Jensoo, Oneshot

Nàng Đến Nghe Concert Của Tôi

Svg Vector Icons : http://www.onlinewebfonts.com/icon
Kim Jisoo, một lần thôi, nói chị yêu em đi, một lần là đủ rồi.

8 giờ tối, khung giờ tĩnh lặng, khi mọi bộn bề lo toan của cuộc sống tạm lắng xuống. Là lúc thích hợp để thả lỏng cơ thể, lắng nghe giai điệu của một ca khúc, đọc một chút gì hay hay, hoặc nếu còn quanh quẩn đâu đó ngoài đường, thì là lúc thích hợp để bật radio nghe những tâm sự sâu lắng.

Mr. J – tượng đài âm nhạc một thời bắt đầu chương trình radio của anh theo thông lệ. Chất giọng trầm ấm sâu lắng của một người đàn ông trải đời chầm chậm dẫn lối vào chương trình : 

-“Chào các bạn thính giả của tôi! Đêm nay chắc có lẽ mọi người đang rất hạnh phúc chuẩn bị chờ đón đêm Giáng Sinh bên người yêu hoặc gia đình có phải không? Chúc cho các bạn có một đêm Giáng Sinh an lành. Như thường lệ Radio của Mr. J sẽ tiếp tục phục vụ các bạn theo khung giờ quen thuộc. Nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn một chút, chúng ta sẽ không nghe nhiều ca khúc, cũng không nghe quá nhiều mẫu chuyện được thính giả gửi về. Mà tôi muốn kể cho các bạn một câu chuyện, mời các bạn thưởng thức. 

Nửa năm trước trên đường đi làm về, tôi bị một cô gái chặn đường. Cô ấy dúi vào tay tôi một lá thư rồi bảo tôi nhất định phải đọc nó. Sau đó xoay người bỏ đi. Về đến nhà tôi vẫn chỉ nghĩ là thư người hâm mộ gửi cho mình, nên không vội lấy ra đọc mà ngồi xuống chơi cùng cô con gái nhỏ của mình rồi quên mất nó. Cách đây ba tuần, trong lúc soạn chủ đề cho radio tuần sau, tôi vô tình nhìn thấy bức thư. Liền giở nó ra mà đọc một mạch rồi gần như thức đến sáng. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều vì những thứ viết trong ấy. Vậy nên ngày hôm nay tôi đã quyết định gạt bỏ hết kế hoạch phát sóng đã định trước, phát sóng bức thư này với các bạn…” 

 

Năm em 16 tuổi, tỏa sáng như trăng tròn, mái tóc đen dài óng ả, nụ cười ngọt ngào luôn hiện hữu trên môi khiến nhiều người mê đắm. Nhưng trái tim em lại vô thức rung động vì một người. Người đó chính là Kim Jisoo, đàn chị hơn em một lớp. Ngày khai giảng, em không ngần ngại mà tiến về chiếc ghế đá ngoài sân bóng, nơi người đó đang nằm sưởi nắng, buông một câu chắc nịch với cô.

 ⁃ Kim Jisoo, em thích chị. Chúng ta yêu nhau đi! 

Mặc dù bị ngó lơ và không thèm trả lời, nhưng môi em vẫn không tắt đi nụ cười. Em chủ động theo đuổi hầu như mỗi ngày, đổi lại vẫn chỉ là sự im lặng và ánh nhìn không mấy thiện cảm từ Jisoo. Em mặc kệ, trên đời này muốn theo đuổi được người mình thầm thương trộm nhớ, phải vứt bỏ cái tôi, sự kiêu hãnh của một đứa con gái mới mong người ta để mắt đến mình. Chỉ cần có cơ hội em đều sẽ lập tức xuất hiện trước mặt Kim Jisoo, tìm cách bắt chuyện cùng cô. 

Xung quanh Jisoo luôn có rất nhiều vệ tinh, nhưng chỉ cần chưa chính thức quen ai, cơ hội cho em vẫn còn. Đằng đẵng một năm trời, cuối cùng em cũng được Jisoo nhìn lấy một lần, chủ động nói chuyện. 

– Tên gì? 

– Jennie Kim. Nhỏ hơn chị một tuổi, yêu chị mất rồi. Làm người yêu em đi? 

