Trời vừa hừng sáng, Rosé đã tỉnh giấc trước. Toàn thân cô rã rời vì cuộc vui quá sức đêm qua, cũng lâu lắm rồi trên chiếc giường này mới có hơi ấm của người thứ hai. Nhìn Lisa ngủ say như chết bên cạnh, cô khẽ cười, ngón tay chạm nhẹ vào những lọn tóc rối bời vén sang một bên để nhìn kĩ hơn gương mặt vẫn còn say giấc kia. Nghĩ ngợi một lúc lâu, Rosé với tay lấy điện thoại, lướt sơ danh bạ của mình một lượt rồi thẳng thừng bấm chặn, xoá hết những cái tên ngọt ngào trong ấy. Đã đến lúc cô muốn nghiêm túc bắt đầu một mối quan hệ thay vì vui chơi qua đường như trước đây.
“Kính koong.”
Chuông cửa reo lên liên hồi, Rosé nhìn lại đồng hồ chỉ mới hơn 6 giờ sáng, ai lại gọi cửa vào giờ này? Chẳng lẽ là Windy?
“Thôi chết, để con bé ngủ ở nhà một mình cả đêm. Không thể để nó thấy cảnh này được.”
Rosé nhẹ nhàng bước khẽ xuống giường, vội vàng khoác lấy chiếc áo choàng ngủ thật khẽ lo sợ Lisa tỉnh giấc. Cô bước nhanh ra cửa, ghé mắt qua lăng kính mắt mèo trên đó. Khuôn miệng Rosé mở to, xém chút là cô kêu ré lên thất thanh. Điệu bộ Rosé hoảng loạn thấy rõ khi nhìn thấy cặp song sinh to con xuất hiện trước cửa nhà mình, lần này thì cô có chạy đằng trời. Đôi chân Rosé chạy hoảng lung tung quanh phòng khách thu gom lại tàn cuộc tối qua, ôm chúng giấu vội vào phòng ngủ.
– Lisa! Lisa. Dậy! Đừng ngủ nữa! – Rosé không còn âu yếm để yên cho Lisa ngủ ngoan trên giường mình, cô thẳng tay kéo dựng người Lisa bật dậy.
– Rosé…sao tôi lại ngủ ở nhà cô? – Lisa mơ màng sau cơn say bí tỉ, chiếc chăn cũng theo đó mà trôi tuột xuống, để lộ cơ thể không mảnh vải che thân của cô.
– Rosé? Chuyện gì xảy ra tối qua vậy? Quần áo tôi đâu?
– Chúa ơi giờ không phải lúc nói chuyện này? Trốn lẹ đi? Núp vào tủ áo, chui vào đây nhanh lên.
– Cô làm gì vậy? Sao tôi phải trốn?
– Không có thời gian đâu. Từ từ tôi sẽ giải thích cho cô sau. Lẹ lên đi. Mẹ kiếp!!!
Rosé tống Lisa vào tủ quần áo rộng thênh thang của mình, từ thiện ném chiếc chăn vào cho cô che thân rồi tiện tay ném luôn đống quần áo tối qua rơi vãi trên sàn vào cùng. Sắp xếp xong xuôi, nhìn sơ một lượt, cảm giác đã ổn, Rosé hít sâu một hơi rồi đi nhanh ra cửa. Nhìn tay nắm cửa, ngàn lần vạn lần Rosé cũng không muốn mở, nhưng giờ sói đã tìm đến tận hang ổ, có chết cô cũng không thể nào không mở, nếu không sớm muộn họ cũng bứng luôn cánh cửa này.
– Hi!! Brian! Brandon! Gặp lại hai anh em vui quá! – Rosé trưng ra bộ mặt tươi rói không thể nào giả tạo hơn.
– Chịu mở cửa rồi sao. – Brian đẩy nhẹ cửa xồng xộc bước vào không chút ngại ngần. Cú đẩy của anh tuy nhẹ, nhưng đủ sức hất văng Rosé sang một bên.
Brian dò xét đi vào, mắt anh đảo sơ một lượt căn hộ của Rosé. Anh cảm giác như nhẹ đi một phần vì nó vẫn ngăn nắp, có trật tự, có sắp xếp giống như trước đây. Ánh mắt anh chú ý đến chai rượu rỗng nằm lăn lóc dưới sàn và hai chiếc ly uống dở. Hai ly? Tức là có hai người. Đôi mắt Brian sắc lại, anh đi một mạch vào phòng ngủ, Brandon cũng bước theo anh trai mình. Như đoán được Brian sắp làm gì, Rosé ba chân bốn cẳng chạy xộc vào phòng, nhanh chân đứng chặn trước tủ quần áo.
– Tránh ra!!! – Brian đanh giọng.
– Thôi mà Brian. Anh không mở ra được.
– Em muốn anh quăng em như bao cát không? Tránh ra!!
– Có đánh chết em cũng không cho anh mở nó. Coi như em xin anh mà. Đừng để ngày anh em mình gặp lại phải động tay động chân chứ.
– Brandon, lôi con bé ra. – Brian ra lệnh.
– Đừng đừng. Được rồi Brian, cho em 5 phút. 5 phút thôi! Hai anh ra ngoài đợi em, okay?
Brian nhìn Brandon rồi hất đầu ra hiệu, bọn họ cứ thế để lại phòng ngủ cho Rosé 5 phút tự do. Không phí phạm thời gian, Rosé lập tức mở toang tủ quần áo nhìn Lisa quấn như con kén thu lu trong đó, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
– Rosé, chuyện tối qua là sao? Họ là ai? Đừng nói với tôi chồng cô đến bắt ghen nha. – Lisa cau có mặt mày, chờ đợi lời giải thích.
– Chúa ơi cô nói gì dễ nghe hơn chút được không? Tôi sẽ giải thích với cô sau, giờ thì mặc đồ vào lẹ rồi đi thẳng một mạch về nhà đi. Có chuyện gì cũng đừng có xen vào. Cũng đừng bắt chuyện với họ. Làm ngay đi.
– Nhưng họ là ai?
– Là anh trai của tôi. Đừng có hỏi nữa, biến lẹ khỏi chỗ này đi nếu cô không muốn chết.
Rosé không kịp chờ cho Lisa mặc xong cái áo đã vội nắm lấy tay cô, kéo một mạch ra tận cửa trước hai cặp mắt dò xét của Brian và Brandon. Lisa nhìn họ, cơ bắp chắc nịch, thân thể cao lớn đang đứng dang chân khoanh tay nhìn với ánh mắt như sắp nuốt chửng cả hai. Rosé chỉ kịp đẩy Lisa ra khỏi cửa như tống một bao rác rồi đóng sầm lại, không nói bất cứ lời nào.
– Hì. – Rosé nhoẻn miệng cười gượng.
– Trốn đủ chưa? Em có biết hai anh tìm kiếm em vất vả lắm không? Bọn anh đã bới tung bệnh viện của 5 bang rồi, bang này là bang thứ 6. Em tính trốn đến bao giờ. – Brian tức giận, sấn tới.
Không nói không rằng, Rosé chồm đến ôm lấy Brian, nhảy tót lên người anh mà ôm chặt. Cơ mặt Brian đang căng thẳng bỗng chốc dịu lại để lộ nét mặt hiền lành, nhân hậu. Cơ thể Rosé nhỏ bé trong vòng tay rắn chắc của anh, cứ mỗi lần nâng niu Rosé anh lại không thể nào lớn tiếng thêm được.
