hai má bắt đầu phiếm hồng, Rosé quay mặt đi chỗ khác thấp thỏm chờ đợi động thái tiếp theo của Lisa.

Bất ngờ, Lisa đưa lưỡi chạm đến vùng nhạy cảm của nàng, bị tấn công mà không có chút tín hiệu, Rosé không kiềm được mà phát ra âm thanh khàn đục. Nàng vừa sợ hãi vừa lạ lẫm, pha chút xấu hổ đối với cảm giác lần đầu cảm nhận này. Rosé rốt cuộc không hiểu hay là đã thấu Lisa dành cho nàng tình cảm sâu đậm đến mức nào để có thể từ một người cao cao tại thượng trước mặt mọi người lại chịu phủ phục dưới thân nàng. Bị Lisa chạm vào nơi nhạy cảm mặc sức làm càn, cơ thể Rosé không kiềm được mà run lên từng cơn, cảm xúc xáo trộn, nửa muốn Lisa dừng lại, nửa kích thích dâng trào khoái cảm. Đầu óc nàng mơ hồ dần theo từng chuyển động của Lisa, để sự kích thích kiểm soát não bộ. Rosé giờ phút này bỏ mặc tất cả cảm xúc lẫn suy nghĩ trong đầu, chỉ khao khát được Lisa yêu chiều mình nhiều hơn. Nàng thấp giọng khẽ gọi tên cô.

– Lisa…

Được gọi tên, Lisa rời bỏ nơi yêu thích, tiến gần về phía nàng, đặt lên môi nàng nụ hôn vỗ về. Ngón tay không để nơi đó trơ trọi quá lâu, nhanh chóng tìm đến khơi gợi. Cô di chuyển đến vành tai nàng ngậm lấy nó kích thích giác quan của Rosé, phối hợp cùng với ngón tay dìu nàng lấn sâu vào khoái cảm không thể dứt ra. Rosé hô hấp khó khăn, bị Lisa dẫn dắt đến trầm mê, giọng khẽ rung thành tiếng.

Lisa từ từ đưa ngón tay thuôn dài của mình lấn sâu vào vùng eo hẹp, nhẹ nhàng đi qua và cảm nhận thứ quý giá nhất của nàng, cô như phát điên vì giây phút này nhưng cũng không quên vỗ về lấy nàng. Chỗ ấy vì đêm qua mà đến giờ vẫn vương một chút đau rát khiến Rosé bất giác đưa tay vòng lấy vai Lisa bấu chặt. Lisa dừng lại đôi chút cho nàng dần quen với cảm giác được cô ở bên trong rồi bắt đầu hành sự. Ngón tay đưa đẩy nhịp nhàng từ chậm rãi rồi tăng nhanh, cơ thể nàng cũng theo đó mà chuyển động. Khi đã vượt qua được cảm giác đau rát chính là lúc cảm nhận sự ngọt ngào của tình yêu. Lisa thật sự đã đền bù cho nàng tư vị mà đêm qua cô đánh mất, sự yêu thương được Lisa gửi gắm vào bàn tay, nâng niu tạo cho Rosé đủ mọi khoái cảm.

Nhịp ra vào mỗi lúc một nhanh khiến phía dưới phát thành tiếng, hơi thở Rosé ngày càng loạn nhịp. Lisa bất ngờ nhấc nàng ngồi dậy trèo lên người cô, ngón tay vẫn không dừng lại. Hành động luôn không báo trước của Lisa khiến nàng bối rối nhưng rồi nhanh chóng thích thú, nàng đưa hai tay ôm chầm lấy cổ Lisa như một chiếc phao cứu sinh, mái tóc dài mượt mà phất phơ theo nhịp cơ thể, tầm nhìn Lisa đặt ngang ngực nàng, miệng theo đó tham lam ngậm lấy phần trắng nõn hoà cùng ngón tay quyết để nàng du sơn lên đỉnh núi một lần. Rosé cơ thể được Lisa chiều chuộng rất mau dâng trào khoái cảm, không thể khắc chế mà rên lên âm thanh xấu hổ, toàn thân run lên từng cơn rồi kiệt sức đổ người vào vai Lisa.

