– Sao? Lần này có muốn cùng tôi vào phẫu thuật không Blaine? – Shepherd đi cạnh Rosé, khiêu khích.
– Không rảnh. Anh cũng nên bớt tự cao đi Shepherd, nếu không có ngày té đau đừng nói sao tôi không nhắc trước. – Rosé lạnh lùng trả lời, cô để mặc Shepherd đẩy Laura vào phòng phẫu thuật, còn mình thì rẽ hướng lên phòng quan sát.
Shepherd sau khi trải qua các bước khử trùng, anh hiên ngang đi vào. Trước khi bắt đầu phẫu thuật, anh còn ngước mắt lên phòng quan sát nháy mắt với Rosé. Rồi sẽ có một ngày anh lôi được cô vào phòng phẫu thuật này, đường đường chính chính so tài. Shepherd nhếch mép nở một nụ cười đắc ý rồi bắt đầu tiến hành phẫu thuật cho Laura.
Ca phẫu thuật tiến hành suôn sẻ, Laura vẫn còn đang hôn mê. Suốt cả đêm ông Carl vẫn luôn ở bên cạnh bà và nắm lấy tay không rời, kể cả khi ông đã ngủ gục bên giường bệnh. Rạng sáng, bà Laura có chút hồi tỉnh, một dấu hiệu đáng mừng để minh chứng cho quyết định này của bà là đúng.
Đến xế chiều, trước khi kết thúc ca làm Rosé muốn ghé ngang phòng bệnh để thăm họ tiện thể về báo lại cho Lisa tình hình sức khỏe của bà.
– Bà ấy thế nào rồi ạ? Ngủ rồi sao bác?
– 17 giờ 22 phút. – ông Carl đáp.
– Xin lỗi? Cháu chưa hiểu.
– 17 giờ 22 phút, thời gian bà ấy mất. Phòng trường hợp cô phải ghi vào bệnh án.
Trong sự ngỡ ngàng của Rosé, ông Carl chậm rãi cúi xuống hôn lên bàn tay của vợ mình. Dù đã tiên liệu trước kết quả, nhưng Rosé vẫn rất sững sờ nhìn Laura nằm trên giường bệnh, bà nhắm đôi mắt như đang ngủ. Chỉ có điều, giấc ngủ của bà đã trở thành vĩnh viễn. Rời khỏi phòng bệnh, Rosé cầm lấy điện thoại, nhấn số của Lisa và đợi cho đến khi đầu dây bên kia lên tiếng trước.
– Lisa, chúng ta mất bà ấy rồi.
[…]
Sau tang lễ, Lisa vẫn thường lui tới để ở bên cạnh cụ Carl. Thỉnh thoảng cô còn cho Windy nán lại để con bé có thể làm ông quên đi nỗi mất mát lớn này. 60 năm đồng hành cùng nhau, vượt qua cuộc đời dài đằng đẵng, ông thừa biết mất mát là như thế nào. Dù khó có thể chấp nhận nhưng ông vẫn buộc phải vượt qua chúng, hơn nữa ông lại có Windy bầu bạn, ông không cô đơn khi vẫn còn những đứa trẻ bên cạnh. Đôi tay Windy tuy nhỏ bé, nhưng nó sẵn sàng ôm lấy ông mỗi khi thấy ông nhìn hình vợ mình rất lâu.
– Cháu yêu bà Laura, và cháu cũng yêu ông nữa. – Windy thủ thỉ.
Lisa cũng đã quay về đội sau khi vết thương lành hẳn, nhờ thực đơn dinh dưỡng của Rosé cộng với vận động bổ sung, phần cơ đã hồi phục nhanh hơn dự tính. Ngày đầu trở lại làm việc, lão J đã vỗ nhẹ vai cô từ phía sau, thảy cho cô chai nước rồi làu bàu như một ông già khó tính.
– Hôm nay để thân già này khiêng người. Tay chưa khoẻ đừng vận động mạnh.
– Cảm ơn chai nước của bác nhé. Nghỉ lâu thật sự có chút nhớ công việc, mọi thứ vẫn ổn chứ bác?
– Vẫn vậy thôi.
– Bác nè, sao cháu ít thấy bác nhắc đến gia đình vậy?
– Chết cả rồi.
Nói đoạn, lão đứng lên bỏ đi như không muốn cho Lisa cơ hội để hỏi thêm. Nhìn dáng vẻ bất cần của J, Lisa nhiều lần muốn được làm bạn cùng ông nhưng J luôn lúc gần lúc xa. Ánh mắt hướng theo J, Lisa đứng khoanh tay tựa vai vào bên hông xe cứu hoả trầm ngâm.
– Trông J như vậy nhưng người quan tâm em nhất sở cứu hoả là ông ấy đấy. Cứ hỏi về vết thương của em suốt. Đừng vội trách ông ấy, số phận ông ấy đáng thương hơn chúng ta nghĩ. – Alex vừa nói, vừa đưa ánh mắt xanh sâu thẳm của anh dõi theo bóng lưng cô độc của lão J.
