SECRECY

11. Believe me

Sau buổi hội họp bất ngờ với Jisoo, Lisa vẫn luôn trăn trở lời khuyên mà Jisoo dành cho mình. Bản thân Jisoo có xuất phát điểm và điều kiện tốt hơn cô, nhưng suốt khoảng thời gian làm bạn Jisoo chưa từng cho Lisa có cảm giác khác biệt. Đối với cô, chuyện gia đình mình có điều kiện không có nghĩa là mình cũng cho phép bản thân buông thả, ngược lại cô còn rất đồng cảm với những người khó khăn. Jisoo hiểu Lisa lo sợ việc rơi vào tình cảm sẽ khiến cô san sẻ tình thương của Windy cho người khác, điều mà cô không hề muốn. Cô cũng không chắc họ có thật sự yêu thương Windy như cô hay không. Lisa đủ sức chịu tổn thương, nhưng cô không hề muốn Windy chịu thiệt thòi dù chỉ một chút. Jisoo đã phải mất khá nhiều thời gian để thuyết phục Lisa rằng không phải ai cũng có định kiến với việc yêu thương luôn cả Windy, ngay cả cô chỉ đứng ở cương vị một người bạn, cô cũng rất quan tâm đến Windy, huống hồ Lawrence có vẻ thật lòng. Lisa nên cho anh ta một cơ hội trước khi quy chụp mọi thứ mà không có cơ sở. 

 Đã có lúc nội tâm Lisa dao động, cô đứng giữa ranh giới giữa từ chối và cho Lawrence một cơ hội, nhưng cứ nhìn Windy, lòng cô lại chẳng nỡ. Lisa lại phải buộc đưa bản thân trở về xuất phát điểm, vẫn là cô vẫn chưa thể cảm nhận được tình cảm Lawrence dành cho mình và ngược lại.

 ‘Em đang làm gì vậy?’ – Tin nhắn của Lawrence lại đến giữa lúc Lisa ngổn ngang trong mớ suy nghĩ. Cô thở dài, nằm hẳn ra sô pha gác tay lên trán. 

 

 Phía bên nhà Rosé lúc này lại bận rộn hơn hẳn, Windy cứ té rồi lại đứng lên. Con bé nhễ nhại mồ hôi, gương mặt hồ như muốn khóc đến nơi nhưng vẫn cố mím môi chịu đựng.

– Đứng lên! – Rosé nghiêm giọng.

– Rosé, con mệt quá. Có thể nghỉ một lúc không?

– Cô bảo đứng lên! Ở trường chúng có cho con nghỉ mệt không?

 Windy lồm cồm bò dậy, vừa mệt mỏi đứng thẳng người lại bị Rosé đẩy ngã sõng soài. Con bé đã lặp đi lặp lại động tác này hàng trăm lần mỗi ngày kể từ khi thỏa hiệp với Rosé. Mất kiên nhẫn, Windy bặm môi cố gắng đứng dậy một lần nữa, lần này con bé quyết tâm không để Rosé đẩy mình ngã. Biết bàn tay cứng rắn của Rosé sẽ nhanh chóng bắt lấy mình đẩy ra sau, Windy nhanh nhẹn bắt lấy. Con bé dùng hết sức nắm thật chặt ghì lại, cố giữ nó lâu nhất có thể. Khoé môi Rosé nở lên một nụ cười ẩn ý. 

– Được rồi. Hôm nay đến đây thôi. Con ngồi nghỉ một lát đi, cô đi làm chút gì đó cho con ăn. 

 Windy nào còn đủ sức lết qua sô pha, con bé ngã vật ra tấm nệm sàn Rosé chuẩn bị sẵn, cứ thế nằm bất động ở đó. Nó giương đôi mắt nhìn bóng lưng Rosé lui cui trong căn bếp, lòng trỗi dậy một cảm giác quý mến. Con bé buộc miệng hỏi.

– Rosé, vì sao cô muốn giúp con?

– Con còn câu hỏi nào ngốc nghếch hơn không? 

– Vì cô thấy con không còn bố mẹ sao? – Rosé ngừng hẳn việc đang làm, cô quay người nhìn chằm chằm về dáng hình nhỏ nhắn mồ hôi nhễ nhại đang nằm vật ra trên sàn nhà mình.

– Nghe này, cô sẽ trả lời một lần duy nhất cho cái đồ ngốc nhà con, lần sau không được hỏi những câu vớ vẩn đó nữa. Nếu không cô cho cái vá này lên đầu con. Không còn bố mẹ thì đã sao? Có gì khác biệt? Có bố mẹ hay không thì mỗi ngày chúng ta đều phải thở, phải sống. Con có thấy ai đó mất đi bố mẹ mà bầu trời ngừng xanh, bình minh không mọc, trái đất ngừng quay không? Windy, chuyện đó không phải thứ con nên quan tâm, con được quyền tôn kính và tưởng nhớ bố mẹ mình nhưng người khác nghĩ gì đếch phải chuyện của con, nó là chuyện của họ. Điều con nên quan tâm là mình sẽ sống như thế nào để bố mẹ con trên thiên đường tự hào về con kìa. Trở thành một đứa con gái độc lập đi con gái yêu, qua rồi cái thời con gái phải khóc sướt mướt ăn vạ tỏ ra mình yếu đuối rồi. Cô chỉ muốn con mạnh mẽ từ trong suy nghĩ của mình mà thôi.