– Brian. Em nhớ anh. – Rosé thỏ thẻ.
– Còn anh thì sao? Anh cũng muốn ôm em. – Brandon xụ mặt trách hờn. Rosé vội tuột khỏi tay Brian, chạy đến để Brandon nhấc bổng mình lên, xoay vài vòng.
– Và cả anh nữa.
Brian nhìn thấy Rosé vẫn vui vẻ, không sứt mẻ miếng nào cũng nhoẻn miệng cười. Anh vòng đôi tay rộng lớn của mình, ôm cả hai vào lòng.
– Lần này đừng có chạy đi khắp nơi, để hai anh đi khắp nơi tìm nữa. Bố lo cho em lắm biết không?
– Được rồi, không đi nữa. Em sẽ làm việc và sống ở đây, đừng bỏ bố một mình mà đi tìm em nữa, em hứa. Bố khoẻ chứ?
– Bố rất nhớ em. Lát nữa gọi về cho bố an tâm nhé. Mà này, Rosé. Cô gái lúc nãy là…? – Như biết rõ Brian muốn hỏi gì, Rosé nhanh chóng bịt miệng anh lại, lắc đầu nguầy nguậy.
– Đừng, Brian. Cô ta không là gì cả? Xin anh đó. Để cô ta yên, okay?
– Nhưng anh thấy không giống những cô gái khác trước đây lắm. Brian, anh có thấy vậy không? – Brandon ngây ngốc lên tiếng, đánh trúng tim đen của Rosé.
– Brandon, anh có câm miệng lại không? Em nói không có gì tức là không có gì? Hai anh đã ăn uống gì chưa? Em nấu gì cho chúng ta ăn nhé?
Rosé đánh trống lảng, thoát khỏi vòng kiềm kẹp của hai ông anh rồi chạy biến qua bếp, để bữa sáng khiến mình bận rộn như bà mẹ bốn con. Nhưng rồi Rosé chợt nhớ ra mình còn phải chuẩn bị bữa ăn cho Windy, giờ này con bé chắc cũng đã thức. Làm sao có thể thoát khỏi tai mắt của hai con sư tử đói trước mặt mà đem đồ ăn sang cho con bé? Nghĩ đến đây, Rosé khẽ nhăn mặt, miệng liên tục chửi thề trong im lặng.
– Sao hai anh không vào tắm rửa nghỉ ngơi một lát đi. – Rosé gợi ý.
– Tụi anh tắm rồi.
– Vậy tham quan nhà em một vòng đi cho an tâm.
Brandon gật gù, anh rảo bước xung quanh căn hộ. Brian cũng thôi đề phòng, anh ngước mắt lên phía tầng lửng. Thấy sách vở, tài liệu y khoa vương vãi khắp nơi, Brian tiện tay nhặt chúng lên và sắp xếp lại ngay ngắn. Chỉ chờ có vậy, Rosé cầm lấy hộp thức ăn chuẩn bị sẵn cho Windy và túi rác, nói vọng lại.
– Em đi vứt rác tí nhé.
– Đứng lại! Em tính chuồn nữa đúng không? – Brian quăng cho Rosé cặp mắt sắc lạnh.
– Anh thấy ai bỏ nhà đi với cái áo choàng tắm này mà không điện thoại, không thẻ tín dụng chưa? Em đi vứt rác, okay?
Thấy Rosé nói có lý, Brian thôi dè chừng, anh quay lại với việc dang dở. Vừa ra khỏi cửa nhà, Rosé gấp rút đập liên hồi vào cửa đối diện, chờ Lisa mở cửa.
– Lisa, đồ ăn cho Windy. Mấy ngày tới nếu không có việc đừng tự ý qua nhà tôi. Thấy hai người đàn ông khi nãy không, thấy họ từ xa lập tức tìm chỗ trốn, đừng để họ thấy mặt cô. Nhớ rõ chưa? Mấy ngày tới nói Windy chịu khó ăn thức ăn nhanh đỡ nhé, tôi sẽ đền bù cho con bé sau. Vứt dùm tôi bao rác này luôn, cảm ơn.
– Rosé. Chuyện này rốt cuộc là sao? Cô đang làm gì vậy, tôi thật sự không hiểu nổi?
– Từ từ có cơ hội tôi sẽ giải thích với cô sau? Dính vào họ là cô tiêu đời đó, cho nên đừng bao giờ để họ biết cô sống ở đối diện nhà tôi.
– Rosé, vậy còn chuyện tối qua? Chúng ta…
– Tôi sẽ không bắt cô chịu trách nhiệm, vậy nha.
Hành động của Rosé cứ lén lút mờ ám, khiến Lisa vẫn chưa hiểu cô ta đang làm cái quái quỷ gì trước mặt mình. Lái xe đưa Windy đến trường, nhưng tâm trí cô chỉ quẩn quanh hình ảnh mơ hồ của Rosé đêm qua. Lý trí và cảm xúc của Lisa cứ thi nhau đánh vật trong đầu cô. Những âm thanh và hình ảnh chắp vá không rõ ràng về đêm qua cứ ẩn hiện trong trí nhớ của cô. Lisa thoáng cau mày. Một cảm giác hối lỗi dấy lên trong lòng cô, chúng không phải dành cho Rosé mà dành cho Lawrence. Cô không biết phải dọn mớ hỗn độn đêm qua thế nào. Rượu đúng là khiến cho con người mất hết khả năng khống chế và phán đoán. Càng nghĩ, Lisa càng cảm thấy mình nông nổi bởi hậu quả đã gây ra.
– Bộ cô không khỏe hả Lisa? – Windy nhìn bộ dạng lúc thì nhăn nhó, lúc thì lẩm bẩm trên gương mặt Lisa, con bé hỏi.
– Không có gì cục cưng, cô chỉ đang suy nghĩ thôi.
– Người cô toàn mùi rượu.
– Được được. Lần sau cô không uống nữa, có đánh chết cô cũng không dám say thêm lần nữa. Mà này bé yêu, có thể con sẽ phải ăn đồ ăn nhanh vài ngày đó. Bếp trưởng của con mấy ngày tới không rảnh làm đồ ăn cho con đâu.
– Cô lại chọc điên người ta nữa chứ gì. Cô lại báo hại con nữa rồi.
– Cô chưa xử con nhỏ trời đánh đó là may lắm rồi.
Windy thở dài, lắc đầu ngao ngán trước thái độ gắt gỏng bạc bẽo của Lisa. Lúc ăn món ngon người ta nấu thì ăn lấy ăn để, sơ hở một chút là lại cáu gắt lên. Con bé giận thay cho Rosé vì bị người tồi tệ này phũ phàng, nó bước xuống xe không thèm chào hỏi Lisa lấy một câu, cứ thế đi thẳng vào trường.
Quay lại không gian bề ngoài ấm cúng tình cảm gia đình nhưng sặc mùi thuốc súng của Rosé, không khí cũng chẳng khá hơn. Rosé thật sự chỉ ước có một thế lực hắc ám nào đó nhanh chóng quét qua nhà mình và cuốn luôn hai ông anh này đi cho rảnh nợ.