– Mặc dù em chưa nghe ai kể về bác J, nhưng nhìn đôi mắt bác ấy chưa bao giờ em cảm nhận được sự hạnh phúc. Cuối cùng bác ấy đã phải trải qua những gì nhỉ?
– Không một ai biết. Chỉ trong vài lần say bí tỉ thì ông ấy mới than vãn vài lời, làm chung với nhau nhiều năm, anh cũng chỉ có thể biết ông ấy từng có một gia đình hạnh phúc, nhưng rồi người phụ nữ mà ông ấy dành cả đời để yêu lại đi theo một gã đàn ông khác. Còn về đứa con thì lần nào nhắc đến ông cũng đều lặng im.
– Có lẽ chúng ta nên quan tâm J nhiều hơn, bác ấy cũng xứng đáng có hạnh phúc.
Sau tấm lưng mỗi người, là mỗi một câu chuyện mà họ muốn giấu đi. Không phải ai trên đời cũng đều có thể dễ dàng chia sẻ chúng với những người xung quanh. Họ cho đó là góc tối mà chỉ bản thân họ được phép chạm vào, và cũng chỉ có họ mới có thể cảm nhận được nỗi đau. Có những người thích sẻ chia để phần nào nhẹ đi một phần gánh nặng họ đang mang, nhưng lại có những người trong tim đầy những vết tích, lại tỏ ra như họ chẳng hề hấn gì với nỗi đau ấy, lặng lẽ đồng hành cùng nó ngày qua ngày, đến lúc chết.
[…]
Việc mất đi Laura một cách đột ngột thi thoảng lại dấy lên trong Lisa những cảm xúc khó tả. Cô nhớ về bà nhiều hơn, nghĩ đến bà hầu như mỗi ngày. Lisa luôn đau đáu trong lòng, giá như mình dành thêm ít thời gian để ở cạnh Laura, quan tâm đến sức khoẻ bà ấy nhiều thêm một chút có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ đến vậy.
Tiếng chuông cửa kéo Lisa về với thực tại, vội lau đi nước mắt, Lisa hít một hơi thật sâu rồi mở cửa. Là Lawrence.
– Em ổn chứ? Anh rất tiếc về chuyện của Laura, nhưng anh lo lắng cho em hơn. – Ánh mắt Lawrence biểu lộ vẻ lo lắng, quan tâm dành cho Lisa, anh chắc rằng cô cũng vừa khóc xong.
– Em không sao. Vào nhà đi!
– Anh nói xong sẽ đi ngay. Lisa, anh biết em đang rất buồn vì chuyện của Laura, anh không đến đây để ép em phải trả lời câu hỏi trước đây của anh. Anh chỉ muốn em biết anh sẽ luôn ở bên cạnh, chỉ cần em lên tiếng anh lúc nào cũng sẽ có mặt. Anh thật sự thích em Lisa. Anh muốn được chăm sóc cho em, quan tâm em vào những lúc như thế này.
Thấy Lisa im lặng, ánh mắt hướng xuống không biểu đạt thái độ gì, Lawrence tiến lên một bước, ôm gọn lấy cô vào lòng. Khoảnh khắc ấy, anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm lấy Lisa. Mất đi người thân một lần nữa, Lisa chơi vơi giữa những cảm xúc xáo trộn. Cô đã thay ông Carl lo chu toàn cho đám tang của bà Laura, mãi đến giờ phút này bản thân Lisa mới cảm thấy mình đã kiệt sức. Kiệt sức về mặt tinh thần khi chưa chuẩn bị cho sự ra đi này. Mệt mỏi, cô độc, Lisa khóc trong vòng tay của Lawrence. Cô nghĩ có lẽ mình thật sự không mạnh mẽ như mình nghĩ, và có lẽ mình cũng cần một chỗ dựa tinh thần.
– Được, Lawrence. Em đồng ý.
Phía xa, một bóng người vội lánh vào phía sau bức tường, quay người rời đi.
[…]
– Alo, bệnh viện Brooklyn xin nghe!
Sắc mặt Ray sau khi tiếp nhận cuộc điện thoại biến sắc, anh vội vã cúp máy rồi chạy đi tìm Rosé. Vừa nhìn thấy cô, anh nói ngay.
– Ngoài bờ hồ Snow Lake có xả súng, ở đó đang tổ chức cuộc đua việt dã. Số người chết và bị thương trên 50 người. Họ yêu cầu bác sĩ có mặt ở hiện trường để xử lý các trường hợp khẩn. Trưởng khoa, chúng ta phải làm sao?
Rosé khẽ nhíu mày suy nghĩ vài giây, cô đảo mắt một vòng quanh phòng cấp cứu rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
– Gọi tất cả các bác sĩ nội trú, thực tập đang nghỉ phép quay trở lại bệnh viện, hôm nay chỉ toàn những ca chẩn đoán và sơ cứu nhẹ, làm giấy cho họ chuyển viện. Để Harold, Gary và anh ở lại bệnh viện thay tôi sắp xếp, những khoa khác bỏ khám ngoại trú chờ tiếp nhận bệnh nhân. Còn lại tất cả đem theo dụng cụ đến hiện trường. Nhanh đi Ray, chúng ta không có nhiều thời gian. Gọi luôn cho ngân hàng máu, có thể chúng ta phải cần một số lượng lớn.