– Không mấy hứng thú? Sắp thi rồi. 

– Thi xong yêu nhau đi. 

– Để suy nghĩ. 

Suy nghĩ tức là có ý định, tức là có cơ hội. Được, em sẽ chờ. Trong thời gian chờ, em vẫn đối xử với Jisoo như cả năm qua vẫn làm. Chờ tan học, cùng nhau ngồi xe bus, đứng trước cổng trường đợi chỉ để đưa cho cô đôi bao tay em vừa học đan suốt 3 tuần liền. 

Nhưng em nào biết, trong trái tim Jisoo, đã có chỗ cho một người. Hong Suzu, cô bạn thanh mai trúc mã. Jisoo giấu kín tình cảm của mình vì cô sợ nếu nói ra mình sẽ mãi mãi mất đi con người này. 

Nhìn thấy Suzu cảm nắng một anh chàng cùng trường, Jisoo lo sợ. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Suzu vui vẻ thông báo với cô mình đã chính thức hẹn hò cùng chàng trai ấy. Trái tim Jisoo rỉ máu, rơi xuống hố sâu của lưới tình. Cô tìm đến hơi men, chỉ mong xóa được hình bóng ấy ra khỏi tim. Ngay lúc thần trí cô nửa tỉnh nửa mê, em lại nhẹ nhàng đến bên cạnh, dìu cô về. Cũng trong đêm đó, cô muốn em trở thành bạn gái của mình. Em hạnh phúc trong nước mắt, chỉ riêng cô ích kỉ không cảm nhận được niềm vui đó mà chỉ nghĩ điều gì làm bản thân mình cảm thấy vui thì bất chấp đúng sai, vô tình tổn thương một người.

 17 tuổi, cái ngưỡng vùi đầu vào sách vở, vô lo vô nghĩ, em vì biết Jisoo thần tượng một nam ca sĩ, mà anh ta lại sắp có concert ở đây, đã dành hết khoảng thời gian của mình để đi làm mấy việc vặt đến tận khuya suốt mấy tháng ròng, rồi lặn lội đội tuyết xếp hàng một đêm trắng chỉ để đổi lấy cặp vé làm Jisoo vui. Nhưng Jisoo nào quan tâm. 

3 năm bên cạnh nhau, em thì luôn nồng cháy trao trọn con tim mình cho người kia, còn Jisoo lúc nóng lúc lạnh. Nóng lúc nhìn thấy Suzu hạnh phúc bên tình yêu, lạnh lúc Suzu cãi vã tưởng chừng chấm dứt mối tình. Những hôm tuyết phủ trắng trời, cơ thể em sốt mê man, nhưng khi thấy dòng tin nhắn “Chị muốn gặp em” Jennie đã không ngần ngại chạy dưới cái lạnh buốt giá để đến nhà cô. Em cảm thấy trong đoạn tình cảm này có chỗ nào đó không đúng, em không làm gì sai, luôn đối đãi với Jisoo thật tốt, nhưng thu về chẳng được bao nhiêu. Trong những năm tháng tuổi trẻ, ai mà không một lần yêu đến bất chấp tất cả, bất chấp sĩ diện của bản thân, không màng đến đối phương có thật tâm với mình hay không, tình cảm dành cho mình to lớn tới cỡ nào, hoặc dù biết đối phương không yêu mình nhưng vẫn cố chấp nắm lấy? 

– Chia tay đi. 

Lạnh lùng ba chữ qua điện thoại, không có bất cứ lời giải thích nào, không một lần gặp mặt. Jisoo cứ thế bỏ lại tất cả, kể cả Jennie, lên đường theo Suzu đi du học. Cô làm gì biết được em mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, hận thì không hận được, hiểu thì không hiểu mình đã làm gì sai, tìm thì không biết phải tìm ở đâu. Điên dại không ai biết, cô đơn chẳng ai hay, một mình trốn trong căn phòng tơ tưởng về một bóng hình, nhớ đến phát điên. 