– Hai anh thấy em sống tốt đủ rồi. Về báo cáo lại với bố đi. – Rosé dán mắt vào đĩa thức ăn, không nhìn lên mà nói.
– Không, anh báo cáo rồi. Bố nói cứ ở đây bao lâu tùy thích. – Brian bỏ ngoài tai ý định tống khứ mình đi của em gái, dửng dưng đáp.
– Đúng. Hiếm khi có dịp đến New York, bọn anh sẽ không về ngay đâu.
– Rồi bộ tính bám dính ở đây luôn hả? Hai anh có thôi đi không? Lập tức cuốn gói về Cali liền cho em.
– Không phải lo công chúa ạ, bọn anh sẽ tìm chỗ ở tạm, trả lại không gian cho em và mấy cô ả mượt mà của mình. Chừng nào bọn anh chắc chắn lời em hứa không phải hứa suông, bọn anh sẽ đi. Nếu em còn có ý định trốn, thì lần sau đừng mong bọn anh buông tha.
Rosé thở hắt ra, chuyến này cuộc đời cô coi như toi. Vừa mới tìm được chút tự do thoải mái, sớm đã bị giam lỏng. Những tháng ngày sắp tới cô nghĩ mình sẽ phải sống trong địa ngục.
[…]
– Rosé, nói theo tụi anh nè. Mẹ kiếp! Chết tiệt. Làm đi. – Brian kiên nhẫn ngồi trước mặt con bé có mái tóc bồng bềnh xinh đẹp trước mặt, lặp đi lặp lại những từ ngữ thô thiển với vẻ mặt hồ hởi.
– Nói đi Rosé. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. – Brandon phụ hoạ.
– M-mẹ…kiếp.
Hai anh em phá lên cười thích thú, chúng vỗ tay không ngớt khi thấy Rosé bập bẹ những chữ đầu tiên sau khoảng thời gian dài im lặng. Lợi dụng lúc bố vắng nhà, hai anh em đã nỗ lực rất nhiều để dạy cho Rosé nói chuyện trở lại. Ngày qua ngày, chính hai đứa nó là người đã giúp Rosé có thể lên tiếng, ngặt một nỗi những chữ chúng dạy lại toàn là những từ khó nghe. Nhưng tất cả đều có lý do của nó cả, cả Brian và Brandon đều không phải những đứa trẻ hư. Chỉ là chúng chợt phát hiện ra đứa em gái không nói, không cười, không quan tâm đến bất kì ai trong nhà bỗng một ngày lại chăm chú nhìn người lớn liên tục chửi rủa vì va chạm nhẹ rồi nhoẻn miệng cười. Thế là Brian nảy ra một ý, thằng nhóc đi học lỏm hết tất cả những chữ xấu xa phát ra từ miệng người lớn rồi về kiên trì dạy lại cho em mình. Nghe thì có vẻ chả giống ai, nhưng đối với Rosé nó lại có tác dụng, con bé cũng bập bẹ nói từ dạo ấy.
[…]
Vướng phải cái đuôi bám dính lấy mình như hình với bóng, Rosé hoàn toàn không có cơ hội gặp riêng Lisa. Khó khăn lắm cô mới viện được cái cớ miễn cưỡng để rời đi khoảng một tiếng, không để mất thời gian, Rosé bèn lập tức hẹn gặp Lisa trên sân thượng, nơi bọn họ vẫn thường ngồi cùng nhau.
Sau vài ngày có chút không gian riêng để suy nghĩ, Lisa đối mặt với Rosé bằng một thái độ rất khác, cô trở nên xa lạ hơn. Thái độ ngại ngùng, xa cách không khó để Rosé đoán ra. Vẫn còn chưa kịp mở lời giải thích chuyện đêm đó, Lisa đã nhanh hơn cô một bước.
– Rosé, đêm đó…hy vọng cô đừng hiểu lầm. Tôi say quá nên không kiểm soát được hành động của mình, mong là cô không để ý đến nó.
– Tôi có bắt cô chịu trách nhiệm sao? – Rosé chau mày, khoanh hai tay với vẻ mặt khó chịu. Khó lắm mới viện cớ gặp được cô ta, vậy mà lại trưng cái thái độ đó trước mặt cô.
– Không. Nhưng…cô biết đó, tôi đã có bạn trai. Chuyện đó vốn không nên xảy ra, tôi sẽ xem nó là sự cố.
– Sự cố? Lisa, cô đối diện với vấn đề bằng cách này sao? Chúng ta lớn cả rồi, chuyện chẳng có gì to tát cả. Còn chuyện bạn trai, thử hỏi lại lòng mình xem, cô có thật sự yêu anh ta?
Rosé tức giận, tiến về một bước chất vấn Lisa. Nhưng cứ hễ cô tiến một bước, Lisa lại lùi về một bước. Lisa thật sự đang muốn né tránh và chối bỏ.
– Chuyện này…dù cho tôi không yêu Lawrence nhưng tôi cũng không thể bắt đầu mối quan hệ với cô. Làm như vậy không công bằng cho Lawrence. Xin lỗi Rosé, cô cũng nói chúng ta lớn cả rồi vậy nên hy vọng cô đừng nghĩ đến đêm đó nữa. Tôi nghĩ…tôi nghĩ từ giờ chúng ta cũng nên hạn chế gặp nhau thì hơn.
Nói xong Lisa quay người rời đi, bỏ lại Rosé đứng ngây ra đó. Nước mắt Rosé chảy thành hàng, ấm ức hận bản thân không thể chửi rủa ngay lúc này. Rosé khóc không phải vì bị người ta ân ái với mình xong rồi đá đi như một trái bóng, chuyện này cô còn lạ gì nữa. Nước mắt Rosé rơi vì cô chợt nhận ra, mình thật sự đã đặt tình cảm vào Lisa nhiều hơn mình nghĩ.
– Mẹ nó…đến lúc yêu thật lại bị người ta đá. Khốn nạn thiệt mà.
Lấy tay lau sạch nước mắt đẫm ướt trên mặt, Rosé vội vã trở về nhà. Cô đi một mạch vào phòng ngủ, chui tọt vào một góc ngồi khóc. Tiếng khóc thút thít của Rosé vừa hay lại lọt thẳng vào tai Brian, anh tò mò hé cửa dáo dác tìm em gái. Thấy Rosé ngồi bó gối nức nở, Brian nhẹ nhàng đến trước mặt vỗ về. Anh không cần biết đứa em gái ngang tàng của mình đã bị ai đối xử tệ, chuyện này anh sẽ tìm hiểu sau, nhưng anh vẫn như nhiều năm nay, ôn hoà che chở cho những cảm xúc tệ hại của Rosé, để con bé biết rằng phía sau nó vẫn luôn có anh và Brandon dang tay bảo vệ.
– Ngoan nào bé cưng. Có anh ở đây, ổn rồi em gái. – Brian vỗ về, như ngày nhỏ.
Nghe được giọng Brian, Rosé càng khóc lớn hơn. Cũng đã lâu lắm rồi cô không được rúc vào trong lòng anh trai mà nức nở, Rosé dường như cũng không nhớ ra mình đã trưởng thành, chỉ cần nằm gọn trong vòng tay to lớn của Brian cô vẫn nghĩ mình như một đứa trẻ.