Cả khoa cấp cứu tất bật sau cuộc điện thoại, tất cả y bác sĩ và y tá gấp rút lên đường đến hiện trường. Phía bên sở cứu hoả cũng nhanh chóng nhận được tin, chiếc xe màu đỏ lập tức xuất phát. Cuộc đua marathon hàng năm được tổ chức để gây quỹ, chạy dọc theo bờ sông lại trở thành địa điểm thú vị của kẻ xả súng. Hiện trường hỗn loạn, tiếng kêu cứu khắp mọi nơi, các nạn nhân nằm la liệt. Lực lượng cảnh sát là đơn vị đầu tiên có mặt để khống chế tên cuồng sát, hắn bị hạ gục ngay sau đó khi có ý muốn xả súng vào cảnh sát. Rất nhanh, tiếng còi hú của cứu hoả và cứu thương cũng đã có mặt tại hiện trường.
Vốn dĩ đây là một ngày đẹp trời, lại trao đến một thông điệp ý nghĩa. Nhưng bước khỏi xe cấp cứu, không ai nghĩ nơi này vừa diễn ra bầu không khí náo nhiệt, hạnh phúc. Tất cả đều như vừa bị thứ gì đó san bằng, tiếng người kêu khóc ở khắp nơi, Rosé cả kinh nhìn toàn bộ cảnh tượng chết chóc trước mắt. Tất cả những y bác sĩ bên cạnh cũng không thể nghĩ hiện trường lại có thể đông và hãi hùng đến thế, họ đưa tay lên che lấy sự hoảng hốt của mình. Lấy lại bình tĩnh, Rosé quay về phía những người đồng nghiệp của mình, nói bằng giọng nghiêm nghị.
– Chúng ta không có thời gian đau buồn. Nghe kĩ đây, phân loại và chẩn đoán thật chính xác. Màu xanh là khẩn cấp, màu vàng là bị thương nhẹ, đỏ dành cho bệnh nhân cấp cứu lập tức. Bệnh nhân bị thương quá nặng không thể cấp cứu được nữa và người tử vong là màu đen. Bỏ qua những nạn nhân đeo thẻ đen bởi vì chúng ta không thể làm khác đi, tập trung cứu chữa những nạn nhân nguy cấp.
– Thưa trưởng khoa, việc sử dụng morphine hoặc demerol có cần phải hỏi ý cô không?
– Tình hình này mọi người phải tự đưa ra quyết định dựa theo tùy tình huống xung quanh. Nhớ kỹ, không được để bản thân gặp nguy hiểm và nhờ sự trợ giúp của cứu hỏa, cảnh sát khi có thể. Được rồi, xuất phát thôi! Ted, theo tôi.
Các bác sĩ tản ra, mỗi người phụ trách lấy những người bị thương nghiêm trọng. Màu áo trắng chạy lẫn vào giữa hiện trường với đám đông nằm la liệt khắp mọi nơi. Nhìn thấy Lisa, Rosé lâp tức chạy đến.
– Lisa, tình hình nạn nhân thế nào?
– Chảy máu bên ngoài, mạch vẫn đập nhưng bất tỉnh.
– Anh ta bị sốc tạm thời, tôi lấy IV, cô cố gắng cầm máu nhé.
Đạn lạc khiến nạn nhân nhận ngay một viên vào đùi, nơi có nhiều động mạch nhất cơ thể khiến máu tuôn ra không ngừng. Đôi tay Rosé cứ thế thoăn thoắt tìm lấy mũi kim và tiêm trực tiếp vào cánh tay nạn nhân, phối hợp cùng Lisa khẩn trương cầm máu cho anh ta trước khi đưa đến lều cấp cứu khẩn do quân đội dựng tạm. Sơ cứu xong một người, cả hai nhanh chóng thu dọn để đến với những nạn nhân khác, trước khi rời đi Lisa đã kịp nắm lấy cánh tay Rosé, căn dặn.
– Cẩn thận một chút.
– Cô cũng vậy, không lại có người xót.
– Cứu! Làm ơn giúp tôi! Bác sĩ. – Người phụ nữ tay đầy máu nắm chặt lấy cánh tay Rosé, cô khóc lớn.
– Cô bị thương ở đâu? – Rosé cau mày, chẩn đoán sơ cho người phụ nữ.
– Không phải tôi, là anh ấy.
Người thanh niên nằm bất động trên vũng máu, phía bên cổ anh ta rách một mảng lớn. Viên đạn sượt qua đã làm vỡ động mạch chủ, lại ngay vị trí nguy hiểm. Những tia máu nhỏ chốc chốc lại bắn ra chỗ vết thương, nếu không cầm máu kịp thời chàng trai này có thể sẽ mất mạng. Rosé không nghĩ nhiều, dùng mọi cách để cầm máu và di chuyển nhanh chóng xếp bệnh nhân của mình vào diện cần cấp cứu lập tức.
