Lichaeng, Requiem For A Dream

12. Close to you

Sự đeo bám của Sung Jae ngày càng thể hiện rõ rệt hơn khiến Rosé rất đau đầu, nàng là người của công chúng, không tùy tiện bày tỏ sự khó chịu của mình tại nơi đông người, cũng không thể ngăn cản hắn bám đuôi dù bên cạnh nàng luôn có những quản lý nam tháp tùng. Hắn xuất hiện ở những nơi nàng đến, cố tình gây sự chú ý cho đến khi nào nàng nhìn thấy hắn và ánh mắt lúc nào cũng nhìn nàng chăm chăm. Ngay đến cả lúc lên máy bay về lại Seoul hắn cũng cố gắng bám theo, lại còn nham nhở đặt vé ở hàng ghế thương gia chung khoang.

– Chaeyoung à, anh ta là ai mà mấy hôm nay chị thấy cứ theo em mãi thế? – Jisoo tinh tế nhận ra, người thanh niên này từng khiến Chaeyoung không vui khi gặp ở khu vực nhà hàng và cô thường xuyên bắt gặp anh ta vẫy tay cười với nàng tại những nơi nhóm lưu lại.

– Phiền muốn chết được, em cũng không biết làm sao đây? – Rosé ngồi trong góc, nhìn ra cửa sổ che giấu đi sự bực bội trong lòng.

– Em kể rõ xem, nói giữa chừng tụi chị không hiểu. – Jennie cũng không thể ngó lơ, nhanh chóng nhập chung vào câu chuyện.

Rosé thuật lại tường tận chuyện mình gặp rắc rối xảy ra tại Ý cho cặp đôi Jensoo nghe. Mặc dù nàng không rõ cuối cùng nguyên nhân là thế nào vì khi ấy Mario sử dụng tiếng Ý, nhưng chung quy lại nàng hiểu rõ con người này là thành phần bất hảo, thuộc dạng người xấu. Giờ hắn lại cứ bám lấy nàng khiến nàng luôn trong trạng thái bất an, tiến thoái lưỡng nan không thể nói với Lisa.

– Đáng sợ vậy sao. Vậy để chị dặn lại với mấy anh để mắt tới hắn. Nhưng sao em lại giấu không cho Lisa hay, biết đâu Lisa có cách giúp em. – Jennie trăn trở, quả thật nhìn anh ta ngay từ đầu cô cũng không mấy thiện cảm.

– Thôi, em không muốn Lisa khó chịu, chị ấy qua đây chơi với em mà. Vướng vào hắn phiền phức lắm, với lại hắn cũng chưa làm gì quá đáng nên em cũng chỉ có thể làm lơ thôi.

– Vậy em nên cẩn trọng hơn tí, chị thấy hắn ta cũng không phải người tầm thường. Sau này đi đâu em nên rủ người đi cùng cho chắc ăn, khéo lại gặp phải sasaeng fan. – Trước nay không phải các cô gái chưa từng gặp phải những fan quá khích thế này, nhưng nhìn chung họ đều là những người bình thường với sự mến mộ quá khích, còn Sung Jae bên cạnh luôn có bọn đàn em trông rất bặm trợn đi cùng, khiến Jisoo lại càng thêm lo lắng.

– Uhm em nhớ rồi. À có chuyện này bận quá em quên nói, Lisa muốn dẫn chúng ta đi chơi, xong lịch trình hai chị có bận gì không?

– Không! Rảnh lắm, tất nhiên là không rồi. – Không hẹn mà gặp, Jensoo bốn mắt đều sáng rực lên, đồng thanh trả lời.

– Vậy về em nhắn cho Lisa. – Nhìn thấy hai bà chị của mình vui sướng khi nghe đến đi chơi, Rosé chỉ thấy trông họ rất buồn cười.

– Mà đi đâu vậy nhóc?

– Lisa không cho em biết, chỉ nói đơn giản vậy thôi. Hai chị cũng biết tính Lisa mà, nói nhiều một chút chị ấy chết. – Dù trong lời nói của Rosé có phần dè bỉu người yêu của nàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui và có đôi chút tự hào mỗi khi nhắc đến Lisa.

– Dạo này người ta có tình yêu có khác, một tiếng Lisa, hai tiếng Lisa. Ê nhóc, rồi cuối cùng hai người quen nhau lâu vậy rồi cơm cháo gì chưa? – Jisoo chống tay lên ghế, nhướng mày quay sang đứa em tặng một nụ cười không mấy thiện lành.

– Chị hỏi gì thẳng thừng vậy? Ngại muốn chết, không nói đâu. – Câu hỏi trực tiếp của Jisoo khiến da mặt mỏng của nàng từ từ ửng đỏ, nàng cố quay mặt đi hướng khác để né tránh.

– Phải đó, chị cũng muốn biết. Hí hí, hai người tiến triển đến đâu rồi, đã gạo nấu thành cơm chưa? – Những tưởng đâu người nghiêm túc như Jennie sẽ đứng về phía mình chặn họng bà chị Jisoo, ngờ đâu đến cả Jennie cũng tiếp tay cho giặc khiến Rosé như đang bị dồn vào cửa kính máy bay.

– Cơm gạo gì đây mấy chị kỳ quá. Mới…mới hôn thôi, Lisa không phải loại người đó đâu.

– Lại bênh. Có thật là chỉ hôn thôi không? – Jisoo nhếch mép cười.

– Th…thật! Chứ chị muốn sao, không lẽ mới quen nhào vô liền sao, làm gì có ai vậy chứ.