Những ngày tiếp theo Lisa vẫn liên tục tránh né và ngó lơ sự hiện diện của Rosé. Dù cho là gặp nhau ở bệnh viện, cô cũng giao lại cho đồng nghiệp hoặc chuồn rất nhanh. Về đến nhà, Lisa cứ như một người xa lạ đi lướt khẽ qua Rosé mà không có lấy một lời chào hỏi. Cô muốn vạch rõ ranh giới với Rosé. Nhưng Rosé không phải người dễ thỏa hiệp, cô cũng không cho phép bất cứ ai ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
– Lisa, ra ngoài một lát. Chúng ta cần nói chuyện? – Thái độ dứt khoát, Rosé tìm đến trước nhà Lisa làm cho ra lẽ.
– Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói.
Biết thừa Lisa không muốn đối mặt với mình, Rosé nắm chặt cánh tay cô rồi cứ thế kéo vào nhà mình, cho cả hai có chút không gian riêng.
– Cô dũng cảm đối mặt với cảm xúc của mình đi có được không? Tại sao cứ phải chọn trốn tránh? Cho dù cô không hề thích tôi cũng là lẽ thường, nhưng cô phải thừa nhận một điều rằng cô vốn dĩ chỉ đang ép bản thân đi quen một người mình không yêu.
– Tôi muốn về nhà.
– Đứng lại đó cho tôi. Hôm nay cô không nói rõ, đừng hòng bước ra khỏi cửa.
– Rosé, cô đang giam giữ người bất hợp pháp. – Lisa dùng chất giọng bình bình đáp lại thái độ điên tiết của Rosé, lại càng khiến cô nổi giận hơn.
Chán ngấy với sự cố chấp của Lisa, Rosé cứ thế mà tiến lại gần ép sát cô vào tường ra sức cưỡng hôn. Cô mặc kệ Lisa có thích hay là không, dù sao thì cô cũng đang nhớ người ta đến phát điên. Cánh tay Lisa gồng cứng rồi dùng lực đẩy mạnh Rosé, vùng vẫy thoát khỏi nụ hôn thô bạo này.
– Đủ rồi. – Lisa đưa tay quẹt ngang môi.
– Đủ rồi Rosé. Có vẻ như cô không hiểu, tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ. Tôi đã có bạn trai, đừng quấy nhiễu tôi nữa.
Lisa quay bước rời đi mặc kệ Rosé đang đứng ngây người vì tổn thương. Cô thấy Suzie đã đứng từ ngoài cửa từ lâu nhưng không vào, chỉ gật đầu chào nhẹ một cái rồi cứ thế quay về nhà mình. Đứng giữa tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, Suzie chỉ còn cách lẳng lặng vào nhà rồi ngồi xuống bên cạnh Rosé như một sự an ủi.
– Không ngờ xa một thời gian, gu của cậu lại thay đổi nhanh đến vậy. – Suzie cất lời.
– Suzie, lần này tớ không đùa. Hình như mình yêu cô ta thật rồi.
Mỗi lời Rosé thốt ra, lại như một con dao vô hình cứa thẳng vào tim Suzie khiến cô có chút sửng sốt. Cô còn lạ gì cái tính thay người tình như thay áo của Rosé, sở dĩ cô ngó lơ chúng để cho Rosé mặc sức vùng vẫy là bởi cô biết Rosé chưa từng thật lòng với bất kỳ ai. Rosé chỉ đang thỏa mãn nhu cầu của bản thân, cô chưa từng nghe qua Rosé phải lòng một người nào. Lâu thì vài tháng, nhanh thì vài ngày, số phụ nữ kề cận bên cạnh Rosé có đếm cũng chỉ lãng phí thời gian. Nhưng nếu để Rosé thừa nhận rằng mình có tình cảm với một người, đây là lần đầu tiên. Thoáng chút bối rối, Suzie không giữ được nét điềm đạm thường thấy, cô hỏi lại.
– Cậu đang đùa đúng không, hay mình nghe lầm?
– Tớ nghiêm túc Suzie. Tớ nghĩ mình yêu Lisa thật rồi.
[…]
Vốn dĩ Rosé không thuộc tuýp người dễ đầu hàng, chẳng qua là do còn vướng sự kiểm soát của Brian và Brandon buộc lòng cô phải thu hẹp bản tính ngang tàng trời sinh của mình lại. Sau khi đã tống cổ được hai ông anh bám lấy em gái như sam nhờ đem Suzie ra làm bia đỡ đạn, Rosé mới có thời gian để làm phiền đến sự bình yên ít ỏi của Lisa.
Cô vẫn đều đặn qua gõ cửa làm phiền đến Lisa mỗi khi cô ở nhà hoặc những hôm không có ca trực. Dai dẳng đến mức Lisa cũng chẳng buồn mở cửa, trốn luôn trong phòng. Nuôi ong tay áo, cô không mở nhưng Windy luôn sẵn sàng rộng cửa đón tiếp vị bếp trưởng yêu thích của mình. Thậm chí con bé còn đem giặc vào tận cửa phòng rồi vui vẻ trở ra, vừa ăn bánh vừa xem tivi.
– Nè, lớn rồi. Đừng có giận nữa mà. – Rosé tiến lại gần chiếc mền đang quấn kín mít trên giường.
– Nèeee, có nấu món mấy người thích nè. Đừng có trốn nữa mà. Không có ai cãi nhau chung buồn quá à. – Giọng Rosé mè nheo nũng nịu xém chút khiến cho Lisa trốn trong chăn bật cười thành tiếng, nhưng cô đã kịp dằn chúng xuống.
– Người gì đâu mà hay giận quá. Tối đó người ta có làm gì mấy người đâu, có thiệt thòi là tui nè. Dậy đi màaaa!
– Bây giờ có dậy không thì bảo? Không thì đừng trách chị nặng tay nha?
Nói là làm, Rosé mặc kệ Lisa muốn trốn tránh mình đến đâu, cô cứ như không còn thể diện cứ thế mà lao vào ôm chầm lấy cái kén trên giường ra sức quậy phá. Biết không thể trốn mãi với Rosé, Lisa cất đi nụ cười trên môi, vùng dậy.
– Thôi nha, có ngưng lại không?
– Chịu ra rồi hả? Mấy ngày không gặp, có biết nhớ lắm không?
– Đủ rồi Rosé. Tôi nói vậy bộ cô không hiểu sao?
Hiểu? Người thông minh như Rosé cớ sao lại không hiểu từng lời từng chữ Lisa đã nói cơ chứ. Quan trọng là cô không hề quan tâm. Trong lý lẽ của Rosé, hiện tại không phải là của mình nhưng tương lai thì chưa chắc. Không yêu vốn dĩ là không yêu, mà đã không yêu thì cô phải sớm đoạt nó về cho bản thân chứ, sao lại dâng không cho người khác được. Được ăn cả ngã về không, nhưng ít ra cô có cố gắng bằng mọi giá. Là bằng mọi giá phải có được. Nghĩ thế, Rosé lại bỏ ngoài tai thái độ khó chịu của Lisa mà trưng ra nụ cười không còn liêm sỉ như không nghe, không hiểu. Càng đẩy cô càng tiến lại gần, lại cố hôn Lisa cho bằng được.
– Cô có thôi đi không? Bộ muốn Windy thấy hả?
– Thấy thì sao? Ra mắt cháu nó luôn chứ sao.