Ở phía bệnh viện, nạn nhân được đưa vào liên tục nên gần như quá tải. Tất cả các bác sĩ ở cả hiện trường lẫn phòng cấp cứu đều đã có mặt cố gắng hết sức để cứu chữa cho những ai bị thương nặng. Những người bị thương nhẹ được sơ cứu kịp thời không chịu rời đi, họ ở lại hiện trường để tìm kiếm, phụ giúp hoặc an ủi những ai vừa mất đi người thân. Gần tối, số lượng người bị đạn bắn trúng gần như đã được chuyển vào bệnh viện hoặc đã tử vong do vết thương trúng vào chỗ hiểm. Hiện trường chỉ còn lại những người bị thương do giẫm đạp lên nhau mà chạy. Mái tóc không còn ngay nếp, cơ thể có chút mệt mỏi, Rosé ngồi đại ở một khối đá sát mặt hồ mà thở hổn hển.
– Chị nghỉ một chút đi, những người kia chỉ bị thương ngoài da. Sơ cứu này cứ để em làm cho. – Teddy cầm lấy chiếc túi y tế của Rosé, cười nhẹ rồi đi về phía cô nhân viên cứu hỏa đang băng bó cho người bị thương phụ giúp.
– Chị có cần phụ không? – Ted lên tiếng.
– Bên kia còn người đang chờ băng bó, cậu sang đó đi. – Lisa ngước nhìn, thấy màu áo blouse, cô không quan tâm mà chỉ tập trung vào nạn nhân của mình.
– À, chị cứu hoả bị may 7 mũi. Chào chị, em là Teddy. Lần đó em phụ trưởng khoa sơ cứu cho chị nè.
– Lo việc của cậu đi.
Gió từ bờ hồ thổi nhè nhẹ lên những lọn tóc rối óng ả của Rosé, cô hít một hơi thật sâu, cố ngăn chứng đau bao tử của mình tái phát. Từ phía chiếc xe cứu hoả nằm gần nơi Rosé ngồi, một bước chân nhỏ choàng lấy chiếc chăn giữ nhiệt từ từ tiến lại phía cô. Rosé nhìn đứa bé chân không mang giày, gương mặt lấm lem lại không có người thân bên cạnh thì vội tiến lại gần, ngồi xuống với ánh mắt lo lắng.
– Bố mẹ con đâu? Con đau ở đâu sao? – Đứa trẻ lắc đầu, gương mặt nó không biểu cảm, không mếu khóc.
– Con lạc mẹ sao? Con tên gì? – Mặc cho Rosé hỏi, đứa trẻ cũng chỉ lắc đầu.
Ngó nghiêng để tìm cảnh sát phụ trách tìm kiếm người thân cho đứa bé, Rosé không hề hay biết nguy hiểm đang rình rập ngay phía sau mình. Gió thổi mạnh khiến chiếc lều hỗ trợ nước cho vận động viên rung giật mạnh, mặt bên của lều ngay nơi Rosé đang ngồi bật móc do người lắp lều cẩu thả đã khiến nó bung mạnh, giật đứt sợi dây căng cứng cố định lều. Rất nhanh chiếc móc sắt nặng bay thẳng về phía Rosé và đứa trẻ, tuy rằng cô đã phát hiện và vội ôm lấy đứa nhỏ che chở, nhưng lại không tránh được nó va mạnh vào đầu mình, Rosé chao đảo, ngã người ra sau rơi xuống hồ.
Tiếng động đã thu hút sự chú ý của Lisa, cô quay sang nhìn chiếc lều quật mạnh trong gió, lại nhìn thấy đứa trẻ đứng ngay đó khá nguy hiểm. Lisa ngưng gấp công việc đang làm, chạy đến ôm lấy đứa trẻ tránh ra xa. Cô lo lắng quan sát xem đứa bé có tổn thương nào hay không rồi thở phào vì nó vẫn an toàn.
– Con có sao không? Sao lại đứng đấy, nguy hiểm lắm. Bố mẹ con đâu? – Ánh mắt đứa trẻ chỉ một mực nhìn về hướng bờ hồ, im lặng không trả lời. Hành động của nó cũng làm cho Lisa có chút khó hiểu.
– Ụa chị có thấy trưởng khoa của em đâu không? – Teddy chạy về phía Lisa, anh cũng nhìn thấy chiếc lều có thể gây nguy hiểm cho người xung quanh.
– Cậu nói ai cơ? – Lisa ngước nhìn Teddy, khó hiểu.
– Trưởng khoa, người đã may vết thương cho chị ấy, khi nãy rõ ràng chị ấy còn ngồi đây mà. Lại đi đâu mất rồi, túi dụng cụ y tế chị ấy còn ở đây mà.