Kẻ làm chủ cuộc chơi trông thấy người yêu mình đạt cực khoái, ngại ngùng giấu mặt đi buông cô không rời thì nhoẻn miệng cười. Lisa ôm lấy tấm lưng trần của nàng mà vuốt ve, dùng chăn che đi cơ thể đang ửng hồng kia. Rosé rúc vào lòng cô, dụi mặt vào đó không dám ngước lên.

– Chị là đồ vô lại.

– Không vô lại làm sao có được em.

***

Đầu nàng gối lên vai Lisa, ngón tay di dời trên người cô rồi dừng lại ngay vết sẹo đã mờ trên đó. Nhìn kĩ lại Rosé phát hiện ra, làn da cô hình như có khá nhiều sẹo. Không nhịn nổi tò mò, nàng ngước mắt lên nhìn Lisa và hỏi.

– Lisa, sẹo này vì đâu mà có.

– Vết dao.

– Còn vết này?

– Bị thương do luyện tập.

– Có đau nhiều không?

– Không. Đừng quan tâm đến nó, ngủ đi.

– Chị ngủ thêm đi nhé, tí nữa em ra ngoài mua ít đồ tối em nấu cơm chúng ta ăn.

– Uhm. Đi nhanh rồi về.

Lisa mệt mỏi dần đi vào giấc ngủ, tác dụng phụ của thuốc khiến đầu cô vẫn còn đau âm ỉ, cho phép bản thân hôm nay lười biếng một chút. Rosé nằm cạnh, đợi đến khi hơi thở của Lisa bình ổn, đều đặn mới xoay người rời khỏi giường. Bàn chân nàng vừa đặt xuống sàn nhà lập tức đứng không vững mà ngồi thụp xuống, đôi chân không còn chút sức lực. Nàng oan ức đưa đôi mắt hờn dỗi liếc cái tên vô lại đang nằm ngủ trên giường thầm rủa thủ phạm đã khiến nàng thành ra như vậy, nhưng tuyệt nhiên không dám làm ồn.

Rosé nhìn mình trước gương mới hiểu ra vì sao khi nãy ánh mắt Lisa lại thể hiện muôn vàn hối lỗi dành cho mình. Vùng cổ, cánh tay vô số vết xanh đỏ, thế này rồi mấy ngày sau làm sao nàng dám chường mặt ra đường, nếu sơ hở để fan thấy được nước sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Cũng may hiện tại đang là mùa đông, vài ngày tới chắc nàng phải trung thành với áo cổ lọ mất thôi.

Sau khi tắm gội sạch sẽ, Rosé bước xuống nhà tìm gì đó lót dạ, lại chạm mặt ngay anh em nhà Russo. Nàng có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mặt họ, vội tiến lại bếp chuẩn bị bữa sáng.

– Lisa ổn chưa em? – Rõ ràng nàng đang muốn tránh né mà không hiểu sao Elio lại cố tình nhắc đến làm gì không biết. Đành phải giả bộ bình thản như không có chuyện gì trả lời cho qua chuyện.

– Ổn rồi anh. Chuyện hôm qua rốt cuộc là sao, anh đã tra ra chưa?

– Đã xong. Nhưng anh nghĩ em không muốn nghe đâu. – Elio tiếp tục dán mắt vào tờ báo.

– Em muốn biết, anh nói em nghe đi. – Nàng đưa miếng sandwich lên miệng cắn lấy một miếng, tựa người vào thành bếp chờ đợi câu trả lời của Elio.

– Rosé, có phải em có một cô bạn tên Irene không? – Elio gập tờ báo lại, nhìn thẳng Rosé hỏi.

– Đúng rồi. Vậy thì liên quan gì đến chị ấy?

– Là cô ta cho tiền tên bartender dặn hắn bỏ thuốc vào ly rượu của Lisa. Anh nghĩ cô ta thích Lisa và muốn đốt cháy quá trình, buộc Lisa chịu trách nhiệm với mình. Đêm qua anh đã cho tên bartender một trận ra trò và dặn hắn không được để cô ta biết. Vì cô ta là bạn em nên bọn anh cũng không muốn đào sâu, nếu Lisa đã không sao rồi thì chuyện này coi như cho qua. Có điều anh không hiểu tại sao hôm qua cô ta có thể hẹn được Lisa ra quán bar.