– Ụa có, tụi chị nè. Có em quê mùa thì có, thời đại nào rồi còn tư tưởng như bà già. Nghĩ lại chắc tội Lisa lắm, ở cạnh em phải kiềm chế bao nhiêu cho đủ. – Jennie dửng dưng trả lời, tặc lưỡi nhìn xa xăm như thể đang tiếc thương cho số phận một con người vậy.

– Hai chị nham nhở quá đi, em không thèm nói nữa. – Rosé nghiêng người quay mặt ra cửa sổ né tránh hai người chị đáng sợ của mình. Nhưng lời nói của Jennie lại khiến nàng để tâm, có thật là ở cạnh nàng, Lisa phải khắc chế bản thân nhiều đến vậy không? Nhưng không đúng, đâu nhất thiết quen nhau cứ phải phát sinh những chuyện đó chứ, nếu vậy đâu thể gọi là tình yêu, là ham muốn thì đúng hơn. Nàng mặc kệ, tình cảm cần được bồi đắp theo thời gian, nếu quá nhanh chóng nó cũng sẽ dễ dàng ra đi, nàng tin Lisa hiểu được điều đó. Chỉ có hai con người gàn dở kia nói bậy bạ mà thôi.

***

Maldives – thiên đường ở hạ giới, điểm đến thu hút lượng khách du lịch rất lớn đến đây tận hưởng kỳ nghỉ hoặc thường được chọn làm nơi hưởng tuần trăng mật của các cặp đôi. Quốc đảo nhiệt đới này nằm trên Ấn Độ Dương khu vực phía tây nam Ấn Độ và Sri Lanka với những bãi cát trắng, nước biển trong vắt màu xanh ngọc cùng với lượng thực vật biển đa dạng. Dường như khi nhắc đến tên nó ai cũng sẽ rất phấn khích, các cô gái cũng không nằm ngoài số đó.

Elio đã thu xếp chu toàn khi chọn một chiếc du thuyền nhỏ làm phương tiện di chuyển từ sân bay đến thẳng resort của họ, làm như thế sẽ tránh được tai mắt và những du khách hiếu kì. BLACKPINK cũng lựa chọn đi âm thầm chỉ sử dụng cận vệ của Lisa mà không đem theo quản lý, họ muốn tận hưởng kỳ nghỉ thật sự mà không có bất kỳ sự giám sát nào. Được đến Maldives nếu không thấy thoải mái sao có thể là nghỉ dưỡng.

Chiếc thuyền dừng lại ở một căn resort biệt lập giữa biển với không gian riêng tư, cách biệt với những căn resort khác một khoảng nước khá xa. Nơi này nhìn ra là một mảng xanh mênh mông của biển, sẽ không có tàu thuyền hay người lạ đến gần mà không bị phát hiện ra. Elio cũng khéo léo đặt một căn bên cạnh chắn giữa dành cho anh, Mario và đội cận vệ đi cùng để ngăn du khách tiếp cận.

Cả ba cô gái đều rất phấn khích sau khi tham quan một vòng room tour và không gian mở bên ngoài. Rosé đặc biệt thích thú với chiếc cầu tuột nằm ngoài trời, nàng muốn thay bikini ngay để được nhảy ùm xuống biển. Niềm vui khiến nụ cười trên môi nàng luôn rạng rỡ, nàng chạy đến ôm chầm lấy Lisa nũng nịu.

– Chỗ này đẹp quá đi mất, sao chị biết em thích những chỗ thế này mà dắt em đi vậy?

– Không biết sao làm được người yêu của em.

– Cảm ơn chị, Lisa. – Nàng tựa đầu vào ngực Lisa, đôi tay siết chặt lấy cô. Cảm giác có Lisa bên cạnh chống đỡ, nàng chẳng còn muốn quan tâm thế giới bên ngoài ra sao nữa.

– Quà kỉ niệm cho em, tận hưởng nhé.

“…”

– Nè nè ở đây còn hai người chứ không phải Honey moon của riêng mình đâu nha. – Jisoo bất ngờ lên tiếng phá tan không gian lãng mạn.

– Lisa, Rosé, bọn em phải ở phòng nào? – Jennie tươi cười tiến lại, nàng quấn lấy eo Jisoo mùi mẫn ôm ấp.

– Rosé, em thích phòng nào? – Lisa ngước nhìn Rosé, dù sao đây cũng là quà cô tặng cho nàng, Lisa sẽ để cho Rosé chọn.

– Phòng có ban công nối ra cầu trượt, em xí từ đầu rồi.

– Được, vậy chúng ta lên đó. – Lisa mỉm cười cáo từ, vẫn là để lại Jennie và Jisoo đứng trơ trọi.

***

Rosé nhanh chóng mở tung vali, ngày về Seoul nàng nhận được tin nhắn của Lisa là sẽ đi Maldives, vậy nên đã cố tình đem theo những bộ bikini mà mình thích nhất. Dù sao thì trước nay chỉ mua vì thích chứ vẫn không có dịp dùng tới, lần này chả phải là cơ hội tốt sao. Nghĩ là làm, Rosé nhanh chóng vào nhà vệ sinh chuẩn bị, thỉnh thoảng còn vui vẻ ca hát vọng ra đến bên ngoài. Lisa thoải mái nằm trên giường, tay gối lên đầu nghe nàng hát, tâm trạng cũng vì thế vui lây.

Nàng từ trong toilet bước ra với bộ bikini hai mảnh màu xanh ôm trọn đường cong trên cơ thể, bộ bikini hầu như không đủ khả năng che chắn hết da thịt ấy khiến mặt mũi Lisa tối sầm lại, nhíu mày nhìn nàng.