– “Đếch phải chuyện của mình.” – Windy gật gù đắc ý.

– Nè nè Windy, bao nhiêu thứ con không nhớ, lại đi nhớ mấy cái đó. Lisa mà nghe được lại sang đây ỏm tỏi với cô cho xem. Quên nó đi, không thì cô cho con nhịn ngay lập tức. Liệu hồn. 

 Sau khi chén một bụng no nê từ nhà Rosé, Windy trở về nhà làm bài tập. Nhìn thấy con bé dạo gần đây rất thích sang nhà Rosé, Lisa không khỏi tò mò. Cô mon men sang phía nhà đối diện, thấy nó chỉ khép hờ, Lisa gõ nhẹ.

– Mới vừa tiễn bà cụ non, giờ lại đến cô sao? Ôi kiếp trước bộ tôi mắc nợ hai người à. Kiếm tôi có việc gì? – Rosé nằm trên ghế đắp mặt nạ, miệng không thôi càm ràm.

– Có tí chuyện, muốn hỏi ý cô xem thế nào.

– Nói đi. Đang nghe.

– Chuyện là, tôi không rõ mình có đang suy nghĩ đúng đắn về quan điểm sống độc thân không. Cô là người có kinh nghiệm cho chuyện này, cô cảm thấy thế nào?

– Sao tự nhiên đang yên đang lành lại phải suy nghĩ?

– À thì, Jisoo nói tôi nên cho Lawrence một cơ hội. Vừa nãy thấy tin nhắn, tôi không biết nên làm gì tiếp theo. Đầu tôi cứ có hai luồng suy nghĩ trái chiều nhau, vậy nên tôi mới sang đây.

 Rosé ngưng động tác massage trên gương mặt mình vài giây, đưa tay túm lấy chiếc điện thoại của mình mở khoá rồi ném sang cho Lisa. Cô vẫn chưa hiểu hành động này của Rosé có ý nghĩa gì, Lisa nhíu mày nhìn Rosé với biểu cảm khó hiểu.

– Nhìn gì mà nhìn, bấm số cô vô đó đi. Quen lâu rồi vẫn không có số của nhau, lỡ như Windy có việc gì tôi hướng mặt lên trời gọi tên cô chắc.

Lisa làm theo, không suy nghĩ nhiều rồi trả ngược nó về lại cho Rosé. Nhìn dãy số, Rosé thao tác nhanh gọn lưu lại số của Lisa.
“Ôn thần” – Cô set tên cho Lisa, gọi sang và chờ đợi Lisa làm điều tương tự. Xong xuôi, Rosé nhắm mắt thư giãn, bắt đầu nói lên suy nghĩ của mình.

– Cô đang đắn đo bởi vì cô sợ nếu như cô vướng vào lưới tình, cô sẽ phải san sẻ tình cảm của Windy cho một người khác. Đối với cô Windy là tất cả những gì cô có, cho nên chuyện này tôi không lấy làm lạ. Cô tìm tôi chỉ để tìm một người chứng minh cho cô thấy suy nghĩ của mình là đúng thôi. Nếu tôi là cô, tôi sẽ cho người đàn ông khác một cơ hội, cho bản thân một cơ hội, nhưng với điều kiện cô cũng thật lòng thích anh ta. Chứ không phải ai thích mình cô cũng phải đáp lại. Chừng nào người đó khiến cô thổn thức kìa, đó mới gọi là yêu đồ ngốc ạ. Nhà gì đâu mà hai cô cháu ngốc như nhau.

– Hả? Cô nói gì? Ai ngốc cơ?

– Nói phong long. Còn nếu cô hỏi tôi tên Lawrence đó có đáng cho cô đặt tình cảm vào không thì chị đây nói cho cưng biết, câu trả lời mãi mãi là không. Tính tôi thẳng, có sao nói vậy, người mà tôi có cảm giác không an toàn thì hết 99% đều là đàn ông tồi. Tìm người khác đi.

– Lawrence đâu tệ như cô nghĩ, mà anh ta cũng đâu làm gì, sao cô có thành kiến quá vậy? 

 Đến nước này, Rosé không thể kiềm chế sự khó chịu trong lòng mình nữa, cô bật dậy quăng chiếc mặt nạ đang đắp dở sang một bên, giọng chắc chắn.

– Được. Hay mình thử đi, tôi cá cược với cô. Xem đôi mắt của tôi chuẩn xác hay đầu óc khờ khạo của cô đúng đắn. Cô cho gã đó một cơ hội đi, rồi tôi sẽ bóc trần hắn ra cho cô xem tên đó hợp với cô hay là không?

– Cá cược gì ở đây, sao tự nhiên cô phản ứng gay gắt thế. Tôi không muốn đặt cược những chuyện này.

– Xem như là chúng ta trao đổi quan niệm sống. Nếu như tôi đoán sai, tôi sẽ thay cô chăm sóc Windy để cô có thời gian hẹn hò. Còn nếu như tôi đúng,… – Rosé bỏ dở câu nói.