– Tôi cấm. Bây giờ tôi phải làm sao thì cô mới chịu buông tôi ra đây?
– Ra ăn. Nấu nhiều món lắm, toàn món cưng thích. Mấy nay ăn ngoài ngán rồi đúng không? Nhìn mặt hốc hác là biết.
– Được được, tôi ăn là được chứ gì. Tôi ăn xong thì cô biến về nhà cho tôi, được chứ?
– Không thành vấn đề, nhưng trước khi ra…cho hôn một cái đi, mấy ngày rồi không gặp, nhớ chết đi được.
– Dẹp cô đi.
Lisa ném thẳng cái gối vào đôi môi chu chu nham nhở của Rosé, khẽ cười rồi bỏ ra ngoài ngồi ăn cùng Windy. Trong số những lời gàn dở của Rosé có một câu nói trúng tim đen, Lisa thật sự phát ngán đồ ăn nhanh và nhớ những món Rosé nấu. Cô cũng nhiều lần tự hỏi, so với đồ ăn mà Laura nấu thì Rosé so ra cũng ngang ngửa, nhưng tại sao cô chỉ nhớ đến hương vị của Rosé chế biến. Ngoài mặt tỏ vẻ bị ép buộc phải ăn, nhưng Lisa lại ăn ngấu nghiến khiến Rosé ngồi cạnh cũng thấy vui lây.
– Rosé, bộ cô đói hả? Sao cô nhìn cô cháu con kỳ vậy?
– Đâu, đâu có. Thấy hai người ăn ngon nên hạnh phúc.
– Hôm nay nhìn cô lạ quá.
– Ăn rồi, cô về được rồi. Windy phải học bài rồi đi ngủ. – Lisa lạnh lùng cảnh cáo.
– Đưa ra cửa mới về được.
Cứ như Lisa chỉ chờ nhiêu đó, liền lập tức xách lấy cổ áo Rosé từ phía sau rồi mang ra tận cửa, phục vụ tận tình. Níu kéo dằn xé trước cửa nhà Lisa, Rosé vẫn kiên quyết chưa muốn buông tha cho cô.
– Hôn một cái đi rồi về.
– Dẹp!
– Đi mà. Một cái thôi.
– Đồ điên khùng. Về đi.
Cánh cửa đóng sầm trước mặt, Rosé tiu nghỉu bỏ vào nhà ngồi bịch xuống sofa trước sự chứng kiến của Suzie. Nhìn Rosé không giống với Rosé trước đây mình từng quen, Suzie có chút sục sôi trong lòng. Cô bắt đầu cảm thấy căn nhà đối diện thật chướng mắt nhưng lại chẳng thể làm gì. Những ngày qua, thấy Rosé dành hết sự quan tâm cho cô gái đó, lửa ghen trong lòng Suzie ngày một bùng cháy sâu bên trong.
– Bỏ đi Rosé, người ta đã có chủ, cậu không thể cứ vậy mà xen vào. – Suzie hạ thấp giọng.
– Cậu thì biết gì mà nói. Nóng nực, đi tắm đây.
Không để Rosé kịp đứng lên, Suzie đã ghì chặt cả người cô xuống sofa. Ánh mắt cô như muốn nuốt chửng lấy Rosé, sự hờn ghen toát hết qua đôi mắt không thể nói dối lấy nửa lời.
– Đủ rồi Rosé. Cậu tính hành hạ mình đến khi nào? Rõ ràng cậu thừa biết mình yêu cậu, tại sao cứ phải khổ sở đi van xin người khác mà không nhìn mình lấy một lần. Cuối cùng trái tim cậu làm bằng gì vậy Rosé?
– Suzie, buông ra.
– Rosé, bao nhiêu năm nay dù tớ cố gắng thế nào cậu chẳng thà cho người khác một cơ hội cũng không cho tớ chạm vào. Tớ phải chờ đến bao giờ, hết người này đến người khác, bao giờ cậu mới chịu mở lòng với tớ hả Rosé Blaine?
– Tớ nói cậu buông ra!!!!
Rosé vùng mạnh, không khó để cô có thể thoát khỏi vòng tay của Suzie. Rosé cứ thế đứng dậy lạnh lùng bỏ đi. Cô chỉ buông thõng một câu trước khi rời khỏi.
– Suzie. Chúng ta không thể nào đâu. Nếu cậu còn làm vậy một lần nữa, đừng trách tớ ra tay.
[…]
Sợ rằng Rosé bám dính dai dẳng, Lisa sẽ không còn cách né tránh. Vậy nên chỉ cần có thời gian rảnh, cô lại chủ động hẹn Lawrence đi ăn tối. Biết anh không muốn không gian có thêm người, Lisa cũng sắp xếp đưa Windy sang nhà Carl hoặc để con bé ở nhà làm bài tập. Lawrence mừng như mở cờ trong bụng, anh vui ra mặt. Suốt buổi tối anh cứ huyên thuyên mãi về những gì xảy ra trong ngày, từ việc anh đã dũng cảm khống chế tên cướp trong cửa hàng tiện lợi thế nào cho đến việc giúp đỡ một người lên cơn đau tim cấp cứu ra sao, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt lơ đãng của Lisa. Giọng nói Lawrence văng vẳng bên tai nhưng chúng lại chẳng thể nào thấm vào trong đầu Lisa nổi, cô đang bận nghĩ đến người luôn làm phiền mình.
Lawrence nói rất nhiều, nhưng Lisa chỉ nhớ đến tiếng chửi tục văng vẳng trong đầu mình. Cô nhớ như in chất giọng chói tai của Rosé, nhớ luôn cả tiếng õng ẹo của cô ta khi mè nheo rồi vô thức bật cười. Lisa đã không hay biết mình cho phép hình bóng và giọng nói của Rosé được phép ngự trị trong tâm trí lúc nào chẳng hay. Đến cả món ăn trước mặt cũng vô cớ bị cô đem ra so sánh với những món Rosé đã nấu, khen chê phân biệt đến tội.
– Em thấy sao Lisa? – Lawrence lặp lại câu hỏi anh đã hỏi những ba lần.
– Hả? Anh nói gì cơ?
– Anh nói lát nữa chúng ta mua nước ép về cho Windy. Chắc con bé sẽ thích, em thấy sao?
– Được, được chứ.
Về đến nhà, chẳng hẹn mà gặp Rosé đã để cửa như chờ sẵn, chỉ cần thấy Lisa là cô lại xuất hiện. Nhìn thấy Lawrence, Rosé xem như không khí, hoàn toàn biến anh ta thành vô hình.
– Lisa, qua nói nghe.
– Lawrence, anh đem nước vào nhà trước đi. – Lisa cố ý để Lawrence vào nhà, tránh nghe những lời không hay của Rosé.
– Mới đi hẹn hò về hả? – Rosé tươi cười.
– Có gì không? Tôi đang bận.
– Không, cuối tuần này được nghỉ. Có muốn cùng đưa Windy đi chơi không?
– Không! Bận đi làm.
– Tôi hỏi bé con rồi, nó nói cuối tuần này cô rảnh mà. Đi đi, chúng tôi muốn đi chơi.
– Không, mới nhận làm thay ca cho đồng nghiệp rồi.