– Sao vậy? Bộ em mặc cái này không đẹp sao? – Nhìn thấy bộ dạng khó coi của Lisa, Rosé hỏi.

– Có thể thay bộ khác không?

– Sao chứ, em thích bộ này nhất đó. Bộ nhìn nó chị không thấy gợi cảm sao? – Nàng tiến đến bên giường, ngồi xuống quàng lấy cổ Lisa ra sức chiêu dụ.

– Tôi đang ăn chay.

– Thì liên quan gì tới bộ đồ của em?

– Là không muốn mất kiểm soát vì bộ đồ thiếu vải này của em đó.

Kể từ lần xém tí nữa không thể kiềm chế đến nay, Lisa đã cố cảnh tỉnh mình, không cho phép bản thân tuỳ tiện thêm một lần nào nữa. Nhưng người trước mặt lại ngây thơ dùng nó để thử thách cô thêm một lần, Lisa thầm nghĩ, những ngày sau thật sự rất khó khăn. Xem ra lần sau nên dẫn họ lên núi thì hơn, biển thật sự rất nguy hiểm.

– Em mặc kệ chị, em cứ mặc.

Nói rồi nàng nắm lấy tay Lisa kéo cô xuống nhà hội họp với Jensoo. Trước nay Lisa có thể nói là đã chinh chiến cũng khá nhiều, hiếm khi nào cô lâm vào thế bí. Nhưng ngày hôm nay thật sự Lisa cảm thấy bế tắc khi trước mặt cô không chỉ mỗi Rosé là ăn mặc thiếu vải mà còn đến những hai người.

– Bọn em đi biển đều mặc vậy sao? – Lisa cố tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng hỏi.

– Không, mấy lần trước đi nghỉ dưỡng toàn mấy chỗ đông người, bọn em kín đáo hơn, sợ ảnh bị lộ ra ngoài không hay. Nhưng lần này đi riêng tư thoải mái, tội gì không bận đẹp. – Jennie vừa giải đáp câu hỏi của Lisa, vừa nháy mắt với Rosé tìm kiếm đồng minh.

– Chứ gì nữa, kệ chị ấy. Đi thôi mọi người.

– Khoan đã Rosé, em chưa thoa kem chống nắng mà nhảy xuống tí hồi lên em thành con bạch tuột cho coi. Ra ghế nằm đi chị có kem cầm sẵn đây. – Jisoo gọi với lại, chỉ tay về phía những chiếc giường tắm nắng bên ngoài.

– Tôi đi gọi đồ ăn chuẩn bị. – Lisa quay người định bỏ vào trong thì đã bị Jennie níu lại.

– Ấy đợi đã Lisa, chị giúp em ấy thoa đi chứ một mình Rosé sao mà làm được. Đồ ăn đợi lát rồi gọi.

Jennie vịn lấy hai vai Lisa, Jisoo cũng thuận nước đẩy thuyền, nhanh chóng đặt vào tay cô tuýp kem chống nắng rồi đẩy Lisa ra ngoài. Họ nhìn nhau cười một cách bí hiểm, quả thật cứ phải để những bà chị dày dạn kinh nghiệm này ra tay thì mới mong mà có kết quả, còn bằng không nhìn hai con người nhàm chán này thật sự chướng mắt.

Rosé nằm úp trên ghế thoải mái thư giãn, cảm giác có người ngồi xuống cạnh mình thì ngước mặt sang nhìn. Nàng vẫn vô tư thoải mái với suy nghĩ tận hưởng chuyến đi mà quên mất rằng trước đây mình rất sợ bàn tay Lisa chạm vào người.

– Lisa, thoa kem giúp em đi. Nằm đây thích quá.

Lisa tuy sắc mặt không thay đổi, vẫn cứ lạnh lùng nhàn nhạt nhưng mấy ai biết được trống ngực cô đang đập liên hồi. Khi bàn tay chạm nhẹ lên tấm lưng trắng muốt của nàng, cơ thể Lisa cũng bất giác nhạy cảm. Đầu liên tục mường tượng ra những lần âu yếm trước đây, nhiệt độ trong người cũng theo đó tăng cao. Về phần Rosé, mãi đến khi bàn tay lúc nào cũng lạnh của Lisa chạm vào người, nhẹ nhàng di dời khắp nơi trên lưng nàng mới nhận ra có luồng điện chạy dọc cơ thể mình. Giờ mà la toáng lên thì mất mặt với hai bà chị, cũng may nàng đang nằm úp mặt xuống gối, còn bằng không gương mặt đang đỏ lên như gấc này bị nhìn thấy có mà độn thổ.

Lisa cảm nhận được tạp niệm trong đầu cô đang ngày càng lấn lướt, bèn nghĩ ra một cách, cô lục tìm lại trong đầu mình những loại sách đã đọc qua, cố nhớ lấy một đoạn tâm đắc nhất và đọc đi đọc lại nó trong đầu. Có như vậy cô mới có thể làm xong nhiệm vụ này.

“Hãy tha thứ, nhưng đừng cố quên, nếu không bạn sẽ bị tổn thương một lần nữa. Tha thứ sẽ thay đổi thế giới quan. Lãng quên sẽ mất đi bài học.”