4 năm sau, Jisoo trở về để tham dự lễ cưới của Suzu. Lại một lần nữa trái tim cô như chết lặng. Và rồi trên con đường lạnh lẽo, tuyết phủ trắng xóa, cô gặp lại em. Em không giận, không quát mắng, không gặng hỏi vì sao cô không một lời giải thích mà đã bỏ đi. Em chỉ chạy đến ôm chầm lấy cô. Hơi ấm trong ngày đông lại một lần nữa khiến Jisoo lựa chọn sai lầm. Và rồi họ lại về bên nhau. 

Jisoo so với ngày xưa, đã trưởng thành hơn nhiều. Cô không còn dùng thái độ lạnh nhạt dành cho em. Giữa cả hai có chút gì đó đối đãi như hai con người yêu nhau. Đôi lúc em nghĩ phải chăng nếu đã là định mệnh, thì có phải đi một vòng lớn sẽ về lại bên nhau. Vậy nên sau bao tổn thương, trái tim em lại reo vang thêm lần nữa vì một người, chỉ một người duy nhất.

 Giữa lúc men say tình yêu đang chếnh choáng, thì em phát hiện ra, Jisoo vẫn ngày đêm chăm lo cho một người con gái. Hôn nhân chẳng mấy chốc tan vỡ khiến Suzu tinh thần sa sút, buộc lòng Jisoo phải luôn bên cạnh an ủi. Những cuộc gọi không bắt máy ngày càng nhiều, những đêm thức trắng chờ đợi khiến trái tim em tan nát. Cay đắng hơn khi em biết được, năm đó Jisoo nói chia tay vội vã vì muốn theo chân cô gái sang Anh du học, ngày ngày bên cạnh nhau. 

Trong đêm tuyết rơi trắng trời, cả hai cãi vã kịch liệt trên xe. Em đem những uất ức trong lòng một lần nói hết, điều mà em không bao giờ dám làm trước đây. Xe mất lái, đâm vào trụ đèn. Cả hai đều không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng em đã vĩnh viễn mất đi ánh sáng. Từ sau hôm đó, ký ức của em chỉ lưu được hình ảnh Jisoo tức giận với mình. Em khóc rất nhiều dù cho Jisoo thật tâm muốn bù đắp cho em, hứa sẽ bên cạnh không rời xa em nữa. Nhưng cô không hề biết, em khóc vì từ nay đã không còn được nhìn thấy gương mặt thanh tú mình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

 Chìm trong bóng tối, em mơ hồ cảm nhận được sự săn sóc chu đáo của Jisoo, cô cũng dành nhiều thời gian ở bên em hơn. Hay là em sẽ xem như gặp hoạ được phúc, lại tiếp tục gượng dậy vì người mình yêu mà tập dần quen với mảng đen tăm tối trước mặt. Sao cũng được, miễn là còn ở cạnh Kim Jisoo, em nguyện chìm vào giấc mộng cuồng si kiếp này nữa thôi.

Em cố gắng học cách dùng gậy, cách định hình không gian trong chính căn nhà của mình, mò mẫm học cách làm việc nhà, nấu ăn, học luôn cả bảng chữ nổi những khi Jisoo lao ra ngoài kiếm tiền. Em muốn mình không trở nên vô dụng chỉ dựa dẫm vào Jisoo. 

– Jisoo, hôm nay học chữ nổi, em phát hiện ra một điều thú vị?

 – Điều gì mà làm em vui vậy?

 – Em thích dấu ba chấm.

 – Tại sao? Nó có ý nghĩa gì?

 – Không có ý nghĩa gì hết, chỉ là em tự phát hiện ra, dấu ba chấm rất đặc biệt. Chị đưa tay đây.

 Em mò mẫm nắm lấy lòng bàn tay Jisoo, gõ nhẹ lên đó ba cái. Rồi em tự cười, và nói. 

– Sau này, mỗi lần chị thấy em gõ lên tay chị hay bất cứ đâu dấu ba chấm, điều đó có nghĩa là em đang nói với chị, “em yêu chị”. Chị nhớ chưa? 

– Uhm. Đã nhớ rồi. 

 

Jisoo vì cảm giác tội lỗi, thương hại cho Jennie, đã chọn ở lại cùng em giúp em vượt ra khỏi mặc cảm mù loà. Nhưng trái tim cô vẫn không thể nhìn về hướng của cô gái đó mà ngày đêm mong nhớ về người cũ. Tuy đã ít gặp mặt nhau, nhưng Jisoo vẫn luôn tìm cách theo dõi cuộc sống của Suzu sau khi ly hôn. 