– Cô đúng thì sẽ thế nào?

– Tự nhiên chưa nghĩ ra, tới đó đi rồi tính. Yên tâm, tôi không ép cô làm những chuyện phạm pháp hay gây hại đến cô đâu, cùng lắm thì cô nuôi tôi ăn suốt đời thôi.

– Cũng..cũng được. Hơi tốn kém nhưng có thể thương lượng lại. Mà thôi bỏ chuyện này sang một bên đi, chân cô khoẻ hẳn rồi đúng không?

– Ừ, lành hẳn rồi. Sang tuần có thể đi làm lại.

– Đi với tôi đến nơi này.

 Lisa nắm tay Rosé kéo vực dậy, đẩy cô vào nhanh chóng thay quần áo và sắp xếp đưa Windy sang nhà bà Laura để gửi tạm con bé. Cô lái xe đưa Rosé mà theo như cô nói, giúp ích rất nhiều cho Rosé. Chiếc xe men theo con đường uốn lượn đi lên phía đỉnh núi nằm cách trung tâm thành phố bốn mươi phút lái xe. Chẳng mấy chốc họ đã đến nơi, Lisa nở một nụ cười khó hiểu rồi lấy từ trong túi ra một cái bịt mắt. 

– Đeo vào, có bất ngờ này cho cô.

– Thôi nha, tôi không thích bất ngờ. Đi về đi.

– Nào, đánh đấm không thua ai chẳng lẽ cô sợ. Yên tâm tôi không làm hại cô đâu. Đi với tôi lần này, xem như là cảm ơn cô đã nấu nướng vất vả cho hai chúng tôi suốt thời gian qua. Nào, đeo vào.

 

Rosé miễn cưỡng làm theo lời đề nghị của Lisa nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an. Không nhìn thấy lối đi, cô đành phải ngồi yên trên lưng Lisa để mặc cho cô đưa mình đi đến một nơi lạ. Dọc đường đi, Rosé nghe thoang thoảng mùi cỏ dại, tiếng đá vụn lao xao dưới mặt đất. Lo lắng, Rosé bám chặt một tay lên bờ vai của Lisa.

– Nè, không có tháo bịt mắt ra. Như vậy là ăn gian biết chưa?

– Nhưng mà đi đâu? Cô nói đi chứ?

– Một lát cô sẽ biết.

 Đi được một đoạn, Lisa đặt Rosé xuống sàn nhưng vẫn nhất quyết không cho cô tháo bịt mắt. Theo lời dặn của Lisa bảo cô giơ hai tay ngang bằng vai, đến lúc này Rosé không còn đủ kiên nhẫn. Mãi đến khi cảm nhận có ai đó đang trang bị thứ gì đó lên người, Rosé quyết định tháo tấm che mắt. Trước mặt Rosé là một khe núi hùng vĩ, và giờ thì cô đang đứng trong khoang cabin đầy đủ dây nhợ với độ cao hơn 50m, tương đương với toàn nhà 11 tầng. Rosé hốt hoảng toang bỏ chạy nhưng đã bị Lisa nắm chặt lại, dùng ánh mắt trấn an nhất đối diện với gương mặt tái xanh của cô.

– Rosé, Rosé, bình tĩnh. Bình tĩnh nào. Nghe này, chúng ta thử một lần đối diện với nỗi sợ nhé. Tôi sẽ nhảy cùng cô. Cô sẽ làm được thôi, không có gì phải hốt hoảng cả.

– Chết tiệt, mẹ kiếp Lisa. Sao cô không đi chết luôn đi. Sao lại đưa tôi đến chỗ này?

– Rosé nghe này, leo núi nếu đã không có tác dụng, chi bằng ta thử một cách khác. Tôi hứa sẽ ở bên cạnh cô, cùng cô vượt qua nỗi sợ của bản thân. Cô làm được, nếu cô chịu thử. Vả lại tôi cũng là cứu hộ, có bảo hộ an toàn cả rồi. Không sao đâu, một lần thôi, được không?

– Hôm khác đi Lisa, hôm nay tôi chưa sẵn sàng.

– Nếu như cô có sự chuẩn bị, nỗi sợ sẽ theo đó khống chế cô. Rồi mãi mãi không bao giờ cô làm được. Nhìn đi, đồ bảo hộ cô cũng đã mặc lên người rồi. Chúng ta chỉ việc thử một lần thôi. Tin tôi đi, tôi sẽ ở cạnh cô.

 Lisa tiến lên một bước, nắm lấy tay của Rosé chầm chập kéo cô ra gần hơn với điểm nhảy, nơi khiến Rosé sợ hãi tột độ chính là địa điểm nhảy bungee cao nhất của thành phố. Khi chắc chắn với nhân viên kỹ thuật ở đó rằng đai của cả hai đã được thắt an toàn, Lisa ra hiệu họ cho cô chút thời gian để thuyết phục Rosé. Những nhân viên ở đây đã quá quen với những khách hàng sợ độ cao cũng như những người không đủ can đảm để thử sức với trò này, họ chỉ cười gật đầu đồng ý. 