Lisa thì có sách để xua đi tạp niệm, nhưng khổ cho Rosé là nàng không hề biết vận dụng cách đó, chỉ có thể cắn răng chịu trận trách mình sao lại mau quên nhanh vậy. Bàn tay Lisa đưa đến đâu, trái tim nàng rộn ràng, cơ thể mẫn cảm đến đó. Nhưng nàng nhận ra lần này khác hẳn những lần trước, nàng không còn cảm thấy sợ hãi nữa, trái lại trong tâm sinh ra loại cảm giác thích thú. Nàng nhớ lại những lời Jennie từng nói lúc trên máy bay, phải chăng nàng thật sự nghĩ quá nhiều, sợ quá nhiều về mối quan hệ này khiến Lisa bao phen khó xử. Hoặc giả nếu như nàng thử nuông chiều cảm xúc bản thân một lần dung túng bản thân thì sẽ thế nào? Nàng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nên dù cho có thắc mắc cũng không ai giúp nàng gỡ, trừ khi chai mặt đi hỏi hai con người kia.

***

– Em nghĩ bên đó ổn không? – Jisoo vừa thoa kem cho Jennie, vừa nhìn sang thước phim tình cảm nhàm chán bên cạnh.

– Bề mặt thì như sóng yên biển lặng, nhưng nội tâm đang gào thét đó. Tin em đi, chiêu này cũ nhưng xài bền. – Jennie cười gian, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của cả hai.

– Sao chị thấy Lisa mặt không biến sắc nhỉ?

– Thì chị ta giỏi kiềm chế còn gì. Con bé cũng hay đó, nằm chịu trận nãy giờ không động đậy, càng không động đậy em càng tin suy nghĩ của mình đúng. Chị không nhớ mấy lần em rủ nó đi tắm hơi chung với chúng ta sao, nó có bao giờ cho em với chị chạm vào người đâu. Đụng đến nó la ầm lên còn gì.

– Ừ ha, em nhắc chị mới nhớ. Tiếp theo phải như nào?

– Phải xem thái độ của Chaeyoung thế nào rồi mới tính tiếp. Chị đừng có mà suốt ngày đi ghẹo nó làm nó xấu hổ là chết với em. Nằm xuống đi em thoa kem cho.

Lisa cố gắng thoa nốt những chỗ còn trống rồi nhanh chóng lên tiếng mong thoát khỏi tình cảnh này càng nhanh càng tốt.

– Rosé, xong rồi. Phần chân em tự thoa nhé. Tôi đi gọi đồ ăn cho em và mọi người.

– Uhm, cám ơn chị. Em nằm thêm tí nữa rồi tự thoa, chị gọi gì ngon tí nhé, bụng em đang đói meo đây. – Rosé thầm cảm ơn vì Lisa không có ý định chạm đến chân mình, nhưng nàng cũng không thể ngồi dậy ngay với gương mặt ửng đỏ nóng bừng lên lúc này được, đành coi như không có gì viện cớ nằm đó.

Jennie và Jisoo bất ngờ đến bên cạnh, ngồi xuống kế bên nàng vờ như mình chẳng biết gì, chỉ là đang đợi cho lớp kem ngấm vào rồi mới xuống nước, tiện thể trò chuyện cho tình chị em thêm gắn kết tí mà thôi.

– Sướng ta, nằm hưởng thụ có người hầu hạ mọi thứ. Đào đâu ra người yêu tốt dữ? – Jennie khơi gợi câu chuyện.

– Hai chị xong chưa mà qua đây? – Nàng không quay lại, chỉ cất giọng tỏ vẻ mình bình thường.

– Đang đợi kem thấm. Chà Lisa cũng có tay nghề quá ha, thoa đều lưng em luôn rồi này. – Jisoo nhận được tín hiệu từ Jennie, cố gắng tiếp thêm ít dầu.

Rosé đột ngột xoay người lại, ngồi dậy với tay lấy tuýp kem, tiếp tục thoa những chỗ còn trống. Nàng không nhìn hai người chị của mình, chỉ nhìn ra xa xăm rồi buộc miệng hỏi.

– Bộ hồi đó hai chị vừa quen nhau là có luôn tư tưởng phóng khoáng rồi hả?

“Cá cắn câu.” – Đầu Jennie lập tức nhảy số, cô cố giữ cho mình gương mặt bình tĩnh nhất, ra chiều đăm chiêu cố gắng truyền dạy lại hết kinh nghiệm cho đứa em khờ khạo này của mình một cách tận tâm nhất.

– Ý em là sao? Là tụi chị thoải mái trong chuyện tình cảm đó hả Chaeyoung? – Jisoo nhận được tín hiệu từ bàn tay của Jennie, cô tiếp lời.

– Uh, thì chẳng phải hôm bữa trên máy bay các chị nói với em vậy còn gì. Bộ hai chị không sợ lỡ như tương lai không hợp chẳng phải sẽ hối hận đã trao cho nhầm người sao?

– Vợ chồng bên nhau có mấy mặt con còn ly dị được, em sợ có cảm thấy thừa không? Vấp ngã thì đứng lên bước tiếp, chọn không đúng người nhưng ít ra đổi được bài học, ngay cả chuyện em vác cây đàn sang Hàn em còn không biết tương lai thế nào mà vẫn dám đi, không lẽ chuyện yêu đương em nhát đến vậy sao? – Jennie đánh đúng trọng tâm, không cần văn vẽ làm gì.

– Ừ ha, chị nói cũng đúng. Mà giờ em lỡ nói chưa sẵn sàng rồi, Lisa cũng không còn mất kiểm soát, không lẽ em chủ động thì quê chết.

– Khờ quá, ai mượn em chủ động. Ít ra con gái cũng phải giữ giá chứ, Jendeuk không để em rớt giá đâu, ha em ha?