Thượng đế lấy mất đi của con người thứ này, chắc chắn sẽ bù đắp lại một thứ khác. Tuy em không còn nhìn thấy được, nhưng giác quan và linh cảm em lại có thể nhạy bén hơn người bình thường. Bên cạnh nhau suốt một quãng thời gian dài, em không ngốc để nhìn ra Jisoo vẫn còn đau đáu nhớ thương người cũ. Nhưng biết làm sao được, em đã lún sâu vào vũng lầy không thể cứu vớt nổi, là tự em đa tình cố chấp níu giữ trái tim người mình yêu, trách ai bây giờ? 

Em biết có những hôm Jisoo lén đi gặp Suzu đến giữa khuya rồi mới lẳng lặng trở về nhà, nằm xuống bên cạnh mình. Những lúc như vậy, em chỉ biết cắn răng giấu nước mắt chảy ngược vào trong. Dù sao thì theo nghĩa đen hay nghĩa bóng, em cũng là một người mù kia mà, mù quáng vì tình yêu thì có làm sao? 

 

Đêm nay là sinh nhật của em, em đã mò mẫm cả một ngày để chuẩn bị một bàn ăn nhỏ và đợi Jisoo trở về. 7 giờ, em sờ soạng điện thoại để gọi cho cô nhưng không nhận được hồi âm. Em để lại một đoạn tin nhắn thoại nhỏ. 

– Em tính chờ chị về dẫn em đi mua hoa, hôm nay em quên mua mất rồi. Nhưng chắc chị còn bận việc ở công ty, nên em sẽ tự đi ra phố mua. Chị tranh thủ về nhé. 

Đầu dây bên kia nhìn thấy điện thoại rung, chỉ vội vã đưa tay lật úp không để nó rung nữa. Cô đưa tay sờ lên trán Suzu, tiết trời Seoul mùa đông dày đặc tuyết, lạnh thấu xương đã khiến Suzu sốt mê man. Jisoo lo lắng liên tục thay tấm khăn trên trán. Cô quên mất hôm nay là sinh nhật của em, ngồi lại bên cạnh Suzu mãi cho đến khi cô ấy tỉnh mới trở về nhà. 

Căn nhà không một bóng người, bàn ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn. Lấy làm lạ, Jisoo với lấy điện thoại để gọi cho em, nghe thấy đoạn tin nhắn cách đây vài tiếng, lòng cô đột nhiên nóng như lửa đốt. 

12 giờ 05 phút, đã qua sinh nhật của em nhưng người vẫn không thấy về, Jisoo nhận được một cuộc điện thoại. Cô tức tốc chạy vào bệnh viện, tìm ngay đến khoa cấp cứu. Em nằm đó, người bê bết máu. Đôi chân Jisoo đứng không vững, run rẩy tiến lại gần nắm lấy bàn tay em. Tuyết rơi dày, đường trơn trượt khiến một chiếc xe mất lái, lao lên vỉa hè tiến về phía em. Bác sĩ nói em đã cầm cự ở đây suốt mấy tiếng để chờ cô đến. Khoảnh khắc nghe được giọng Jisoo gọi tên mình bên tai, em chỉ có thể động đậy ngón tay, cố gắng lần cuối…gõ lên tay cô ba lần, rồi ra đi mãi mãi. 

 

Nếu có người hỏi, cảm giác đau đớn nhất trong tình yêu là gì, nhiều người sẽ đưa ra cùng một đáp án. 

Đơn phương? Đau đấy, nhưng tin tôi đi, thời gian sẽ giúp bạn chữa lành vết thương ấy. 

Chia ly? Phải, rất đau. Nhưng nếu trái tim vẫn còn thuộc về đối phương, ít nhất bạn còn vì người ấy mà sống tiếp. 

Nhưng còn không xác định được loại tình cảm mình có thì sao? Tư vị này, đã ai nếm trải qua chưa? Rốt cuộc là yêu hay không yêu? Là bù đắp, là thương hại? Là có tình cảm mà không biết hay mất rồi mới thấy ân hận? Jisoo không biết, không thể biết và không thể xác định được mình đối với em rốt cuộc là loại tình cảm gì?