 Rosé hiếm khi bày tỏ thái độ sợ hãi trước bất kỳ ai, nhưng hôm nay cô mặc kệ tất cả, cô chỉ đang cho Lisa thấy hình dạng méo mó của mình khi đứng ở độ cao chênh vênh và sắp làm chuyện ngu ngốc. Cố gắng níu kéo thoát khỏi nắm tay rất chặt của Lisa, Rosé liên tục lùi về sau. Hết cách, Lisa chỉ đành choàng tay ôm hẳn Rosé vào lòng khoá chặt.

– Rosé, ôm chặt lấy tôi là được. Nhảy lên người bám bằng hai chân càng tốt. Làm đi.

 

Hai tay Rosé nhanh chóng vòng qua cổ cô, siết chặt. Lisa dễ dàng nhấc bổng Rosé lên ở tư thế “bồng con”, cô cười khẽ. Ngày thường thì đanh đá, động tay động chân không nể nang bất cứ ai, ấy vậy mà lúc hoảng sợ lại có chút đáng yêu. Dụng tâm của Lisa ngoài chuyện muốn khắc phục nỗi sợ của Rosé, cô còn có chút ít tà tâm, muốn khiến Rosé lộ rõ yếu điểm này với mình, trả lại cho cô những điều ngang ngược cô đã làm với mình trước đây. Rosé cứ như một con Koala, bám lấy Lisa không buông, miệng thì liên tục van nài, chửi rủa cô.

– Đừng Lisa, khoan đã. Tôi chưa sẵn sàng đâu, đưa tôi về xe ngay đi. Coi như tôi xin cô đó. Cho tôi xuống đi rồi cô muốn gì tôi cũng chiều theo ý cô hết.

– Nhìn tôi này, Rosé. Nhìn thẳng vào mắt tôi đi. Có tôi ở đây, cùng cô vượt qua nó. Cô không một mình đối diện với chứng sợ độ cao này nữa. Nhớ lần ở hẻm núi không? Tôi đã đưa cô về an toàn. Tin tôi lần này được không? Có tôi ở đây với cô.

– Nhưng…Lisa…

 Trái tim Rosé hẫng đi một nhịp, ánh mắt cô đổ dồn vào sâu trong đáy mắt lóng lánh của Lisa, cảm nhận sự chân thành của nó. Đôi mắt cử động liên tục như một sự cầu xin cuối cùng nhưng nó chỉ nhận lại một nụ cười của Lisa. Cánh tay còn lại của Lisa dần buông khỏi trụ nắm, cô ra hiệu cho nhân viên việc mình đã sẵn sàng. Rosé cũng cảm nhận được điều đó, chỉ còn biết gục mặt vào một bên vai Lisa.

– Rosé, tôi cho phép cô nguyền rủa tôi. – Lisa nhếch mép cười đắc ý.

 Quy tắc của nhân viên kỹ thuật nhảy bungee là phải giữ chặt đai an toàn của người chơi, cố gắng trấn an họ và đẩy nhẹ theo đà để người chơi tự rơi tự do xuống dưới. Nhưng Lisa đã làm điều ngược lại, cô đã nhờ họ đẩy Rosé thật mạnh một cách bất ngờ. Sau cú đẩy của nhân viên bảo đảm an toàn của trò chơi, cả hai rơi tự do trong tiếng hét thất thanh của Rosé. Khoảnh khắc buông mình xuống vực sâu, Rosé không thể làm gì khác ngoài la hét và hoảng sợ. Cô gần như muốn ngất ngay lập tức khi nỗi sợ dâng đến đỉnh điểm. 

– Đồ khốn nạn. Tôi sẽ giết chết cô Lisaaaaaaaaa!

– Đúng rồi, hét to lên. Phải như thế. Rosé Blaine đã không còn sợ độ cao nữa rồi. Rosé Blaine không sợ độ cao nữa!!!! – Lisa sảng khoái, chấp nhận la hét cùng cô với những tiếng cười bật ra thành tiếng. Tay cô vẫn không quên giữ chặt lấy người đang ôm dính lấy mình, vỗ về.

 Sợi dây bungee cứ thế co giãn, đưa họ lên rồi lại thả rơi xuống cho đến khi mất dần độ đàn hồi. Tiếp đất, Rosé vẫn chưa thể buông cơ thể Lisa ra, cứ vậy nức nở trên vai cô. Được một lúc, Lisa buông tay để Rosé tự mình đặt chân xuống, đôi chân cô vừa khoẻ lại, giờ như không còn sức chạm đất, chỉ để mặc nó run rẩy đỡ lấy trọng lượng cơ thể. Hai tay Rosé vừa lấy được chút lực, đã vội hướng đến bả vai Lisa mà đánh tới tấp.

– Quân khốn nạn. Đồ ôn thần. Sao cô đối xử với tôi vậy hả? Cô trả ơn cho tôi bằng cách này sao? Tôi sẽ giết chết cô.

– Đỡ sợ hơn chưa? Không ghê gớm lắm phải không? Chơi thêm một lần nữa không?

– Đi chết đi. Tháo dây cho bà đi về.

– Thôi mà, chơi thêm lần nữa đi. Năn nỉ đó, nha.