Rosé nghe qua lời Elio, giận dữ ném miếng bánh mì vào bồn rửa, nàng nhớ lại những lần Irene tiếp cận mình và liên tục nhắc đến Lisa, giờ thì nàng hiểu tại sao hôm qua cô ta mượn điện thoại của mình. Rosé hít một hơi thật sâu và trầm giọng, thể hiện thần thái giống hệt Lisa.

– Mario, chuẩn bị xe. Em lên thay đồ, hai anh theo em đến một nơi.

Nói rồi nàng đi thẳng lên phòng, chọn lấy một bộ y phục đen kín đáo che chắn cơ thể, trang điểm vội, vơ lấy túi xách định bước ra ngoài rồi chợt khựng lại, quay về giường hôn nhẹ lên gương mặt Lisa, sau đó mới đi.

***

Từ xa Irene thấy Rosé bước nhanh về phía mình, theo sau có hai người đàn ông nước ngoài cao to đi theo. Sắc mặt Rosé có vẻ khó coi hơn mọi ngày, lẽ nào…

– Em hẹn chị ra đây có việc gì thế Rosé? – Irene vờ hỏi.

– Em nghĩ chị rõ hơn ai chứ nhỉ? – Rosé tháo kính, đưa miệng thổi nhẹ lên nó rồi dùng tay lau sơ.

– Em nói gì chị không hiểu?

– Có thể hơi thất lễ khi nói điều này ra với chị, dù sao chị cũng là tiền bối, nhưng mong chị từ giờ bỏ luôn ý định tiếp cận Lisa đi. Không ngại nói cho chị biết, tôi và Lisa đã yêu nhau được một thời gian. Nếu không nể tình chị là bạn của Jennie thì trên mặt chị đã in dấu tay của tôi rồi. Dù cho chị có bỏ thuốc thêm vài lần nữa hay thật sự khiến Lisa ân ái cùng mình thì chị mãi mãi cũng không có được trái tim Lisa đâu.

– Được, nếu cô đã biết thì tôi cũng không ngại che giấu làm gì? Phải, tôi thích Lisa và muốn có được chị ấy. Thì sao? Tương lai chưa biết được điều gì, biết đâu mai này Lisa cảm thấy chán cô rồi quăng cô sang một bên thì sao.

– Suy nghĩ ấu trĩ thật, quả nhiên chị chẳng hiểu gì về Lisa, chị đang làm nhục nhân phẩm người yêu tôi đó. Nếu chị đủ khả năng thì cứ việc, để xem chị giỏi thủ đoạn thế nào? Nếu tôi đoán không lầm thì tới một ánh mắt Lisa cũng không thèm ngó ngàng đến chị được quá hai giây, đúng không? Thế thì đợi đến mãn kiếp đi. Đừng có dại mà chọc điên tôi lên, và tránh xa người yêu tôi ra. – Nói xong, nàng quay người cất gót đi không cho Irene cơ hội phản kháng. Nhưng dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, Rosé quay người lại bồi thêm cho Irene một câu.

– À, cũng phải cảm ơn chị. Nhờ chị mà đêm qua tôi đã trở thành người của Lisa rồi, không cần phải đợi lâu. Tạm biệt.

Nàng lạnh lùng đưa tay đeo lại gọng kính lên gương mặt bé nhỏ của mình, miệng mỉm cười bước đi. Elio và Mario đi phía sau, nhìn thần thái của Rosé dứt khoát dạy cho tình địch một bài học cũng vui vẻ phá lên cười.

– Đúng là người phụ nữ của Lisa. Rosé, làm tốt lắm. – Elio đưa nắm tay ra, đập tay với nàng.

– Không ngờ có một ngày tôi không đi đánh nhau mà đi đánh ghen. Ôi Rosé.

Cả ba vui vẻ đi bên nhau, thân thiết như người một nhà. Chỉ tội cho người ở nhà, vẫn đang say sưa ngủ không hay biết gì.