– Cô cố chấp thật sự. Rõ ràng chẳng mặn mà gì với gã đó, lại dùng hắn làm bình phong với tôi. Tôi xem cô trốn được bao lâu. Cô không đi tôi với Windy tự đi, chúng tôi lớn rồi.
Rosé giận lẫy, nói xong liền quay người trở vào trong, nhưng như sực nhớ ra gì đó, cô quay phắt người lại.
– Cô có tin tôi có trực giác tốt không? Tôi cá với cô là anh ta không thể nào chơi vui vẻ với Windy được quá 5 phút?
– Nói điên nói khùng cái gì vậy? Cô ở đó mà điên một mình đi.
– Gượm đã. Đứng im đây chờ đi, tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, anh ta hoàn toàn không thích hợp chăm sóc cho Windy.
“WINDY!!! CON BIẾT CÁI ÁO NÀY CHÚ MUA BAO NHIÊU KHÔNG? SAO CON LẠI ĐỔ NƯỚC ÉP LÊN ĐÓ!!” – Lawrence kêu gào thất thanh trong vô vọng, đến nước này thì Lisa chỉ biết đứng chôn chân một chỗ còn Rosé thì cười khoái chí. Cô đặt nhẹ nụ hôn phớt lên má Lisa rồi thủ thỉ lời tạm biệt bên tai.
– Yêu cô nhưng không thể hiểu được Windy thì cũng coi như bỏ. Ngủ ngon nhé tình yêu!
[…]
Giữa trưa, sau nhiều giờ vùi đầu vào đề tài y khoa sắp tới, Rosé có chút mệt. Đến lúc này cô mới nhận ra cả ngày nay mình chưa bỏ gì vào bụng, ngả lưng ra ghế thư giãn Rosé vẫn không thể quyết định trưa nay sẽ ăn gì. Chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia hiện số của Windy. Rosé lập tức bắt máy, con bé chưa từng gọi cho cô bao giờ, huống hồ giờ này đáng lý con bé vẫn đang ở trường. Giọng Windy buồn bã ở đầu dây bên kia.
– Cô bác sĩ…
– Gọi cô Rosé.
– Cô Rosé…
– Sao con lại gọi cho cô giờ này? Con không khỏe sao?
– Cô Rosé, cô có thể đến trường con không? Hiệu trưởng muốn gặp phụ huynh của con.
– Tại sao?
– Con đã đánh bạn.
– Được. Ba mươi phút nữa cô sẽ đến.
Không suy nghĩ, Rosé bước vội xuống nhà, chọn lấy bộ suit sang trọng nhất, không quên trang điểm thật lộng lẫy như cách cô bước ra phố. Rosé cũng kiêu kỳ chọn lấy chai nước hoa mình ít dùng nhất, bởi mùi hương của nó tỏa ra một loại khí chất khiến người tiếp xúc phải e dè. Đúng ba mươi phút sau, chiếc xe đỏ rực rỡ của cô đã đậu dứt khoát dưới bãi xe trường Windy, nhanh gọn với tay lấy chiếc túi xách ghế bên cạnh, Rosé bước nhanh về phòng hiệu trưởng.
Căn phòng hiệu trưởng nằm ở cuối của dãy hành lang khá dài, nhưng vừa đứng ở đầu hành lang bên kia Rosé đã thấy Windy đeo cặp sách, đứng lẻ loi một góc cúi đầu. Trong lòng Rosé có chút xót xa, nhìn con bé trơ trọi đứng ở một góc cô chợt nghĩ, chẳng lẽ ai đó đã bắt nó đứng đó suốt ba mươi phút. Tiếng giày cao gót của Rosé nện lên sàn dứt khoát, nội lực thu hút ánh nhìn của Windy, và cả hai mẹ con ngồi đối diện, theo cô đoán là phụ huynh của đứa trẻ ẩu đả với con bé. Tiếng giày mỗi lúc một nhanh, Rosé bước đến ngồi xuống ngang với chiều cao của con bé. Đưa tay vuốt lấy mái tóc rối như tơ vò, Rosé sốt sắng.
– Con có sao không? Không bị thương chứ?
Windy lắc đầu, mím chặt môi. Quần áo con bé bị vò nát dơ bẩn, gương mặt cũng có vết cào cấu và ửng đỏ. Con bé nhẹ nhàng ôm lấy cổ Rosé, thì thầm.
– Con không gây chuyện, nhưng nó nói con là đồ không cha không mẹ, con không nhịn được nên… Con đã nghe theo lời cô, đã không bỏ cuộc. Nhưng con sợ Lisa sẽ giận, vậy nên con mới phải gọi cho cô. Cô có thể…
– Đừng nói gì hết Windy. Con đã làm rất tốt, cô tự hào về con. Chuyện còn lại cứ để cô lo nhé. Con qua ghế ngồi, đừng đứng nữa.
– Nhưng con bị giáo viên phạt đứng đây.
– Có cô ở đây. Con không làm sai, không ai được quyền phạt con cả. Con ngồi đây đợi cô nhé.
Rosé đứng dậy, trước khi tiến vào gõ cửa phòng hiệu trưởng, dưới lớp kính đen cô bắt gặp ánh mắt thái độ của mẹ đứa bé, liếc nhìn thằng nhóc mập mạp đã ức hiếp Windy suốt thời gian qua, Rosé khẽ nhếch mép cười.
“Làm khá lắm, Windy.”
Rosé bước vào phòng với thái độ ung dung, cô đặt túi xách lên bàn, tay phải tháo kính, tay trái bắt tay cùng vị hiệu trưởng chỉ trạc năm mươi. Ngồi xuống, cô tự mình giới thiệu trước.
– Rosé Blaine. Tôi là cô của trò Windy.
– Chào cô. Trên giấy tờ, tôi thấy người bảo hộ hợp pháp của trò Windy là cô Lisa. Cô là???
– Tôi là bạn gái của cô ấy. Hôm nay cô ấy phải trực nên tôi đi thay. Chúng tôi sống cùng nhau, được chứ?
– Được thôi. Vậy tôi vào thẳng vấn đề liên quan đến trò Windy.
Nét mặt vị hiệu trưởng bắt đầu căng lại, ông nhíu mày tường thuật lại câu chuyện. Ông cho rằng Windy có hành vi hung hăng không phù hợp với độ tuổi, và đã tấn công bạn học mà không có ý định dừng lại. Đối với hành vi đáng trách này, ông đề nghị gia đình phải giáo dục lại con bé, và đưa ra lời xin lỗi chính thức đối với gia đình của học sinh đã bị Windy đánh. Trước thái độ gay gắt của thầy hiệu trưởng, Rosé chỉ khoanh tay, gác chéo chân bình thản lắng nghe. Điều đó càng khiến cho ông ta cảm thấy cô không giống với thái độ ân hận của phụ huynh khi có con em đã phạm một sai phạm rất lớn. Chốt lại vấn đề, ông ta tiếp tục nói.
– Việc một đứa trẻ như Windy lại có một hành động tấn công bạn học như thế tôi nghĩ một phần cũng do cách gia đình giáo dục. Tôi biết người châu Á các người có cái tôi rất cao và luôn muốn người khác công nhận mình, cách giáo dưỡng cũng luôn dùng đòn roi để dạy trẻ em. Tôi cho rằng đó chính là nguyên nhân hình thành nên tính cách hung hãn của con bé. Thêm vào việc con bé không được cha mẹ giáo dục như những gia đình khác mà lại do hai người… Ông bỏ lửng câu nói và đưa bàn tay về phía Rosé, như một lời khẳng định việc Windy sống chung nhà với một cặp đôi đồng tính ảnh hưởng rất nhiều đến tính cách con bé. Rosé đến lúc này không thể im lặng, cô đưa tay cắt ngang.