 

Mặc Lisa chèo kéo, Rosé quay người bỏ đi một nước. Trên mặt cô vẫn còn vương vài giọt nước mắt, nhưng vừa quay lưng, trên môi Rosé lại hiện lên nét cười. Đổi lại cho hành động không báo trước này, tối đó Windy bị Lisa báo hại mình không có bữa tối. Con bé ngồi trước nhà thở dài ngao ngán nhìn sang cánh cửa đối diện đóng im lìm.

– Haizz, cô có thể trưởng thành hơn không Lisa? Làm gì không làm lại đi chọc giận bếp trưởng của chúng ta. Cô hại con đói meo râu rồi. 

– Thì ngoài ý muốn thôi chứ bộ, cô cũng có ý tốt mà. – Lisa chống hai tay lên má, giọng điệu rệu rã vì đói.

– Rồi giờ làm sao?

– Đặt pizza ăn đi. Đi thôi.

 

Tối đó, Rosé chỉ nằm dán mình lên giường, cô không buồn ăn uống. Chứng sợ độ cao đã không còn là sự vướng bận trong lòng cô, suốt cả buổi tối trong đầu Rosé chỉ loanh quanh những câu mà Lisa đã nói.

“Nhìn thẳng vào mắt tôi đi. Có tôi ở đây, cùng cô vượt qua nó. Cô không một mình đối diện với chứng sợ độ cao này nữa.”
“Tin tôi lần này được không? Có tôi ở đây với cô.”

 Rosé cười trong vô thức, cô cứ làm những hành động khó hiểu, mỗi khi nghĩ đến ánh mắt của Lisa cô lại ngượng ngùng vùi mặt vào trong chăn rồi bật cười khanh khách. Nhớ đến vòng tay ôm lấy mình của Lisa, vành tai và gò má Rosé khẽ ửng đỏ lúc nào không hay. Biểu hiện này chưa từng xuất hiện trước đây, nghĩ đến cảm giác vùi mặt vào bên vai Lisa trái tim Rosé bỗng thổn thức. Cô chưa muốn thừa nhận mình thích cảm giác này, cũng không thể hiểu cảm giác đó phải gọi là gì. Thật ra nó không hề khó hiểu như Rosé đã nghĩ, nó chỉ đơn giản là cảm giác an toàn mà ai đó đã trao cho cô. An toàn đến mức có thể vượt qua nỗi sợ đeo bám bản thân suốt một thời gian dài, bỗng chốc khiến nó phải nhún nhường cho sự an toàn đó khiến não bộ nhất thời quên mất mình là một người sợ độ cao.

 

[…]

‘Lisa, em có bận gì không? Cho anh chút thời gian được không? Anh có việc này muốn nói với em?’ – Lawrence lại tiếp tục nhắn tin cho Lisa sau cả một ngày dài chờ sự hồi âm từ cô.

‘Em không làm gì hết. Có việc gì sao Lawrence?’

‘Lần trước vốn dĩ đã muốn nói với em, nhưng vì lúc đó anh không đủ can đảm. Nhưng anh nghĩ lại rồi, dù có thế nào anh cũng phải nói với em một lần.’

‘Lisa anh thích em. Có thể cho anh một cơ hội, trở thành bạn gái của anh được không?’

Lisa cau mày nhìn vào tin nhắn mình nhận được, cô cứ soạn tin nhắn rồi lại xóa chúng đi. Cuối cùng, Lisa chỉ đáp vỏn vẹn vài chữ. 

‘Em cần thêm thời gian để suy nghĩ.’

 

Nói rồi Lisa buông điện thoại sang một bên, nhưng rồi cô lại cầm lấy nó. Lisa viết một đoạn tin nhắn rồi bấm gửi, nhưng người nhận lại không phải là Lawrence.

‘Còn giận sao? Lawrence vừa nói thích tôi. Tôi phải làm sao?’ – Lisa nhấn gửi, rồi đi tới đi lui chờ đợi tiếng chuông thông báo đến. Chiếc điện thoại ngày thường không quá nhiều tin nhắn lập tức sáng đèn.

‘Như đã nói. Cược đi.’

‘Tôi không muốn. Không phải không muốn cá cược, mà là không muốn đem chuyện đó ra đánh cược.’

‘Vậy thì nhắn lại cho anh ta: Em thích sống cô đơn đến già. Cút đi!’

‘Thôi nào Rosé, giờ không phải lúc chúng ta giận nhau. Tôi đã giúp cô vượt qua chứng sợ độ cao rồi. Lần này cô phải giúp tôi.’

Chờ đợi một lúc lâu, Rosé mới hồi âm trong sự chờ đợi nhấp nhổm của Lisa.

‘Vậy thì để hắn đợi thêm đi. Nếu đến cả việc chờ đợi cũng không làm được thì cô đòi hỏi gì một người phải yêu thương cả Windy.’

‘Được. Lần này thì tôi cược với cô. Xem như để chứng minh cho cô thấy tôi sống một mình với Windy vẫn ổn. Cô không sao chứ? Vẫn còn giận sao? Windy nó nhắc cô suốt.’

‘Cút đi.’

 

Lisa bật cười với tin nhắn ngang tàng của Rosé, nếu như là ngày trước cô sẽ không nhường nhịn mà chửi rủa liên hồi. Quá quen với tính cách này của Rosé, dần dần Lisa lại cảm thấy nó là sự đáng yêu của cô.