– Ha cái đầu chị, giỏi chỉ nó đi, chuyện này chị rành lắm mà. – Jennie đưa mắt lườm sang Jisoo cảnh báo.

– Tối nay chị đưa em mượn mấy bộ đồ ngủ của chị, cứ mặc rồi đi ngủ thôi. Bỏ hết mấy bộ pijama lượm thượm của em đi. – Jennie tiếp lời.

– Nhưng mà mấy chuyện này em…em không có kinh nghiệm.

– Cần gì kinh nghiệm em ơi, Lisa biết hết á.

– Kim Jisoo, chị có tin em quăng chị xuống biển liền không?

Jennie cố gắng giữ sắc mặt tự nhiên nhất, đến lúc này cô tự hỏi liệu mình có nên lấn sân sang làm diễn viên không, vì hiện tại cô cảm thấy mình đang diễn cho đứa em ngây thơ trước mặt xem một vở chị truyền em nối khá là tận tâm. Jennie ra sức phối hợp cùng Jisoo cố gắng truyền đạt hết những thứ mình có cho Rosé tiếp thu, không rõ họ đã nói những gì, chỉ thấy Rosé càng nghe mặt càng ngày càng đỏ như gấc. Làn da trắng mịn nhất showbiz của nàng giờ cứ như con tôm luộc, không cần tắm biển cũng đỏ au.

– Thôi thôi em hết nghe nổi rồi, em đi chơi cầu trượt đây, nóng quá. – Rosé xấu hổ nhanh chóng chạy đi. Để lại hai bà chị nhìn nhau cười khoái chí, kế hoạch coi như đã thành công một nửa.

***

Lisa nằm trên giường đọc sách, lâu lâu lại quay sang quan sát ba cô gái đang vui vẻ dưới làn nước. Nhìn khung cảnh xanh mát trước mặt, cô đột nhiên cảm thấy chút hạnh phúc nhen nhóm trong lòng. Hạnh phúc với tình yêu của Rosé Lisa đã sớm có được, nhưng thứ hạnh phúc của hiện tại mang chút hơi ấm của gia đình hơn. Gia đình, hai cụm từ này là hai từ Lisa ghét nhất và cũng xa xỉ nhất đối với cô. Hầu như từ điển trong đầu Lisa không dung nạp hai chữ “Gia đình” này kể từ năm 15 tuổi. Vậy nên khi gặp được Rosé, Jennie và Jisoo, nhìn họ thoải mái chơi đùa và nghĩ đến anh em nhà Russo đang ở bên cạnh bảo vệ, Lisa lại nhen nhóm lại một chút ý niệm có được một gia đình như thế này.

Rosé sau khi chơi chán đã bắt đầu cảm thấy đói bụng, nàng chạy lên bờ ào đến bên người Lisa. Bất chấp cơ thể đang ướt sũng nằm gác đầu lên tay cô mè nheo.

– Chị không xuống tắm nên em bị ăn hiếp, họ nhấn nước em.

– Chơi có vui không? – Lisa với tay lấy khăn tắm, choàng lên người nàng, ôm vào lòng.

– Vui, vui lắm. Có chị bên cạnh em không phải lo mất đi sự riêng tư.

– Rosé, xoè tay phải em đây.

Rosé làm theo lời, Lisa lôi từ trong túi ra chiếc hộp, mở nó ra. Là một chiếc nhẫn trắng với những viên kim cương tinh tế nằm ẩn bên trong của Bvlgari. Rosé có chút giật mình, không lẽ Lisa thật sự muốn cầu hôn nàng tại đây sao?

– Đừng lo, quà kỉ niệm để đánh dấu chủ quyền thôi. – Lisa vừa nói, vừa đeo nó vào ngón trỏ của nàng.

– Vừa y. Sao chị biết size tay của em mà mua vậy?

– Đã nắm qua nên biết.

– Nắm hồi nào?

– Jeju. Hôm em gặp nạn, hôm đó tôi nắm cả buổi cho em ngủ còn gì.

– À. Vậy mà cũng đoán ra, Lisa của em giỏi thiệt. Nhưng mà đeo một mình buồn lắm.

– Ai nói một mình? – Lisa lấy từ trong túi quần ra một chiếc tương tự nhưng bản to hơn, đưa ra cho nàng, ngụ ý để nàng đeo cho mình.

– Hí, vầy mới phải. – Rosé tươi cười, cầm lấy đeo lên ngón tay Lisa. Nàng cũng không quên tặng cho cô một nụ hôn thay cho lời cảm ơn.

***

Buổi tối Jennie muốn vào bếp làm một ít hải sản cùng ngồi ăn tối nên Rosé đã xung phong theo phụ, cốt để chị em có cơ hội tâm sự cùng nhau. Lisa cùng Jisoo ngồi bên ngoài đợi họ. Đây có lẽ cũng là lần đầu cả hai trực tiếp trò chuyện, Lisa rõ tiếng Anh của Jisoo không giỏi cho lắm, cô chỉ có thể nghe hiểu nhưng không biết cách dùng ngôn từ để biểu đạt, vậy nên Lisa chủ động dùng tiếng Hàn để cô thấy thoải mái hơn.

– Jisoo, tôi nghe Rosé nói trong nhóm hiếm khi thấy em khóc. Có thật không?

– Uhm. Hình như chưa lần nào họ thấy em khóc kể cả trên sân khấu. Duy chỉ có một lần Jendeuk bị ngã khiến mắt cá chân bị trật, em mới khóc trước mặt em ấy thôi.