– Wow wow wow, ngưng đi. Xin lỗi, đợi tôi một lát.
Cô đưa tay vào trong giỏ, lấy điện thoại của mình bật chế độ quay và đặt nó chễm chệ lên bàn. Hít một hơi nhẹ, Rosé cười và nói.
– Được rồi, tôi cần ghi lại đoạn hội thoại này. Giờ thì ông có thể nói lại những lời vừa nãy ông đã nói không?
– Tôi…Ừm, thì…
– Được rồi. Chuyện này gác lại một bên. Bây giờ tóm lại chuyện của cháu tôi, ông mời tôi đến đây có việc gì, ông muốn gì ở tôi? Phương án xử lý của ông dành cho sự việc này là như thế nào?
– Gia đình phải có lời xin lỗi chính thức với gia đình của Jayden.
– Ông chắc chưa? Nếu ông muốn một lời xin lỗi thì câu trả lời của tôi là KHÔNG. Như vậy nếu tôi không xin lỗi thì tiếp tục sẽ như thế nào? Ông sẽ làm gì con bé?
– Nếu như vậy buộc lòng chúng tôi phải đình chỉ học Windy một tuần.
– Được. Vậy tôi hỏi ông, căn cứ vào đâu ông đình chỉ học con bé? Quy định nào nêu rõ việc một học sinh bị bắt nạt có hành động phản kháng lại phải đình chỉ học? Dựa vào đâu ông xác định tất cả lỗi sai thuộc về Windy nhà tôi? Ông đem bằng chứng ra đây? Theo ông thế nào là hành vi đúng? Thế nào là sai? Không nói được đúng không? Vậy để tôi nói cho ông biết. Tôi là bác sĩ nội trú của bệnh viện Brooklyn, tôi đã có đủ bằng chứng ở trường Windy bị bắt nạt suốt một thời gian dài, và tôi cũng đã có giấy xác nhận thương tật từ một bệnh viện khác. Nếu camera của trường ông không hư đúng lúc, tôi lại có bằng chứng thằng nhóc đó nhiều lần bắt nạt con bé. Giờ, ông nghĩ một đứa trẻ ốm yếu như cháu tôi tự vệ và vùng lên chống lại kẻ bắt nạt có cần phải nói câu xin lỗi không? Chưa hết, tôi chưa nói xong. Sự việc này càng khiến tôi cảm thấy cháu tôi không an toàn về mặt tâm lý và cả thể xác khi nó học ở đây, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ chuyển nó sang học trường khác. Gia đình tôi không có lý do gì để chuyển trường cho con bé cả, tôi vẫn sẽ để con bé học ở đây. NHƯNG, nếu trong thời gian tới học ở đây con bé có thêm bất cứ trở ngại nào về mặt tâm lý hay vấn đề khác ông phải hoàn toàn chịu trách nhiệm và chúng ta không giải quyết bằng lời nói mà bằng pháp luật, tôi sẽ giám sát chuyện đó. Còn nữa ngài hiệu trưởng, việc này tôi chỉ nói thêm để bổ túc tư duy cho ngài thôi. Không có cha mẹ dạy dỗ thì đã sao? Và chúng tôi là người châu Á thì thế nào? Ông đang phân biệt chủng tộc? Windy không có cha mẹ, con bé đều đã mất hết người thân trong một đám cháy, nó muốn sao? Nếu được chọn, liệu ông có chọn mất cả gia đình chỉ trong một đêm không? Dạy dỗ, ông đã làm tròn trách nhiệm đối với một học sinh có hoàn cảnh đáng thương như thế chưa? Hay ông chỉ nghĩ nó không có cha mẹ là sẽ không trở thành một người tốt? Tư duy của ông thế này nếu tôi đem ra công khai trước những phụ huynh có con đang học ở trường, ông nghĩ liệu họ có an tâm giao con mình cho một người có tư tưởng và suy nghĩ như ông không? Đó là tôi còn chưa muốn nói đến chuyện ông kỳ thị giới tính. Nhưng thôi, tôi nghĩ sau những gì tôi nói ông cũng đã hiểu sâu được vấn đề rồi. Nếu không còn việc gì, tôi xin phép đưa con bé về. Nhân tiện đây tôi cũng nói luôn, cháu tôi không làm gì sai, không có chuyện phải xin lỗi người da trắng các ông. Tạm biệt.
Nói xong, Rosé đeo lại cặp kính đen lên gương mặt xinh đẹp, mỉm cười tự tin bước ra ngoài. Cô bị bà phụ huynh chặn ngay trước cửa với gương mặt cau có. Bà ta bắt cô phải để Windy xin lỗi con trai mình. Nghiêng đầu nhìn sơ qua cả hai mẹ con, Rosé chỉ cười khẽ, hỏi nhẹ nhàng bà ta.
– Việc lôi chuyện mất bố mẹ của người khác ra để châm chọc là cách dạy con đúng đắn của một đứa trẻ có đủ cả bố lẫn mẹ sao? Trước khi đòi hỏi người khác xin lỗi, tôi nghĩ chị nên dạy lại con mình phát âm chữ “xin lỗi” trước đã. Giờ tôi phải bận dắt cháu gái tôi đi ăn để nạp lại năng lượng. Chào hai mẹ con nhé!
Nói rồi, Rosé vui vẻ nắm lấy tay Windy rời đi. Con bé ngoảnh lại sau nhìn, chỉ thấy mẹ thằng bé mặt biến sắc, đang ra sức tra khảo thằng nhỏ đến tội. Ra đến sân trường, Rosé dừng bước dưới tán cây rộng. Cô ngồi xuống vuốt ve mái tóc của Windy rồi ôm con bé vào lòng, siết chặt. Đến lúc này, Windy mới bật khóc nức nở.
– Ổn rồi cục cưng, ổn rồi. Từ giờ sẽ không còn ai bắt nạt con nữa. Có cô ở đây, cô không để ai ức hiếp con đâu. Windy của cô đã làm rất tốt rồi.
Đánh nhau với một đứa to xác hơn mình, lại còn nhận lấy vô số vết thương dĩ nhiên con bé cũng rất đau. Sự oan ức lớn nhất chính là không ai đứng về phía của con bé chỉ vì nó không có cha mẹ. Windy thật sự đã rất kiên cường để cố kiềm chế bản thân mình không được khóc trước mặt những người như vậy. Nhưng cái ôm của Rosé đã phá vỡ mọi phòng tuyến của nó, lần đầu tiên con bé cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm thật lòng của một người lạ, không máu mủ. Cái ôm đó đã khiến mọi uất ức, tức tưởi tủi thân của Windy trôi thẳng ra ngoài. Rosé chỉ có thể vỗ về tấm lưng bé nhỏ của con bé cho đến khi nó ngừng khóc. Cô lấy từ trong túi xách ra chiếc khăn tay, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi. Nhìn rõ gương mặt nhỏ bé của Windy, Rosé chậm rãi nói.