 Cô chán ghét bản thân, hận mình rất nhiều mỗi khi nghĩ đến cái chết của em. Vì sao cô lại ngắt cuộc điện thoại đó? Vì sao không thể ở bên cạnh cùng em đón sinh nhật? Vì sao lại mãi chăm chăm hướng về một người không yêu mình? Là tự trách bản thân khi mãi mãi mất đi thứ gì đó hay thật sự nhận ra mình đã yêu em?

 Cô mặc sức gào thét trong nỗi đau không rõ hình dạng, u uất ngồi trong căn phòng tối, đập đầu mình hàng chục, hàng trăm lần chỉ để cố moi móc chút kỉ niệm về em. Thật khốn nạn làm sao, cô chẳng tài nào nhớ nổi cô đã cùng em trải qua khoảng thời gian mấy năm như thế nào. Sợ hãi đến mức cô không còn thể nhớ gương mặt em lúc cười sẽ thế nào, lúc giận sẽ thế nào, lúc khóc sẽ thế nào? Em bên cô như một thói quen mà cô không màng ngó ngàng tới, giờ thói quen đó đột ngột rời đi, Jisoo chỉ có thể trầm ngâm nghe tiếng gió rít qua cửa sổ đến đau lòng. Thì ra đoạn tình cảm này tựa như bông tuyết ngoài kia, vừa hình thành đã vội chóng tan.

 Hôm nay đã là ngày thứ 7 kể từ lúc căn nhà thiếu đi hơi ấm của Jennie, cô vẫn ngồi trong góc tối, trách hận chính mình. Căn phòng tĩnh lặng đột nhiên ùa vào một cơn gió thoảng rồi ngưng bặt làm ánh nến trước mặt lập loè vụt tắt rồi lại nhen nhóm.

 Một lần. 

Hai lần.

 Ba lần. 

Ánh nến cứ tàn lụi theo cơn gió rồi mạnh mẽ bừng lên. Ba lần. Là ba lần không hơn không kém. Có phải em đã về và muốn cho cô biết?

 – Được rồi Jennie, chỉ cần em quay về, chị sẽ không khiến em phải đau lòng thêm một lần nào nữa. Chỉ cần em quay về thôi, về lại bên chị, được không?

 Mặc cho Jisoo van nài, căn phòng vẫn chỉ là một mảng đen tịch mịch.

 -“Chị có thể nhớ em không? Nhớ một chút thôi cũng được.”

 -“Chị có yêu em không? Nói cho em nghe đi.”

 – “Đừng hỏi những câu vớ vẩn nữa.”

 -“Đến khi nào chị mới nói cho em nghe chị yêu em? Ba chữ đó khó với chị lắm sao? Em sẽ hỏi cho đến khi nghe được ba chữ ấy từ miệng của chị?” 

 

– Tôi không biết, Jennie. 

– Tôi thật sự không biết. 

– “Quý vị thính giả, tôi không biết chương trình hôm nay có làm quý vị đánh mất không khí đầm ấm của Giáng Sinh hay không? Tôi nghĩ Jisoo chọn gửi cho tôi bức thư này và muốn tôi đọc nó vào đêm Giáng Sinh vì cô ấy biết, Giáng Sinh thì chúng ta cần phải nói thật. Tôi sẽ không dành lời bình cho Jisoo, bởi vì tôi biết cô ấy đang phải sống những ngày còn lại trong dằn vặt và đau khổ. Các bạn trẻ, nếu có cơ hội được yêu, xin đừng cố làm tổn thương người yêu mình. Nếu không, rồi sẽ có một ngày, các bạn phải dùng nửa đời còn lại để trả giá cho hành động đó. 

Jennie, không biết có ích kỉ không, khi giờ tôi lại muốn em dũng cảm một lần như cái cách em dũng cảm với tình yêu duy nhất của đời mình…bước qua vườn hoa Bỉ Ngạn đỏ nơi cầu Nại Hà bắc ngang bờ Vong Xuyên, ký gửi toàn bộ ký ức đau thương của mình cho loài hoa đó. Mạnh dạn nắm lấy chén canh Mạnh Bà mà uống, dứt khoát quên đi đoạn tình đau thương này.