– Tôi có thể hỏi vì sao không?

– Em không muốn ai nhìn thấy mình khóc, cảm giác yếu đuối lắm. Nếu có buồn em tự nhốt mình trong phòng và tránh xa hai người họ rồi mới khóc thôi.

– Tôi thử đoán một lần xem đúng không nhé, bản tính này có phải là do sự ảnh hưởng từ gia đình em không?

– Sao..sao chị biết? Hình như Chaeyoung cũng không biết việc này, làm thế nào chị…? – Câu hỏi của Lisa ít nhiều đã chạm đúng vào điểm đen sâu trong tiềm thức của Jisoo, điều mà bấy lâu cô luôn che giấu không muốn cho ai biết.

– Trên đời này vết thương nào cũng có thể chữa lành bằng nhiều cách. Nhưng những người chịu vết thương từ gia đình thì mãi mãi không bao giờ chữa lành được.

– Nếu em đoán không lầm, chị cũng là một trong số đó. – Jisoo nâng ly rượu chầm chậm đưa lên môi.

– Phải. Vậy nên khi nghe câu chuyện về em từ Rosé, tôi dễ dàng đoán ra tính cách này của em từ đâu mà có.

– Em là con út trong một gia đình tài phiệt, người ta hay nói con út thường sẽ được thương yêu nuông chiều hơn cả thảy. Nhưng với em thì không, từ nhỏ em không được xinh đẹp như anh chị mình, luôn bị họ hàng chế giễu là con khỉ. Bố mẹ em ban đầu chỉ cười cho qua chuyện, cố gắng động viên em, nhưng dần dần mọi chuyện không đơn giản như vậy. Những lúc có đám tiệc hay hội họp gia đình là em lại bị đem ra làm trò cười khiến bố em cảm thấy không vui, dù ông chưa một lần thể hiện ra nó với em nhưng em hiểu ông đang rất mất mặt. Sự ghẻ lạnh của ông và mẹ em tuy không rõ nét nhưng em có thể cảm nhận được dù khi ấy em còn rất nhỏ, một mình em đơn độc trong chính căn nhà của mình, khóc hằng đêm vì cô đơn. Người ta nói một đứa trẻ sẽ khóc để gây sự chú ý với người lớn, nhưng đến một ngày nào đó việc khóc vẫn không giúp gì được cho nó, đứa trẻ đó sẽ mãi mãi không khóc nữa, vì nó đã hiểu sẽ không có bất kỳ ai đến bên nó kể cả ba mẹ. Kể từ lúc ấy em không cho phép ai thấy mình yếu đuối thêm lần nào nữa. Khi đến lúc cần khóc, em lại quên làm thế nào để rơi nước mắt. Vậy nên mới có một Kim Jisoo như ngày hôm nay.

– Xem ra tôi và em có được vài điểm tương đồng, nhưng Jisoo em có cảm thấy làm vậy là đang không yêu bản thân của mình không? Khóc không phải một cái tội, kể cả những người kiên cường cũng có quyền được kiệt sức, tại sao phải trở nên cứng rắn để làm người như thế? Huống chi giờ em đã có Jennie bên cạnh, lại còn có Rosé, họ cũng là một gia đình khác của em, không huyết thống thì đã sao, nhìn những người cùng huyết thống rồi xem, em không cần cứ mãi đeo lớp mặt nạ ấy lên mặt làm gì. Nuông chiều cảm xúc bản thân, bình phàm mà cùng người em yêu cảm nhận hỉ, nộ, ái, ố trong cuộc sống này đi.

Từng câu từng chữ Lisa thốt ra, đánh đúng vào vết thương lòng Jisoo cố giấu suốt bao nhiêu năm nay. Lisa nói đúng, trên đời này vết thương nào cũng có thể chữa, nhưng duy chỉ có vết thương từ gia đình là hằn sâu mãi mãi. Nghĩ đến gia đình thì nước mắt Jisoo lại muốn rơi, khoé mi đã ngấn lệ, nhưng vẫn như thói quen cũ, cô cố ngước mặt lên trời để nó kịp chảy ngược vào trong. Lisa không cản, nhưng lại dùng chính giọng nói trầm ấm của mình đưa vào tai Jisoo.

– Jisoo, em có nghĩ cho cảm nhận của Jennie không?

Jisoo lập tức cúi xuống khi nghe Lisa nhắc đến Jennie, phải, điểm yếu của Kim Jisoo chính là Kim Jennie. Cô sao lại không nghĩ cho cảm nhận của Jennie được cơ chứ, nghĩ nhiều nữa là đằng khác, nhưng lại là do thói quen bản thân khó bỏ đôi lúc chính cô lại làm cho Jennie cảm thấy bất lực. Jisoo hiểu thấu mọi suy nghĩ của người mình yêu nhưng không biết cách khắc chế nó, cô thật sự đã hết cách với mình.

– Sự kiên cường của em giống như áp lực để tạo nên một viên kim cương vậy Jisoo. Và bây giờ em đã thật sự trở nên hoàn hảo, em không còn là đứa trẻ bị họ hàng chê cười nữa. Gương mặt, nụ cười và danh vọng em có được ngày hôm nay đã đáp trả lại quá khứ đủ rồi, điều em cần bây giờ là sống thật với cảm xúc của mình, mở thêm một cánh cửa nữa để Jennie bước vào mảng tối đó. Có như vậy em mới thật sự làm Jennie cảm thấy hạnh phúc.