Đứa trẻ vẫn hướng ánh mắt về bờ hồ, không nói. Ngón tay nhỏ nhắn của nó từ từ chỉ về phía bờ hồ, khoảng nền xi măng không có hàng rào ngăn cách với mặt hồ, nơi đây thường là chỗ ngồi lý tưởng cho những cặp đôi thích nhìn ngắm sự tĩnh lặng của mặt hồ, cũng là nơi lui tới thường xuyên của những con thiên nga. Sau vài phút kiểm tra sơ bộ. Lisa vốn định ôm đứa bé rời đi, nhưng cô lại bị ánh mắt và ngón tay kỳ lạ của nó thu hút. Trực giác cho cô một cảm giác đứa bé đang muốn nói cho cô một điều gì đó ở dưới hồ. Cô nghi ngờ hỏi lại Teddy.
– Nhóc, cậu nói khi nãy ai ngồi ở đây?
– Trưởng khoa của em, chị Blaine, Rosé Blaine. Em gọi mà chị ấy không nghe máy. Không biết đã đi đâu rồi nữa, túi còn ở đây thì lấy gì mà cấp cứu.
Lisa ngẫm lại lời Teddy, vội vã đặt đứa trẻ xuống, nhìn thẳng vào mắt nó với ánh mắt lo sợ.
– Bé con, con có thấy cô bác sĩ ngồi ở đó không? Con biết cô ấy đi đâu rồi không?
Rất dứt khoát, đứa trẻ chỉ thẳng tay về phía mặt hồ sâu đang chìm dần vào màu đen của màn đêm. Lisa chỉ kịp thốt lên một tiếng rồi chạy vào về phía đó, nhảy ùm xuống nước.
– Chết tiệt. Cậu trông chừng đứa nhỏ.
Trong làn nước đen ngòm, Lisa cố gắng mở mắt và quan sát thật kỹ, nhiệt độ dưới hồ lạnh buốt khiến cho tầm nhìn của cô bị hạn chế rất nhiều. Cố gắng quạt tay giữa một vùng nước, Lisa lặn sâu hơn để tìm kiếm. Phải mất một lúc lâu cô mới thấy thấp thoáng vạt áo blouse trắng bồng bềnh dưới đáy hồ. Lisa quạt mạnh tay, cố gắng bơi đến chỗ Rosé nhanh nhất có thể. Rosé lặng lẽ dưới làn nước, một bên trán vẫn còn rỉ máu. Lisa lo lắng, lay mạnh Rosé cố gắng đánh thức cô nhưng không thể. Cô lập tức nắm lấy Rosé, bơi nhanh về bờ hồ.
– Tìm thấy cô ấy rồi!!! – Lisa hét lớn.
Nghe tiếng kêu, Teddy nhanh chân chạy đến đỡ lấy cơ thể ướt sũng của Rosé, hốt hoảng. Anh bối rối nhìn gương tím tái của Rosé, tay chân luống cuống. Vừa lúc này Lisa đã kịp lên được đến bờ, cô mạnh tay hất chàng trai vụng về sang một bên rồi đưa tai của mình đến gần mũi Rosé, cô hoàn toàn không nghe được hơi thở, lồng ngực cũng không thấy di chuyển lên xuống, Rosé đã có dấu hiệu ngừng thở, cô bèn lập tức hô hấp nhân tạo.
– Blaine, thở đi!! Đừng bỏ cuộc. Coi nào Blaine, thở đi.
Lisa dùng sức dồn vào hai bàn tay, ấn mạnh vào phần giữa dưới xương ức bên trái Rosé liên tục, cứ mỗi 15 lần, Lisa lại ngừng lại, dùng ngón tay bịt chặt mũi đồng thời bóp nhẹ hai bên má, thổi ngạt bằng miệng. Cô không cho phép bản thân mình dừng lại, có chút lo sợ khi sắc mặt Rosé vẫn tím tái và không có dấu hiệu sặc nước.
– Cố lên Blaine, cô không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được. Thở đi Blaine, vì Chúa, thở đi!!! Còn đứng đó làm gì nữa, gọi cấp cứu mau lên.
Rosé lập tức được đưa lên xe cứu thương chuyển ngay đến bệnh viện. Lisa kể từ lúc ấy cho đến khi lên xe cùng cô, vẫn không ngừng hô hấp nhân tạo. Nhìn thấy vị trưởng khoa mình ngưỡng mộ gặp nạn, Teddy sợ hãi bật khóc.
– Một, hai, ba, bốn, năm.
– Blaine, có nghe tôi nói không? Còn quá sớm để cô kết thúc cuộc sống này. Thở đi Blaine.
– Windy thích ăn đồ ăn cô nấu lắm, cô đi thế này ăn nói sao với con bé.
– Blaine, chết tiệt, quỷ tha ma bắt cô, ngồi dậy mà gây gổ với tôi mau.
Xe cấp cứu vừa đến cổng khoa cấp cứu, Harold đã mau chóng mở cửa xe.
– Chúng ta có gì đây? – Anh bình thản.
– Bác sĩ Harold, là trưởng khoa. Cô ấy bị hạ thân nhiệt do đuối nước. – Ted lập tức nói bằng giọng khẩn trương.