 

[…]

 

Chân đã khỏi, Rosé cũng phải quay lại với công việc bận rộn của mình. Cả khoa đều trông ngóng cô trở về, lạ thay người thương nhớ cô nhất lại không phải là những đồng nghiệp của mình mà chính là cậu nhóc thực tập vụng về, Teddy. Vừa nhác thấy bóng mái tóc vàng cùng màu áo blouse quen thuộc, Teddy đã muốn chạy đến ôm chầm lấy Rosé. Bị ánh mắt sắc như dao của cô ngăn lại, cậu chỉ đành nắm lấy tay Rosé rối rít.

– Chị đi làm lại rồi. Chân chị khoẻ rồi sao? Chúa ơi, tạ ơn Chúa. 

– Buông ra. Tay tôi không phải chỗ cho cậu nắm. 

 Guồng xoáy công việc chưa có ý định tha cho Rosé ngày nào, nhìn ngắm chiếc bảng xếp lịch công tác loạn hết cả lên, Rosé chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Phòng cấp cứu của bệnh viện không thể có lấy một ngày yên bình, không tai nạn xe cộ thì cũng là tai nạn lao động. Cường độ làm việc lẫn áp lực nơi đây cao hơn hẳn những khoa khác, để vững tâm làm việc trong đó đòi hỏi bạn phải có một cái đầu lạnh và khả năng xử lý tình huống nhạy bén hơn rất nhiều. 

 Mỗi ngày, nhìn số lượng người hối hả chạy ào vào đây vốn đã không còn xa lạ với Rosé. Thoáng nhìn chiếc băng ca được đẩy vội vào, nét mặt Rosé cau lại.

– Lisa. Windy! – Rosé chạy vội đến tiếp nhận.

 Lisa bế Windy khóc nức nở trên tay, trông cô không còn giữ được vẻ bình tĩnh. Lisa níu lấy cánh tay Rosé, bóp mạnh.

– Rosé, là Laura. Làm ơn hãy cứu bà ấy, xin cô.

 Rosé khẽ gật đầu, vỗ nhẹ lên tay Lisa trấn an. Cô đã nhanh mắt nhìn qua một lượt cả hai người họ, đều không có dấu hiệu tổn thương, vậy việc duy nhất cô nên làm là tập trung vào bệnh nhân được chuyển đến. 

 Rosé cũng đã từng nghe Windy nhắc khá nhiều về món ăn mà bà Laura đã làm cho con bé. Bà nấu chúng bằng tình yêu thương dành cho cả hai, việc thường xuyên đến nhà Laura đã quá đỗi quen thuộc đến mức Rosé gần như biết người này nắm giữ một vị trí quan trọng trong lòng cả hai. Trên trán Laura xuất hiện một vết xuất huyết lớn sau cú ngã trong nhà bếp, nhưng đây vẫn chỉ là một việc cỏn con trong số công việc hằng ngày mà Rosé luôn làm. Sau khi ổn định lại huyết áp cho bệnh nhân và chắc rằng bà đã qua cơn nguy kịch, Rosé kéo nhẹ tấm rèm tìm kiếm Lisa. 

– Bà ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng chúng tôi cần phải xét nghiệm tổng quan thì mới có thể đưa ra kết luận. Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.

– Laura đang nói chuyện với chúng tôi trong bếp, rồi đột nhiên bà ấy ngã xuống. Trước nay chưa từng xảy ra chuyện này.

– Được rồi Lisa, cô đã liên lạc với người thân của bà ấy chưa? Sau khi làm xét nghiệm xong chúng tôi cần gặp chồng hoặc con của bà ấy.

– Tôi đã gọi cho bác ấy rồi, ông ấy đang trên đường đến đây.

– Đừng lo lắng, cô ngồi đợi ở kia nhé. Tôi sẽ báo lại ngay sau khi có kết quả.

Sau một loạt xét nghiệm, bà Laura được đẩy vào phòng bệnh nhưng Lisa không thể vào. Chỉ có ông Carl ở lại cùng bác sĩ hội chẩn, bà cũng đã dần tỉnh lại và cảm thấy khá hơn. Rosé cầm bệnh án trên tay, tiến vào cùng bác sĩ Shepherd. Laura nhìn họ rồi bình thản lên tiếng trước.

– Tôi có thể nhìn ra gương mặt họ là đang đem đến tin xấu cho chúng ta đấy ông Carl ạ. Vậy thì nói cho tôi nghe nó tệ đến mức nào đi bác sĩ?

 Cầm bệnh án có kết quả xét nghiệm trên tay, Rosé nhìn người đàn ông mái tóc bạc trắng rồi nhìn Laura, nửa muốn nói nửa lại ngập ngừng, cô thở dài.

– Laura, não của bác đang có hiện tượng xuất huyết. Một khối máu tụ dưới màng cứng mãn tính và đang dần chuyển sang cấp tính. Laura, máu vẫn đang tiếp tục xuất huyết. 

– Ôi lạy Chúa.

– Nó sẽ gây nguy hiểm cho bác bất cứ lúc nào. Bây giờ điều chúng tôi có thể làm là thực hiện phẫu thuật mở hộp sọ và giải nén khối máu tụ.