Lisa ôm Rosé trong lòng, ngồi nghe Mario miêu tả lại sự việc kịch tính ban nãy và thái độ giận dữ hiếm thấy của Rosé, vui vẻ cười lớn. Thì ra Rosé nhút nhát mọi ngày cũng có lúc biết tức giận, tiếc là cô không được chứng kiến nét mặt nàng lúc giận dữ, liền nâng cằm nàng lên, nhìn sơ qua một lượt, nheo mắt nói.

– Lần sau có đi phải đưa tôi theo cùng, thật lòng muốn thấy em tức giận một lần.

– Còn muốn có lần sau? Một người là quá lắm rồi đừng có mà mơ.

***

Những ngày đông tuyết phủ trắng Seoul khiến chẳng một ai muốn bước chân ra khỏi nhà, đặc biệt là những người đang yêu. Tần suất Rosé nán lại nhà Lisa cũng mỗi lúc một nhiều, nàng đơn thuần chỉ muốn rúc vào lòng Lisa tìm lấy hơi ấm xua đi cái lạnh của mùa đông mà thôi. Thế nhưng Lisa nào đâu nghĩ thế, một khi đã không còn rào cản nào ngăn cô lại, khi giới hạn cũng đã vượt qua, thì Rosé trong mắt Lisa không bao giờ là đủ. Đôi lúc nàng chỉ vô tình cười một cái cũng bị cô bế thốc lên phòng ăn tươi nuốt sạch. Nói trúng một câu lại bị cô bắt về chỗ thân quen. Có nhiều hôm nàng vẫn đang vui vẻ nấu bữa tối, tiện miệng hát vu vơ nhảy múa vài câu, chớp mắt một cái đã nằm gọn trên vai Lisa mà điểm đáp không đâu khác lại là chiếc giường đó. Dần dần nàng nhận ra, hình như không phải do mình đáng yêu khiến Lisa không thể kiềm lòng, mà điểm chung đều nằm ở chiếc áo sơmi trắng nàng cướp của Lisa lấy bận cho thoải mái. Cứ hôm nào vui vẻ mặc chiếc áo đó vào là sẽ không thể yên nổi với bản năng vô lại của cô. Vậy nên nàng bực dọc hỏi thẳng.

– Ba lần rồi nha Lisa, em mệt quá rồi. Chị tránh ra đi đồ tham lam. Bộ lần nào em mặc cái áo sơmi của chị chị cũng phải trả thù em sao?

– Uhm.

– Chị thiếu gì áo, lấy có một cái mà hành người ta quá vậy?

– Vấn đề không phải lấy bao nhiêu cái, mà do em mặc nó trông rất quyến rũ. – Lisa nhúi đầu vào người Rosé tiếp tục hôn hít.

– Em bảo tránh ra. Mốt em không bận nữa.

– Từ giờ đổi hết đồ ngủ thành sơmi đi.

– Ngu sao. Chịu sao nổi với chị. Thì ra chị không thích đồ ngủ hai dây, gu của chị ngộ thiệt.

– Gu của tôi là không mặc gì.

– Lisa!!!!! Bỏ ra. Mai em còn phải đi quay.

***

Chẳng mấy chốc đã gần đến ngày sinh nhật của Rosé, Lisa bỏ công không ít chuẩn bị mọi thứ để làm nàng vui, đây cũng là lần đầu cô chuẩn bị sinh nhật cho nàng, nhưng ngặt nỗi Rosé không phải như những cô gái bình thường mà là một idol nhiều người yêu mến, nên buộc lòng ngày hôm đó cô phải nhường nàng cho bao người. Dự định ngày hôm sau sẽ bên cạnh nàng cùng đón tuổi mới và dự một cái tiệc ấm cúng cùng Jensoo, anh em nhà Russo.

Có vẻ như đoạn tình duyên này không được lòng trời, nên phàm là những thứ lần đầu trải qua cùng nhau phải có chút trắc trở mới dần có thể êm ấm. Sắc mặt Lisa tái xanh khi nhận được thông báo từ điện thoại, cô buông bỏ hết tất cả những việc đang làm cùng anh em nhà Russo gấp rút rời khỏi căn nhà.