– Chết tiệt. Tôi cần phòng cấp cứu. Giúp tôi một tay, tôi cần đưa cô ấy vào bên trong. – Harold nắm lấy cán cứu thương kéo mạnh, trong khi đó Lisa vẫn không chịu ngừng tay. Cô nhảy luôn lên cáng cứu thương tiếp tục hô hấp nhân tạo, để cho Harold và Teddy đẩy cả hai vào trong.
– Liều cuối cùng là ba phút trước. – Lisa cập nhật báo cáo cho bác sĩ tiếp nhận. Cả hai nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Y tá lập tức đặt ống thở vào bên trong khoang miệng của Rosé, từ lúc Harold tiếp nhận, Lisa đã ngừng tay, vội đứng sang một bên tựa lưng vào tường thở hổn hển từng cơn.
– Cô ấy cần A.B.G(*) – Harold chẩn đoán. Đột nhiên máy đo điện tim của Rosé phát tín hiệu, tiếng bíp rung kéo dài khiến cả phòng cấp cứu như ngưng đọng.
– Wow, là rung thất phải không? Sạc lên 300, nhanh lên. Tất cả buông tay, 300, bắt đầu sốc.
– Cô ấy hạ thân nhiệt rồi. – Một trong số bác sĩ tham gia cấp cứu cho Rosé lên tiếng.
– Nhiệt độ thế nào? – Harold hỏi.
– Bây giờ chỉ lên tới 81 thôi.
Lisa đứng đó, hỗ trợ các bác sĩ và theo dõi quá trình cấp cứu, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy nước da hồng hào của Rosé phủ một màu trắng lạnh toát. Cô chắp hai tay không ngừng cầu nguyện.
– Đã 20 phút rồi bác sĩ. – Tiếng máy đo nhịp tim vang lên chói cả tai. Âm thanh của nó là tiếng gọi của thần chết, là âm thanh mà không có bất kỳ bác sĩ nào muốn nghe.
– Chúng ta phải nhìn nhận sự thật thôi. – Giọng Harold trầm lắng, gương mặt anh buồn bã. Các bác sĩ đều đã ngừng cứu chữa, lặng lẽ đứng cạnh giường cấp cứu của Rosé.
“Làm được bác sĩ hay không là do ý chí của bản thân cậu, trừ khi cậu nói với bản thân cậu không xứng đáng là bác sĩ thì cậu mới được phép bỏ cuộc”. Teddy nhớ lại những lời mà Rosé đã dạy, anh đứng dậy lau khô nước mắt, đứng thẳng người đối chất với Harold.
– Bác sĩ Harold, xin anh làm mọi cách đi chứ. Anh không thể cứ thế mà bỏ cuộc được. Chị ấy là trưởng khoa của chúng ta, chị ấy còn rất trẻ. Thân nhiệt của chị ấy sẽ tăng và tiếp tục tăng. Anh đừng dừng lại có được không?
– Ted, tôi biết cậu rất đau lòng nhưng…
– Nhịp tim của trưởng khoa sẽ có trở lại. Tôi sẽ làm bằng mọi cách.
Thái độ Teddy từ một chàng trai nhút nhát dần trở nên kiên quyết, anh quay ngược về phía giường cấp cứu và liên tục làm hô hấp nhân tạo cho Rosé. Cậu bất chấp những người xung quanh đều là cấp trên của mình và hành động này giống như một sự chống đối chẩn đoán của họ. Nhưng không ai tỏ thái độ trách cứ Ted, họ dùng một thái độ nhẹ nhàng để khuyên nhủ mong anh đón nhận sự thật.
– Thôi nào Ted, chúng ta đã làm đủ mọi cách rồi.
Bỏ mặc ngoài tai, Teddy vẫn tiếp tục động tác hô hấp của mình. Năm phút nữa trôi qua, mọi người vẫn cố đứng đó để chờ đợi, nhưng có vẻ không có bất cứ một phép màu nào xảy ra. Harold đưa mắt nhìn sang đồng nghiệp, cả hai ôm lấy cánh tay Teddy ngăn không cho anh phí thêm sức, cũng tránh làm tổn thương lồng ngực Rosé thêm nữa.
– Tránh ra!!! Cứ mặc tôi. – Ted hét lớn.
– Coi nào trưởng khoa. Chị tỉnh lại đi. Buông tôi ra!!!
“Bíp”
Âm thanh giữa sự hỗn loạn ồn ào của đám bác sĩ len lỏi, khẽ rung vào đôi tai Lisa. Cô ngước mặt lên để nghe kĩ thêm một lần nữa. Quá ồn ào, Lisa nhắm chặt mắt, dùng đôi tai để toàn tâm lắng nghe.
“Bíp”
– Có nhịp tim!! – Lisa hét lên, dập tan sự hỗn loạn trong phòng cấp cứu.
– Chúng tôi có thấy đâu? Teddy đừng cố chấp nữa, chúng ta mất cô ấy rồi.