Jisoo nghĩ đến Jennie của cô, nước mắt thật sự đã rơi trước mặt một người lạ như Lisa. Cô nhận ra trước nay mình luôn tìm cách để che đậy cảm xúc mà quên mất rằng chính mình đã tự tay xây nên bức tường vô hình với Jennie, quyết không cho nàng bước vào. Một Kim Jisoo thông minh nhạy bén nhưng đến điều cơ bản này cũng không nhận ra mãi đến tận hôm nay, thử hỏi, những năm tháng bên cạnh nhau, Jennie đã phải trải qua những cung bậc cảm xúc gì?

***

– Jennie, em nói chị không tin đâu. Jisoo khóc trước mặt Lisa kìa. – Rosé bưng dĩa trái cây định đem ra cho hai người họ phải hốt hoảng chạy vô báo cáo chuyện nàng vừa chứng kiến. Nó như hiện tượng siêu nhiên kỳ bí trong mắt Rosé đến nàng cũng không dám tin, phải chớp mắt mấy lần mới dám xác nhận với Jennie.

– Đâu? Để chị ra xem. – Jennie vội vã tháo tạp dề, bước chân có phần gấp rút.

– Ấy ấy chị đừng ra lộ liễu như vậy. Lisa không có ăn hiếp Jisoo đâu, em nghĩ chị ấy đang cố giúp Jisoo đó, mình núp núp bên kia coi thử trước đã.

Quả thật Jennie như không tin vào mắt mình, Jisoo của nàng thật sự đang khóc trước mặt Lisa, điều mà trước nay nàng hiếm khi thấy. Quen nhau ngần ấy năm, số lần Jisoo khóc trước mặt nàng đếm trên đầu ngón tay dù nàng đã cố mấy lần vẫn không moi ra được một giọt nước mắt nào từ con người cứng đầu kia, nhưng sao Lisa lại có khả năng đó.

– Chị muốn biết họ nói chuyện gì quá. – Jennie thủ thỉ bên cạnh.

– Em cũng muốn biết, mà giờ ra là dở. Hay thôi tối mạnh ai nấy hỏi đi.

– Sợ chị ấy không nói.

– Em cũng sợ Lisa không nói.

Cả hai đồng loạt thở dài ngao ngán, họ nhìn nhau rồi quyết định trở lại bếp, trả lại không gian cho hai người họ. Dù rằng thấy Jisoo khóc và chưa rõ nguyên nhân, nhưng Jennie lại cảm thấy có chút vui trong lòng, nàng mỉm cười.

– Rosé, rốt cuộc Lisa là người thế nào mà có thể khiến Kim Jisoo của tụi mình khóc được hay vậy ha?

– Chị nhớ ngày trước lúc em bỏ sang Ý không? Chả hiểu sao Lisa chỉ cần nhìn sơ và nói mấy câu thôi mà đã thay đổi hẳn suy nghĩ của em trong mấy ngày ngắn ngủi. Giờ chị hỏi em mới để ý, sao người yêu em đọc vị hay quá vậy ta?

– Bớt. Mấy đứa mới yêu nói chuyện thật khó nghe. Nhưng đúng là nói chuyện với Lisa cứ như ở một trường phái khác vậy. Không giấu gì em, đợt đi Jeju trong lúc em ngủ chị có gọi Lisa ra nói chuyện rồi, ban đầu chị còn tưởng sẽ khiến Lisa bối rối, ai ngờ chỉ cần mấy câu là chị bị thu phục ngay. Bảo sao em gái của chị vừa mới thất tình xong lại nhanh chóng thích người khác nhanh đến vậy.

– Cái này người ta gọi là có nội hàm đó. Vậy em mới thích chứ người bình thường thì còn khuya. – Chả mấy khi Rosé được lên mặt, nàng dương dương tự đắc .

***

Giữa bầu trời đêm ngàn sao ở Maldives, xung quanh không còn khói bụi thành phố, không còn những ồn ào của đô thị phồn hoa, bốn người họ vui vẻ hạnh phúc ngồi dưới ánh đèn, thoải mái ăn uống chuyện trò. Lisa cũng đã dần nới lỏng bản thân hơn, ít kiệm lời hơn với Jennie và Jisoo. Mặt biển êm ả vỗ nhẹ từng đợt sóng nhỏ hồ như đang reo vui với bốn trái tim biết san sẻ, cảm giác xem đối phương như người thân trong gia đình ánh lên từng đôi mắt những người nơi đây. Âu cũng chỉ là điều bình dị nhỏ nhặt giữa thế giới muôn màu này mà thôi.

***

Trước khi chia tay nhau về phòng, Jennie đã lén nhét vào tay Rosé chiếc áo ngủ lụa đen, cũng không quên nháy mắt chúc nàng hạnh phúc. Còn Rosé nhận được tín hiệu từ hai chị mình lại ngượng ngùng đỏ mặt, cười mỉm rời đi.

Nàng đứng trong toilet suốt một buổi, loay hoay không biết xoay trở thế nào. Chỉ biết đi tới đi lui, chốc chốc lại nhìn mình trong gương. Lúc nãy cao hứng nàng có uống hơi nhiều rượu, phải chăng vì vậy nó khiến cơ thể nàng sinh nhiệt, luôn thấy nóng bức trong người. Rosé giơ chiếc áo Jennie đưa lên trước mặt rồi há hốc mồm sửng sốt, như thể nàng không tin miếng vải đen trước mặt mình được gọi là đồ ngủ, trông nó giống một tấm vải mỏng thì hơn.