Rosé chẳng hề hay biết, vui vẻ vào nhà cùng Jensoo nhưng gọi mãi vẫn không nghe thấy tiếng Lisa hồi đáp, tìm khắp nhà cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Nàng cứ nghĩ có lẽ Lisa muốn tạo thêm bất ngờ, nhìn căn nhà trang hoàng cho tiệc sinh nhật xem ra Lisa bỏ công không ít. Đợi mãi người thì không thấy tăm hơi, gọi điện lại khóa máy. Nét vui vẻ trên mặt nàng dần tắt.

– Đừng lo Rosé, chắc là Lisa bận gì đó, chúng ta đợi thêm một lát xem sao?

Một tiếng…hai tiếng…Rosé đã chờ đợi đến cuối ngày vẫn không thấy một chút tin tức. Nàng ủ rũ chào từ biệt Jensoo rồi bỏ về phòng, căn nhà rộng lớn bỗng chốc trở nên cô quạnh. Lisa lại bỏ nàng đi mà không nói một lời sao?

Rosé cứ nghĩ sáng mai khi Lisa về sẽ cho cô một bài học, nhưng nào biết được sự chờ đợi của nàng thoáng chốc đã kéo dài hơn bảy ngày không thấy bóng dáng Lisa. Nàng bắt đầu lo sợ và khóc rất nhiều, Rosé sợ lại như lần trước, Lisa trở về với vết thương trên người, nàng bó gối ngồi trong căn phòng u tối thầm gọi tên Lisa liên tục.

***

*Buriram, Thái Lan*

Lisa vội vã bước xuống xe, chạy thật nhanh vào nhà. Xung quanh xác của những cận vệ nằm la liệt, họ là những người được cô cử ngày đêm bên cạnh bảo vệ sự an toàn cho ông bà Manoban. Cô chạy một mạch vào căn nhà mình từng lớn lên, đứng chết sững chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Xác ông bà Manoban nằm gục trên vũng máu, lạnh toát. Kể từ sau khi nhận được tin nhắn nặc danh gửi cho mình đoạn clip, quay lại cảnh ông bà Manoban bị hành hạ, Lisa đã bỏ lại tất cả cố gắng có mặt ở Thái Lan nhanh nhất có thể, nhưng cô đã chậm chân một bước.

Lisa khuỵu xuống, ôm lấy bố mẹ nuôi, nước mắt tuôn ra. Cô ú ớ không phát nổi thành lời, chỉ có thể ôm lấy hai thi thể lạnh toát gào lên như một con thú dữ bị thương.

– Bố! Mẹ! Mở mắt nhìn con đi, làm ơn. Mở mắt ra nhìn con đi.

– Bố ơi! Mẹ ơi! Con xin hai người.

Giá như cô biết sẽ chẳng còn cơ hội nào để gặp lại bố mẹ mình, Lisa sẽ không chần chừ quyết định quay về Thái. Giá như cô can đảm thêm một chút, thì sẽ có thêm thời gian bên cạnh ông bà. Mười mấy năm biệt tích, không một lần xuất hiện, đến khi gặp lại nhau đã âm dương đôi đường. Nỗi đau dày xé tâm can, sự hối hận tột cùng thao túng lý trí minh mẫn của Lisa. Cô chỉ biết ôm lấy bố mẹ mà gào khóc. Ngoài trời, mưa giông vần vũ hoà cùng tiếng thét xé lòng vang tận trời cao.

– Con xin lỗi ! Con xin lỗi…

Nhìn thấy Lisa ở trong tình cảnh mất cả bố lẫn mẹ trong một đêm, anh em Russo cũng không cầm lòng được. Dù mạnh mẽ đến đâu, Lisa cũng chỉ là một con người, cũng có trái tim và biết khóc thương cho cha mẹ. Elio bàng hoàng hơn khi điện thoại Lisa lại một lần nữa xuất hiện tin nhắn nặc danh, và người này cả anh lẫn Mario đều biết. Nếu không đến kịp, chỉ e kết quả sẽ như ông bà Manoban.

– Lisa! Chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt…Papa..

Anh buông lửng câu nói của mình, đưa mắt nhìn Lisa.

5 2 votes
Article Rating
Đăng ký
Notify of
guest
0 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, xin vui lòng bình luận.x