– Là con gái, con được cái quyền khóc, được quyền tủi thân và làm mọi điều con muốn. Không cần phải kìm nén như vậy. Nếu đã khóc xong rồi, thì chúng ta đi ăn thật ngon và mua sắm nhé. Những lúc không vui, cô vẫn thích đi mua sắm, nó sẽ khiến tâm trạng con tốt lên rất nhiều. Đi thôi, hôm nay con thích ăn gì cũng được, coi như cô mời vì đã có một đứa đệ tử số “dzách” luôn.
Nói là làm, Rosé chở thẳng Windy đến một cửa hàng yêu thích của con bé và khao nó một bàn đầy những món ngon. Vừa ăn, Windy vừa thuật lại nó đã khống chế Jayden và nện thằng bé thế nào. Rosé thì như đang xem một bộ phim hài, cứ thế cười phá lên. Ăn uống no say, cả hai cùng nhau đến trung tâm mua sắm. Rosé đã để Windy thử hết tất cả những bộ quần áo mà con bé thích nhất, không cần phải nói cũng có thể biết Windy đã cười tươi như thế nào trong suốt khoảng thời gian ấy. Bước ra khỏi cửa hàng, hai tay của họ đều mang theo đầy những chiếc túi giấy.
Cả hai vui vẻ nói cười về đến nhà đã thấy Lisa đứng đợi sẵn ở trước cửa. Nhìn thấy Windy, cô cau mày, hai tay khoanh chặt.
– Con đi đâu mới về? Vào nhà rồi nói. – Lisa gằn giọng.
Windy sợ hãi khi nhìn thấy thái độ giận dữ của Lisa, nó vô thức đứng nép về phía sau Rosé. Cả hai tiến vào trong, đặt những chiếc túi giấy xuống. Rosé đẩy nhẹ Windy ra phía trước, vỗ nhẹ lên vai con bé khích lệ. Cô nháy mắt với nó, ra hiệu hãy đến đó và thú thật với Lisa trước khi quá muộn. Ngồi trên ghế sofa, Lisa vẫn không giấu được thái độ giận dữ sau khi nghe cuộc gọi từ giáo viên.
– Từ khi nào con lại học thói đánh nhau với bạn? Là ai dạy con đánh nhau? Cô nói với con thế nào? Tại sao con lại trở nên hư đốn như thế Windy?
Vừa bước đến trước mặt Lisa, vẫn chưa kịp giải thích đã nhận ngay một phát vào mông và sự phẫn nộ từ trong câu nói của cô, Windy bật khóc. Lisa muốn giơ tay lên đánh thêm một phát thứ hai đã bị cánh tay của Rosé ngăn lại.
– Đủ rồi Lisa. Cô hơi quá rồi đó.
– Rồi sao? Là cô dạy nó đúng không? Chính cô dạy nó đi đánh bạn học của mình đúng không?
– Ừ, thì sao? Cô tính làm gì tôi, có ngon đánh luôn tôi xem?
– Tôi không hơi đâu cãi với cô. Tôi đang dạy cháu mình, cô lấy quyền gì mà xen vào? Đây là cháu của tôi, còn cô, cô là gì của nó? – Lisa đứng phắt dậy, gay gắt lớn tiếng.
– Cháu? Cháu mà đến việc con bé bị bắt nạt suốt một thời gian dài cũng không hay biết? Cô giận nó vì cái gì? Cô có hỏi nó đã phải chịu đựng những gì ở trường chưa? Hay vừa nhận được điện thoại ở trường đã vội quy tội cho nó?
Thấy đôi bên to tiếng căng thẳng, Windy sợ hãi nắm lấy tay Lisa rồi giật mạnh. Con bé gào lên.
– Nó nói con không có cha mẹ, tại sao con không được đánh nó chứ?
Nói rồi, con bé nắm lấy tay Rosé bỏ sang nhà cô với tiếng khóc tức tưởi. Rosé chỉ biết lườm Lisa lấy một cái sắc bén rồi đem hết những thứ vừa mua được cùng Windy sang nhà, đóng sầm cửa lại. Còn Lisa, chỉ biết đứng như trời trồng sau câu nói xé lòng của con bé. Bắt nạt suốt một thời gian dài? Không có cha mẹ. Nghĩ đến đây, nước mắt Lisa vô thức rơi.
– Phải rồi. Cô cũng không có cha mẹ. – Lisa tự nói với chính bản thân mình.
Bực tức vì công sức dỗ ngọt Windy cả buổi đều bị cái tên ôn thần kia phá tan, Rosé nóng giận quăng hết các túi đồ qua một góc, ngồi bịch xuống sofa. Cô không nhịn được mà chửi đổng.
– Mẹ nó. Suốt ngày chỉ biết cau có, bắt lỗi không thèm nghe ai giải thích. Khó khăn lắm mới dỗ con bé được nghĩ sao mà giơ tay đánh nó. Tôi phải sang đánh cô một trận mới được, cô thích đánh nhau lắm đúng không?
Windy từ sau đi lại, đưa một lon coca mát lạnh dúi vào tay Rosé rồi an ủi.
– Thôi, con không sao cô đừng giận nữa, ổn ngay thôi. Hít thở sâu nào, bình tĩnh. Bình tĩnh lại!
– Ủa, cô mới thấy con khóc mà?
– Tức thì con khóc vậy thôi chứ con có đau đâu. Nhưng con giận Lisa rồi, cô cho con ở đây lánh nạn đi.
– Ừ, cho đồ điên đó ở một mình cho bớt điên lại đi. Mặc kệ cô ta.
Phụ nữ – một khi tức giận, thường thì họ giận rất dai và nhớ rất lâu. Một người đã mệt, Lisa may mắn có cả hai. Sau khi bình tâm trở lại, biết mình có hơi quá tay với Windy, cô đã không ngần ngại mà sang gõ cửa nhà Rosé. Trái với hy vọng của Lisa, cánh cửa hoàn toàn im ắng không động tĩnh.
– Windy, Rosé!
Gọi mãi cũng không ai trả lời, Lisa chỉ còn biết đứng đó chờ. Điện thoại cô đột nhiên sáng đèn, là tin nhắn của Rosé.
“Con bé sẽ ở đây ít ngày. Khóc xong ngủ rồi. Biến đi.”
——-
Ps: Đầu tuần lấy nước mắt hơi nhiều, không biết chap này liệu đủ đền bù cho “quý vị” chưa ha?
Thôiii! Yêu em nè Blaine chứ cô ta vừa tồi vừa tệ 😞 yêu em đi tán gia bại sản em cũng không để chị đói 🥰
Đói nha!
Ủa gì dạ ai mượn mà chị trả lời dùm dị 🥰 chị xê ra iiii
Giờ thích dí em đc ko?
Hông đc 😞 dà dí người khác điii 🥰
Gái thẳng này đã cố chấp còn lì =)))) bà nhắm bà yêu đương được với cha đó cả đời hông mà lì zậy 🥰
Ngồi cả đêm tâm sự thì không thấy nhớ , nhớ mấy tiếng chửi tục của người ta là nhanh .
Quên nó đi -_-
Em cho phép Lisa làm bất cứ điều gì cảm thấy có lỗi với Lawrence nhiều hơn thế nữa 🌝.
Đã nghĩ mình thẳng thì rán mà thẳng cho lâu dài nha “gái thẳng”
🥲