Hôm nay tôi muốn dành bản nhạc này cho riêng em, tôi không cần biết em ở trên Trời Cao có nghe được hay không? Nhưng tận sâu trong trái tim, tôi mong em sẽ nghe được. Mời các bạn cùng lắng nghe ca khúc “Nàng đến nghe concert của tôi”. Ca khúc này, đêm nay tôi đặc biệt dành tặng cho em, Jennie Kim.” 

Giọng của người đàn ông trên radio đã không còn giữ được phong độ ban đầu của mình, lạc đi ít nhiều sau những lời cuối dù cho anh đã cố khống chế nó nơi cổ họng nghẹn đắng của mình. 

Người năm đó không phân định rõ tình yêu của mình, đã không thể yêu thêm một ai khác. Sự ra đi của em khiến cho quãng đời còn lại, mỗi khi nghĩ lại, chỉ trách tại sao tình yêu đơn giản thế, lại khó khăn không chấp nhận. Giá như năm đó cô không bướng bỉnh theo đuổi thứ không thuộc về mình, quay đầu nhìn lại phía sau, liệu bây giờ sẽ không hối hận chăng? 

Là trả giá, phải, Kim Jisoo đang dùng nửa đời còn lại để trả giá cho những lỗi lầm mà cô đã gây ra. Cô lại càng không cho phép bản thân dễ dãi từ bỏ cuộc sống, bởi nếu cô chọn giải thoát, thế gian này sẽ không còn một ai nhớ đến người con gái từng yêu cô bằng cả trái tim, Jennie Kim.

 Vậy,

 Trả giá thế nào? Là ngày ngày cố gắng nhớ lại quá khứ, nhớ lại từng chi tiết, từng khoảnh khắc một giữa em và cô. Không cho phép bản thân buông bỏ ý niệm nhớ em dù chỉ một ngày. 

Sẽ không có sự trừng phạt nào đau đớn hơn ngoài việc gặm nhấm kí ức về một người đã mãi mãi lìa xa chúng ta. Mỗi lúc nghĩ đến, trách cứ bản thân tại sao lúc đó lại hành xử như vậy? Thật tâm ngàn lần, vạn lần muốn quay về quá khứ để sửa đổi, để bù đắp. Nhưng tất cả chỉ có thể gói gọn trong hai chữ “giá như”. 

Càng khiến mình nhớ lại, Jisoo càng đau đớn nhận ra, khi bản thân hiểu ra yêu một người là như thế nào. Thì đáng tiếc, người đó đã ra đi mãi mãi. 

Cuối cùng, dưới những hàng lệ cô cũng hiểu ra, có những người đã bỏ lỡ thì sẽ mất nhau mãi mãi.

 Nhiều năm sau, cô mới có thể nói.

 “Chị yêu em.” 

“Chị yêu em.” 

“Chị yêu em.” 

Nhưng nói ngàn lần “Chị yêu em” thì sao? Người muốn nghe nó đã không thể nào nghe được nữa. Muốn làm phiền cô bằng những câu hỏi vô nghĩa đã không còn một ai. Và sẽ chẳng còn một ai nói với cô: 

“Kim Jisoo, một lần thôi, nói chị yêu em đi, một lần là đủ rồi.”

 “Jennie! Kiếp sau hãy để chị đi tìm em. Đến lúc đó, em muốn thế nào cũng được.”

 .

 Chúng ta đều muốn mắc nợ nhau

Nếu không thì sau này biết dựa vào đâu để hoài niệm.

“Năm tháng vội vã – Cổ Cự Cơ”

5 1 votes
Article Rating
Đăng ký
Notify of
guest
1 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Âm Thầm bên Au
Âm Thầm bên Au
1 năm trước

Au ơi Au, có thể điều quan trọng trong tác phẩm này đang từng bước nhắc nhở mình. Phải “hiểu rõ chính mình” để đừng phải hối tiếc khi “bỏ lỡ” 1 điều gì. Là một điều phải đau đáu trong lòng.

1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, xin vui lòng bình luận.x