– Trời ơi Jennie, chị đưa em cái gì thế này? – Chiếc váy ngủ mềm mại hai dây khoét sâu phần ngực, độ dài chỉ qua mông khoảng ba phân được nhấn nhá bằng phần ren gợi cảm. Nàng ướm thử vào người rồi lại thẹn thùng vứt sang một bên. Cứ cầm lên rồi lại bỏ xuống liên hồi.

– Rosé? Em ổn chứ? – Tiếng Lisa từ ngoài cửa vọng vào khiến nàng giật bắn mình. Nàng lắp bắp trả lời.

– Em không có gì, đợi em một lát. “Kệ, liều một phen.” – Nàng nghĩ trong đầu, mau chóng thay bộ váy lên người, cố trấn an mình hít một hơi thật sâu và trở lại với gương mặt không thể bình tĩnh hơn bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Lisa rời ánh nhìn khỏi cuốn sách trên tay khi thấy Rosé từ trong toilet bước ra, đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới. Rosé mà cô biết hôm nay có chút gì đó khác với ngày thường, chắc là nàng phấn khích với chuyến đi này nên muốn thay đổi phong cách ăn mặc một tí chăng?

– Bộ em không thấy lạnh sao? – Lisa nhìn nàng leo lên giường nằm bấm điện thoại nhưng không muốn lấy chăn đắp qua người, cô nhìn nàng hỏi.

– Nóng muốn chết chứ lạnh gì? – Rosé cố gắng thể hiện nét mặt dửng dưng nhất có thể trước câu hỏi ngây ngốc của Lisa, giờ nàng mới cảm thấy cảm ơn bố mẹ, cảm ơn công ty vì đã cho nàng có cơ hội học bộ môn diễn xuất. Nếu không chắc nàng đã xấu hổ vội tìm lỗ chui rồi.

– Uhm.

– Tối rồi chị còn đọc sách làm gì? Cả ngày đọc chưa chán sao?

– Giết thời gian thôi.

– Bộ ở với em chán lắm sao mà chị phải dùng mấy cuốn sách vô vị đó giết thời gian.

Rosé buông điện thoại sang một bên, xoay người sang áp sát vào lòng Lisa, ôm chặt lấy cô thủ thỉ.

– Hôm nay em sao vậy?

– Không sao hết, muốn chị ôm em thôi.

– Vẫn đang ôm đây. – Lisa đưa tay vuốt lấy mái tóc của nàng, âu yếm ôm vào lòng.

– Lisa, dường như em càng ngày càng thích chị nhiều hơn rồi.

– Ngước mặt lên xem nào, có chuyện gì mà trông em lạ thế?

Lisa nâng cằm nàng lên, đưa mắt nhìn một lượt, nhưng không nhìn ra nét mặt Rosé có gì khác lạ, có chăng chỉ là ánh mắt nàng hôm nay nhìn cô có phần âu yếm hơn thôi. Còn chưa kịp mở miệng hỏi xem chuyện gì, môi cô đã mau chóng bị nàng chiếm trọn. Lisa ngỡ ngàng trước động thái bất ngờ này của Rosé, cô không nghĩ sẽ có ngày nàng lại chủ động đến như vậy. Không lẽ…

Bàn tay Rosé ghì chặt lấy gáy Lisa kéo xuống, trao cho cô những nụ hôn táo bạo. Cơ thể nàng nóng dần lên theo từng nhịp thở, đường cong uốn lượn trông chờ được Lisa chạm vào. Mùi hương thuốc lá quyện cùng hương cuối của nước hoa trên cơ thể Lisa đánh thức mọi giác quan trong nàng, đôi môi cũng theo đó mà vờn múa nhiều hơn. Đến lúc này bàn tay sững sờ của Lisa mới bắt kịp câu chuyện, nhẹ nhàng đặt lên đùi nàng mơn trớn.

Cảm nhận được cái lạnh từ những ngón tay của Lisa vuốt ve lấy mình khiến Rosé không thể kiềm nén mà khẽ rên thành tiếng. Nếu như trước đây nàng ngại ngùng không dám để Lisa chạm vào cơ thể thì giờ đây nàng lại mong mỏi, khao khát được Lisa vờn múa trên đó. Từng cái vuốt ve Lisa trao cho nàng tựa như khi đôi tay cô lướt trên những phím đàn, chầm chậm men dọc từ đùi lên đến đường cong mỹ miều ở mông. Nàng yêu chết giây phút này, thầm ca thán ước chi mình biết nó sớm hơn. Nụ hôn của Lisa cũng di dời sang phần mang tai và lướt nhẹ xuống khoản cổ trắng ngần dịu mùi nước hoa lẫn mùi cơ thể, phối hợp nhịp nhàng cùng bàn tay nâng niu chiều chuộng cô gái bé nhỏ trong lòng mình. Lisa tận lực dùng khứu giác và xúc giác nhận lấy mọi thứ nàng đem lại và cố gắng lưu trữ nó trong lòng. Cô đặt nàng xuống giường trao nhẹ lên môi Rosé một chiếc hôn rồi bất ngờ nắm lấy tấm chăn phủ kín người nàng, ôm chặt nàng vào lòng thỏ thẻ.

.

.

.

– Rosé, chúng ta … ngoan ngoãn ôm nhau ngủ thôi.

———-

“Hãy tha thứ, nhưng đừng cố quên, nếu không bạn sẽ bị tổn thương một lần nữa. Tha thứ sẽ thay đổi thế giới quan. Lãng quên sẽ mất đi bài học.”

– Nhà Giả Kim – 

5 2 votes
Article Rating
Đăng ký
Notify of
guest
0 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, xin vui lòng bình luận.x