– Nếu phẫu thuật thì tôi có cơ hội để sống sót chứ? – Laura chau mày đưa lại ảnh chụp tình trạng não của mình hiện tại cho Rosé. 

– Bác sĩ Blaine không nghĩ đó là một ý hay, đúng chứ? – Bác Carl lắng nghe kỹ từng lời Rosé nói, ông buộc phải lên tiếng.

– Tại sao? Cô ấy có nói thế đâu ông già? – Laura nhìn chồng mình, đặt cho ông một dấu chấm hỏi lớn.

– Cô ấy không nói “chúng tôi muốn” hay “chúng tôi cần”, cô ấy nói “chúng tôi có thể”. Đó là điều mà các bác sĩ nói với bệnh nhân khi họ không muốn làm điều ấy. Tôi nói đúng chứ, bác sĩ Blaine?

 Với những lời mà ông Carl vừa nói, Rosé chỉ đành gật đầu đồng thuận với ông. Bác sĩ chịu trách nhiệm chính cho trường hợp của Laura là Shepherd lúc này cũng tiên lượng thêm.

– Bác biết đấy, ca phẫu thuật thì chắc chắn sẽ thành công, nhưng mức độ thay đổi, kết hợp với tuổi tác của bác đã cao và việc sử dụng aspirin là những dấu hiệu tiên lượng xấu. Phẫu thuật sẽ có nguy cơ cao hơn đối với trường hợp của bác. 

– Vậy thì đừng phẫu thuật nữa. – ông Carl lên tiếng.

– Sao lại không? Tôi biết ông muốn gì, nhưng nếu chúng ta không thử, tôi sẽ chết bất cứ lúc nào.

– Nhưng tôi sẽ mất bà nhanh hơn vào tối nay. Sao bà chẳng lúc nào chịu nghe tôi gì cả. Bà không được phẫu thuật. 

– Ồ xin lỗi Carl, ông để tôi được yên với cô bác sĩ Blaine này được không?

 Thấy cuộc tranh luận giữa hai người già, Shepherd đành đưa ông Carl ra ngoài để thảo luận riêng. Đối diện với quyết tâm của Laura, Rosé thật lòng cũng rất muốn biết vì sao bà lại chọn nước đi nguy hiểm này dù bà biết rất rõ tuổi tác mình không hề phù hợp cho ca phẫu thuật. 

– Bác Carl, sao chúng ta không ra ngoài để phụ nữ có không gian riêng nhỉ? Làm tách cafe nhé bác, cháu bảo đảm cafe của bệnh viện cháu là ngon nhất thành phố này rồi. – Shepherd dìu ông lão ra ngoài.

– Rồi, giờ cô có thể nói.

– Laura, tôi e rằng bác không thể sống sót sau ca phẫu thuật. Chỉ dựa vào tuổi của bác, nó có thể lấy mạng của bác.

– Hoặc cho tôi thêm thời gian. Tôi cần thêm thời gian, tôi cần thời gian để giúp ông ấy học cách sống một mình mà không có tôi. Cô có tin rằng 60 năm là không đủ không, bác sĩ Blaine? Tôi cũng muốn có thêm thời gian với ông ấy và lũ trẻ. Chúng nó đã không còn ai trên đời để có thể dựa dẫm vào, vì vậy tôi cần thêm thời gian. – Laura chậm rãi nói với Rosé những điều bà nghĩ về những lo toan của mình.

– Ý bà là Lisa và Windy?

– Phải. 

 Sau khi trò chuyện với Laura, Rosé mới biết giữa họ vốn không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào. Vợ chồng Laura là hàng xóm thân thiết với gia đình Lisa, sau vụ cháy họ may mắn hơn gia đình cô. Trông thấy Lisa đã không còn ai bên cạnh, lại phải ẵm trên tay một đứa trẻ quấy khóc, Laura không nỡ để cô lại một mình. Mặc dù biết sức khoẻ mình đã lớn, nhưng bà vẫn có thể chỉ dạy cho Lisa phải chăm sóc Windy thế nào. Những ngày Lisa còn ở sở huấn luyện thành cảnh sát, một tay Laura đã nuôi lớn Windy. Có thể nói, Laura không khác gì một người bà, một người mẹ của họ. Nhìn Lisa ôm Windy ngủ gật trên ghế đợi, khoé mắt Rosé bỗng ướt lệ, sống mũi cô cay xè khi nghĩ đến việc phải lựa lời nói thế nào để Lisa tiếp nhận sự việc.

– Lisa! – Cô khẽ gọi.

– Thế nào rồi, mọi thứ ổn chứ? – Lisa choàng tỉnh, vội đặt Windy xuống ghế. Cũng như Carl, cô là người rất lo cho bệnh tình của Laura.

– Lisa, cô nên chuẩn bị tinh thần. Có thể chúng ta phải nói lời tạm biệt với bà ấy.