Giữa lúc Teddy vùng vẫy la khóc không muốn bỏ cuộc, âm thanh bíp lại khẽ ngân vang yếu ớt một lần nữa trên màn hình, sóng âm rất khẽ, nếu không chú ý rất khó mà nhận ra. Từng nhịp sóng cách vài giây lại cố gắng đập, chúng khiến cả phòng cấp cứu im lặng để lắng nghe một lần nữa. Chỉ số hiện trên màn hình từ mất sinh hiệu đã nhảy lên từng con số đơn vị rồi tăng rất nhanh.
– Có rồi! Nó kìa. Chúng ta có nhịp tim trở lại rồi.
Không thể đứng ngoài nữa, Lisa bổ nhào về nơi Rosé đang nằm, liên tục dùng giọng điệu động viên nói bên tai cô.
– Cô không được từ bỏ, cô hiểu không Blaine? Không được từ bỏ.
Tiếng kêu của máy đo nhịp tim vang mỗi lúc một lớn, nhịp tim Rosé đập mạnh mẽ trở lại. Từ nước da trắng tái đến ghê sợ, dần dần sắc mặt Rosé trở nên hồng hào. Cả phòng cấp cứu oà lên vui mừng, chỉ có Lisa lặng lẽ áp hai tay của mình vào gò má Rosé, đưa trán của mình chạm nhẹ vào cô rồi bật khóc.
– Tạ ơn Chúa, làm tốt lắm Rosé. Làm tốt lắm!
Rosé từ từ mở mắt, cô đã dần hồi tỉnh. Người đầu tiên cô nhìn thấy lại chính là Lisa, Rosé không nói, chỉ đưa ánh mắt cười nhìn cô, khoé mắt Rosé những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn xuống.
– Có biết mình khóc xấu lắm không, Lisa? – Rosé thều thào.
Nằm im trên giường bệnh, Rosé không nhớ rõ vì sao mình lại rơi xuống nước. Cô dần mất đi cảm giác và ngưng thở. Rosé chỉ nhớ trước mắt cô bao trùm một không gian hoàn toàn đen tối, không đau, không khó chịu. Và rồi cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía xa tiến lại gần, trong bóng đen mờ ảo, cô nghe thấy giọng của một đứa trẻ.
– Rosé, không được bỏ cuộc. Nhanh chóng tỉnh lại đi.
– Nhóc là ai vậy? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
– Rosé, cô đang gặp nguy hiểm. Chạy về hướng kia cho đến khi nào thấy ánh sáng, đừng dừng lại. Chạy đi Rosé, tôi sẽ luôn bảo vệ cô.
Rosé vẫn không thể nhớ ra gương mặt của đứa trẻ, nhưng nó cho cô một cảm giác vừa xa lạ, vừa gần gũi như thể mình đã từng gặp trước đây. Nghĩ mãi vẫn không thể nhớ nổi, Rosé khẽ thở dài.
– Chị khỏe hơn tí nào chưa? – Teddy đứng tựa ở cửa từ bao giờ, nhìn Rosé với vẻ mặt e dè nhưng lại rất quan tâm.
– Đỡ hơn rồi. Vào đi.
Ngày thường người khiến Rosé thường xuyên quát mắng là Teddy, người bị cô lôi theo sai vặt cũng vẫn là Teddy. Dường như cậu thanh niên này đã quá quen với thái độ gắt gỏng của Rosé, vậy nên khi cô dùng giọng nhẹ nhàng dành cho mình, cậu có chút không quen.
– Trưởng khoa, em…em thật sự xin lỗi.
– Vì điều gì?
– Vì em không hề hay biết chị gặp nạn, khiến chị…
Rosé khẽ cười. Nói cậu ta khờ khạo quả không sai. Cứ xử sự cảm tính thế này làm sao có thể ứng phó được với những trường hợp khẩn cấp. Nhìn chăm chú Teddy, Rosé nói một cách dứt khoát.
– Đó là sự cố, không phải lỗi của cậu. Ngược lại tôi mới là người cần phải cảm ơn. Cảm ơn cậu đã không chịu từ bỏ, đôi lúc tôi thật sự chướng mắt vì bản tính quá thật thà của cậu, nhưng tôi không nghĩ một ngày sự chân thành đó có thể cứu mạng mình. Vậy nên không cần phải xin lỗi.
Teddy ngồi cạnh, lắng nghe một cách chân thành. Đối với những thực tập sinh khác, anh luôn là một người vụng về trong mắt họ. Có thể nói năng lực của anh là yếu nhất trong lứa thực tập năm nay, đôi lúc Teddy cũng phải nghĩ lại xem mình có thật sự thích hợp làm bác sĩ hay không. Việc anh luôn bị Rosé í ới gọi tên và kiểm tra kiến thức bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu khiến cho những bác sĩ thực tập khác coi anh như một tấm bia đỡ đạn, họ nghĩ anh đang bị Rosé chèn ép cho đến khi không thể chịu nổi. Những ngày đầu, Teddy cũng nghĩ vậy, nỗi sợ Rosé ám ảnh anh đến mức chỉ cần thấy bóng Rosé từ xa, đôi chân anh đã run đến không thể đi nổi. Nhưng làm việc chung lâu ngày, sau những lần mắng chửi, những lần kiểm tra bất chợt bởi 1001 câu hỏi liên quan đến y khoa, sự khắt khe của Rosé buộc Teddy phải nghiêm túc với những gì mình đã học và khắc ghi từng bệnh án, từng triệu chứng vào trí nhớ. Anh coi Rosé như một người thầy đúng nghĩa, dùng những lời khó nghe nhất, áp dụng những cách khắc nghiệt nhất để từng bước biến anh thành một bác sĩ đầy đủ năng lực. Vậy nên anh làm sao có thể từ bỏ người thầy của mình, ai cũng có thể nói anh như một tên ngốc, chỉ cần bản thân Teddy không muốn bỏ cuộc mọi thứ còn lại anh đều mặc kệ.