 Đầu gối Lisa đổ gục sau khi nghe Rosé nói rõ tình trạng của Laura nếu chấp nhận tiến hành phẫu thuật. Cô bật khóc nức nở như không thể chấp nhận được sự chia ly đến quá nhanh này. Mọi thứ rối ren cứ xoay xung quanh tâm trí cô, Laura giờ đã như một phần không thể thiếu trong cuộc đời của cả cô lẫn Windy. Cô nợ họ một ân tình, nợ Laura một lời cảm ơn và hơn hết, Laura và Carl như người thân còn sót lại của cả hai. Rosé chỉ còn đành ngồi xuống ôm lấy Lisa vỗ về.

 Những năm gần gũi với cả hai vợ chồng, Lisa chưa từng nhìn thấy Carl lớn tiếng với Laura. Họ làm gì cũng có nhau, đôi tay chưa bao giờ rời. Ngay cả lúc này cũng vậy, Carl vẫn luôn nắm lấy tay vợ mình nói những lời yêu thương. Nhìn thấy Lisa và Windy đứng cạnh cửa, bà cười.

– Cục cưng của bà, đến đây nào? Ngủ một giấc dậy nhớ cháu quá đi mất. – Laura ôm lấy Windy, hôn mạnh vào trán con bé.

– Laura, cô bác sĩ đó là người đã nấu những món ngon cho cháu mà cháu đã nói với bà đó. Bà mau khoẻ lại cháu sẽ nói cô ấy nấu cho bà ăn nhé.

– Vậy sao? Phải thử tài cô ta mới được. Nào bé cưng, con theo ông Carl ra ngoài mua gì ăn nhé, bà muốn nói chuyện với Lisa một lát. 

 Nắm lấy bàn tay Laura, nước mắt Lisa lại rơi. Cô hôn thật sâu vào đôi tay đã vất vả suốt những năm qua để nuôi dưỡng cô từ một đứa trẻ không hiểu chuyện đến một người trưởng thành, có thể tự lo cho bản thân và cháu gái.

– Con biết không, con và Windy là món quà mà Thượng Đế đã ban cho vợ chồng ta. Nhìn con hôm nay, ta có thể tự hào mà đi gặp bố mẹ con để nói với họ rằng con gái họ đã trưởng thành rất nhiều. Lisa, nếu như thật sự ca phẫu thuật không thể cho ta thêm cơ hội để được ở cạnh các con, phiền con hãy thay ta chăm sóc cho ông ấy cho đến ngày ông ấy về cạnh ta, được không con?

– Laura, bác Carl làm sao có thể sống thiếu bà. 

– Rồi ông ấy sẽ phải học cách sống không có ta. Cả con và Windy cũng vậy. Ôi, tội nghiệp tụi nhỏ của tôi. Sao cuộc đời tụi con cứ phải đối diện với chia ly thế này. 

 Lisa bật khóc, cô nhổm người lên ôm lấy Laura và nằm trong lòng bà. Đứng từ xa nhìn bọn họ, Rosé cũng không giấu được nước mắt. Cô tìm lấy một góc bên trong thang thoát hiểm, ngồi khóc.

 

“Roseanne, Sơ tin con. Dù cho kết quả có thế nào con vẫn là một trong những đứa trẻ mà Sơ tự hào nhất. Bác sĩ Rosé Blaine, làm tốt nhé.”

5 5 votes
Article Rating
Đăng ký
Notify of
guest
12 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tzy
Tzy
7 tháng trước

Đọc khúc trên định nói là h dui dui z thoi chứ vài tuần nữa khóc ré lên cho coi =))) mà đâu nghĩ chap này mình cũng rưng rưng…

Tzy
Tzy
7 tháng trước
Phản hồi  A.L

Hêh nói đúng quá chòi =))))))) nhiều khi vài tuần nữa thấy hai đứa đang hẹn hò xong đùng cái thành hẹn hò trong nhà xác 🥰

Tzy
Tzy
7 tháng trước
Phản hồi  A.L

Ehe em có làm gì đouu 😘

e.h 🪼
e.h 🪼
7 tháng trước

Cái tâm trạng ở mức âm đọc xong chap này cái bình ổn lại . Có vui có buồn có suy tư có cảm động có sợ hãi có rung động có nghi hoặc . Ha ..tối này ngủ ngon rồi 👏

e.h 🪼
e.h 🪼
7 tháng trước

“Trái tim Rosé hẫng đi một nhịp , ánh mắt cô đổ dồn vào sâu trong đáy mắt lóng lánh của Lisa, cảm nhận sự chân thành của nó”

Hehehhehehee

Tminh
Tminh
7 tháng trước

Sốp làm em rưng rưng sáng sớm luôn ròi 😭😭😭😭

Vebvydo
Vebvydo
7 tháng trước

Suy nghĩ của R đúng vấn đề trọng tâm Lisa đắn đo dữ. Mà tự nhiên cho đi nhảy bungee hỏng lẻ ngoài tập cho hết sợ thì sau này còn có “dịp” để nhảy ta. Nói chung trong quá trình nhảy vui thiệt, vui nhất là lúc Blaine chửi Blaine rủa á, đã cái tai.

Vebvydo
Vebvydo
7 tháng trước
Phản hồi  A.L

Ai lại đi mê mình Chị!?🥰

đang học viết lách
đang học viết lách
6 tháng trước

eo đọc truyện mà cứ cười tủm tỉm mãi 🤭

12
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, xin vui lòng bình luận.x