– Em đã nhớ đến những điều chị dạy, vậy nên em không cho phép bản thân mình bỏ cuộc.
Teddy ngồi bên Rosé một lúc, kể cho cô nghe về cả quá trình tìm kiếm và cấp cứu. Nói xong, cậu vội vã quay trở về công việc. Trước khi ra khỏi cửa, Ted quay vào nói với Rosé điều có thể cô chưa biết.
– Mà chị Blaine này, em thấy chị ấy cũng rất quan tâm đến chị. Bản thân chị ấy cũng không muốn từ bỏ chị.
Khoé môi Rosé cong lên, ánh mắt chứa đựng một tia hạnh phúc. Cô biết Teddy vừa nhắc đến ai. Trong lúc mê man và chạy mãi không ngừng trong không gian tăm tối, Rosé lại nghe thấy tiếng gọi của người ấy rất rõ. Cô nhớ như in giọng nói liên tục vang lên bên tai, dẫn lối cho cô tìm được ánh sáng để thoát ra ngoài.
“Blaine, thở đi!! Đừng bỏ cuộc.”
“Cô có nghe tôi nói không? Thở đi Blaine. Tôi xin cô.”
Lồng ngực Rosé dấy lên chút thổn thức từ trái tim, cô nhớ lại tiếng Lisa đã gọi mình, bất giác đưa tay sờ nhẹ lên ngực rồi mỉm cười hạnh phúc. Nghe Teddy kể lại, nếu như lúc đó Lisa không quan sát kĩ lưỡng, đánh giá tình hình và có giác quan nhạy bén, có lẽ không ai biết được Rosé đã rơi xuống hồ. Cô đã không chần chừ nhảy ùm xuống tìm kiếm Rosé trong sự ngỡ ngàng của Ted. Suốt quãng đường di chuyển đến bệnh viện, Lisa liên tục gọi tên, hô hấp nhân tạo không ngừng trong khi toàn thân ướt sũng.
– Mà…hô hấp nhân tạo sao? Tức là…môi lại đụng chạm. – Đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào vành môi đang ẩn nét cười, kể từ giây phút ấy, trong tâm trí Rosé chỉ còn nhớ mỗi gương mặt của Lisa khi cô tỉnh dậy và giọng nói khích lệ không muốn cô từ bỏ.
Con người đôi khi thật lạ, từng đối nghịch với nhau, khắc khẩu trong cả lời nói lẫn ánh mắt, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc rung động khẽ lướt qua, trái tim lại thổn thức nhớ mong xem như quá khứ chưa từng tồn tại. Cũng dễ hiểu, khoảnh khắc là thứ con người rất dễ bị bỏ qua, nhưng lại cũng là thứ khiến họ thay đổi chỉ trong chốc lát. Có những người phải mất rất nhiều thời gian để tìm hiểu về đối phương, nhưng lại cũng có những người yêu nhau chỉ bằng một khoảnh khắc. Ai đó đã từng nói: “Khi thần Cupid nhắm mắt để bắn mũi tên, thứ ngài quan tâm là nhịp tim chứ không phải giới tính”. Loại rung động này, lần đầu Rosé cảm nhận được, giây phút khẽ thoáng qua rồi ngự trị trong tim của cô không có ý định rời đi này, nên đặt tên cho nó là gì?
(*) ABG là viết tắt tiếng Anh của cụm từ “Arterial blood gas”. Đây là một thuật ngữ Y khoa. ABG Test là xét nghiệm Khí máu động mạch dùng để đo áp suất oxy động mạch (PaO2), áp suất carbon dioxide (PaCO2), và độ toan kiềm (pH), độ bão hòa oxy hemoglobin động mạch (SaO2) cũng được xác định trong xét nghiệm ABG.
Trời mẹ ơi hết hồn 🥹 tí thì mất vợ
vợ ai cơ !?!?
Tự nhiên cái tình thầy trò mà cũng rưng rưng trờiiiiiii, íu đúiiiii
Em muốn về Florence. Mới có rung động mà ngã sông ngừng tim rồi thì sau này còn tới đâu nữa . * Tâm hồn mỏng manh vẫn đang đơ trước cái diễn biến này *
Em về không được nữa đâu, thuyền xa bờ lắm rồi.
Ở trong đó tim ngưng đập là ngoài này tức ngực khó thở đến nơi rồi!😔
trôn trôn việt nam =]]]